Độc Dược Mê Dục - Chương 14: Thi đấu ngoài sân bóng
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
274


Độc Dược Mê Dục


Chương 14: Thi đấu ngoài sân bóng


Ba năm, Lục Xuyên Hổ
Phách đã sớm đem một lần điên cuồng này vứt vào sọt rác của trí nhớ, bắt đầu còn có chút lo lắng, sau này cũng dần dần không để ở trong lòng,
không nghĩ tới bỗng nhiên bất ngờ trong lúc phòng ngự lại gặp hắn một
lần nữa. Đừng hỏi tại sao cô không lập tức quay đầu chạy đi, lúc trước
Bình Đẳng Viện Phượng Hoàng với kiểu tóc lưu loát nhẹ nhàng khoan khoái, hàng lông mi thanh tú tuấn mỹ, còn hiện tại thì sao? Tóc vàng dài ngang vai, râu mọc lởm chởm, ngoại trừ đôi mắt sắc sảo như chim ưng thì vẫn
là khiến cho người nhìn vào có chút phát lạnh trong lòng, so với ba năm
trước thì nhìn qua cơ hồ già đi hai mươi tuổi… Nếu không phải càng
nhìn càng thấy quen mắt thì ai dám đem hai người đó là cùng một người
chứ!

Ở trong lòng Hổ Phách kêu lên một tiếng, Bình Đẳng
Viện nhìn qua so với ba năm trước trông càng đáng sợ hơn, cứu mạng nha! Nhưng là cảm thấy đối với loại sự tình này thì dù là ai cũng sẽ không
cứu được cô đâu, còn có Long Mã, nếu như bị cậu biết thì chắc chắn càng
phiền phức. Cô hơi hơi cắn môi dưới, suy nghĩ trong đầu rối loạn, đã ba
năm trôi qua rồi Bình Đẳng Viện hẳn là cũng không thèm để ý đến cô nữa
đâu? Đại khái thì bây giờ chỉ là đột nhiên tìm được người đã từng lừa
mình nên trong lòng có chút tức giận mà thôi, không có cái gì quá phiền
phức… Đúng không?

Bình Đẳng Viện nhìn cô gái nhỏ trước mặt cắn cắn môi không biết đang suy nghĩ mưu ma chước quỷ gì. Bị bạn
học kéo đi xem mặt, liền nhìn đến một con thỏ nhỏ đang uống sữa ở trong góc, nhịn không được liền nổi lên ý muốn trêu chọc xem. Ai mà biết rằng cất giấu dưới lớp quần áo kia lại chính là một cơ thể làm cho người ta
mất hồn đến thế, vừa đi vào một cái liền bị nghiện không muốn thả ra.
Chưa từng có người nào giống như cô, có thể khiến bản thân hắn không
kiềm chế được, lúc tư triền ở cùng nhau hắn hận là tại sao cô gái xinh
đẹp như cô lại ngốc nghếch đến thế.

Chỉ là không khống
chế được dục vọng khiến cho cô sợ hãi mà cư nhiên trốn đi không còn thấy bóng dáng tăm hơi đâu nữa, sau khi phát hiện bị lừa, hắn chỉ hận không
thể lập tức bắt được cô rồi làm cho đến giết chết ở dưới thân mình.
Nhưng là cô trốn một mạch tới tận ba năm, những cảm xúc đó cũng dần dần
phai nhạt, chỉ là dục vọng không thể thoả mãn được ở trên thân thể của
những cô gái khác, mỗi một lần sẽ nhớ tới cảnh thân thể trắng nõn mềm
mại của cô, ở trong hôn mê bị bản thân ép đến nước mắt rơi xuống.

Không nghĩ tới lần này đi Tokyo vừa gặp được cậu nhóc Việt Tiền này không
tính, còn cho mình một bất ngờ đáng mừng như vậy, ngón tay vuốt ve cổ
tay tinh tế của cô gái nhỏ, thấy cô dường như đang muốn trốn chạy mà
tránh né, khoé miệng của Bình Đẳng Viện gợi lên một độ cong.

”Lục xuyên… Hổ phách? Là tên thật của em đúng không? Bạn gái của tôi?” So
ba năm trước thì nhìn cô bây giờ vô cùng hấp dẫn, ngũ quan xinh đẹp, trở nên càng mỹ lệ, bộ ngực nhỏ đã lớn hơn rất nhiều, phía dưới chân váy là một lớp ren mỏng, ở trên là một dải đai lưng siết chặt lấy vòng eo
mảnh khảnh trông rất hợp.

”Buông tay! Anh làm tôi đau!” Chỉ có những ai quen và thân thiết với Lục Xuyên Hổ Phách mới biết
được rằng cô là một cô gái rất yếu ớt, chỉ cần hơi đau một chút cô liền
rơi nước mắt, mà tay của Bình Đẳng Viện giống như cái kìm kẹp chặt lôi
kéo cổ tay cô, phỏng chừng đến muốn gãy rồi: “Tôi biết lừa anh là tôi
không đúng, tôi có thể xin lỗi, nhưng trước tiên thì xin anh buông tôi
ra được không”

Bình Đẳng Viện liếc nhìn, thấy Việt Tiền ở phía đối diện đang bỏ tiền xu vào trong máy bán nước tự động, liền
buông tay: “Em nên xin lỗi đàng hoàng vào.” lấy di động trong tay Hổ
Phách, mở màn hình ra đặt ở trước mặt cô, Hổ Phách bất đắc dĩ cầm lấy
điện thoại rồi nhấn mật mã mở khoá, sau khi lần trước bị Việt Tiền nắm
ngón tay mình để giải khóa cô liền đổi cách khoá màn hình bằng mật mã
chứ không dùng vân tay nữa, Bình Đẳng Viện dứt khoát nhập vào số điện
thoại của mình rồi bấm phím gọi, sau khi nghe được cách đó không xa,
trong túi quần áo vang lên tiếng chuông, thì mới nhấn phím tắt rồi trả
lại trong tay Hổ Phách.

”Tôi sẽ gọi cho em, đừng nghĩ
tới việc tiếp tục chạy trốn đâu, bởi vì cô sẽ không biết hậu quả ra sao
đâu.” Vừa nói xong hắn liền không do dự mà bay nhanh tới đặt cánh tay
sau gáy tặng cho cô một nụ hôn sâu, lửa nóng đầu lưỡi thăm dò vào miệng
Hổ Phách quấy đảo, đầu lưỡi truyền đến tê dại khiến chân tay Hổ Phách
thiếu điều muốn nhũn ra, đầu lưỡi mèm dẻo như thạch hoa quả bị Bình Đẳbg Viện mút vào phát đau, đầu lưỡi ấm nóng liếm khắp mỗi ngóc nghách
trong miệng, cực phú xâm lược như thể muốn hôn đến khi mùi nam tính đập vào bộ não đang thiếu oxi của cô. Nhưng là lý trí nhắc nhở cô không
thể, liều mạng quay đầu nhìn Việt Tiền ở phía kia, cậu đã mua xong nước
đang cúi người xuống để lấy đồ uống, Hổ Phách gấp đến độ dùng sức để
đánh đấm xô đẩy Bình Đẳng Viện ra, gấp gáp chỉ muốn hắn buông tha cho
cô.

”Rất ngọt.” Bình Đẳng Viện cười, liếm liếm môi dưới: “Tôi đã rất nhanh chóng rồi, hay là em muốn bây giờ trực tiếp đem em
đi? Hoặc là nói cho nhóc con kia rằng em là bạn gái tôi, thế nào?” Nhìn
thấy Việt Tiền đang đi về phía mình, Bình Đẳng viện không có ý tốt nói.

Hổ Phách lấy ra khăn giấy lau miệng, động tác này dường như khiến cho Bình Đẳng Viện có chút không vui nhíu mày, nhưng nghĩ lại nếu như lại dọa
cho tiểu yêu tinh này sợ mà chạy trốn lần nữa thì thật không tốt chút
nào, vậy nên hắn chỉ có thể cố nén tức giận, trong lòng suy nghĩ nên làm sao thu phục cô.

”Tôi không nhớ là đã kết giao với một
ông chú hơn ba mươi tuổi đâu đấy!” Hổ Phách quay đầu nổi giận đùng đùng
nói, vết thương đã lành lại khiến cho cô cùng nhanh chóng quên đi, nhưng nếu ba năm trước biết Bình Đẳng Viện chính là dạng người như vậy thì cô tuyệt đối sẽ không bao giờ lên giường với hắn.

Bình
Đẳng Viện bị chọc tức nhưng vẫn nở nụ cười, đàn ông là phải dựa vào bản
lĩnh để khiến cho đàn bà phải khuất phục, với bọi dạng hiện tại của hắn mà nhào lên thì chắc chắn sẽ bị ghét bỏ: “Vậy ai là người bị ông chú
hơn ba mươi tuổi làm cho đến khóc cầu xin tha thứ ở trên giường vậy?”

Mặt Hổ Phách đỏ lên, lại bị khơi gợi ra kí ức về đêm hôm đó, côn th*t thô
to làm cho cô căng đến tràn đầy, tiểu huyệt bị cuồng dã can mạnh 肏 đến
run lên, cả người run rẩy xụi lơ ở trong ngực đàn ông tiết ra từng đợt
rồi lại từng đợt mật dịch, làm người ta điên cuồng trong khoái cảm triệt để phóng túng, nói ra vô số đáng xấu hổ, lý trí đều bị đem vứt bỏ, trầm mê ở bên trong nhục dục.

Long Mã cầm theo trà Ô Long
cắt dứt dòng hồi tưởng của Hổ Phách, cô biết mặt mình chắn hẳn bây giờ
đang hồng lên một mảnh, vội vội vàng vàng cúi đầu, nhưng là tiểu huyệt của cô giống như có vô số con kiến đang bò qua bò lại, ngứa ngáy khó
chịu, chất lỏng ấm nóng dường như đã thấm ướt ra quần lót mỏng manh. Cầm lấy chai nước trái cây từ trong tay Long Mã, cô mở nắp ra uống ực một
hớp, muốn cho cảm giác lạnh lẽo của đồ uống chạy tới khắp trong thân thể khô nóng.

Ngồi ở trên hàng ghế khán giả để quan sát
trận dấu của Long Mã, lúc trận đấu giữa Long Mã với Bình Đẳng Viện kết
thúc cô liền lao ra như thể chỉ chờ đợi giay phút này, cầm lấy áo khoác
giúp Long Mã, sau đó nhanh chóng xoay người rời đi. Chỉ là chưa đi được
mấy bước, di động trong túi liền truyền âm thanh của tin nhắn đến.

”Tám giờ tối, tầng mười bảy khách sạn Nguyệt Luyến, phòng 1707.”

Hổ Phách quay đầu, Bình Đẳng Viện lấy di động hướng về phía cô lắc lắc,
khóe miệng mang theo ý cười không rõ, ánh mắt sắc bén như thể muốn ở
trên thân thể cô mà làm ngay bây giờ.

Suốt đường đi Hổ
Phách đều nghĩ tới việc buổi tối nay gặp mặt Bình Đẳng Viện để nói
chuyện, Việt Tiền đeo theo túi tennis sau lưng đi bên cạnh cô, cũng
không biết suy nghĩ cái gì mà hai người đều trầm mặc có chút quỷ dị.

Vốn Hổ Phách định đề nghị để cô tự về nhà, để Long Mã về nhà tắm rửa vì
người đầy mồ hôi, nhưng là bị Long Mã kiên quyết từ chối. Cậu kéo Hổ
Phách quẹo vào con ngĩ nhỏ ở trong bóng tối, mở cửa một quán nhỏ, cầm
chìa khóa kéo Hổ Phách bước lên lầu trong ánh đèn ái muội.

Hổ Phách có chút buồn chán ngồi trên mép giường, gần đây đều ở bị cái giấc mơ ‘Tiên đoán’ quái dị kia quấy rầy đến rối loạn một nùi, lại gặp phải
Bình Đẳng Viện Phượng Hoàng, rõ là… Chờ một chút… Trong mơ… Hình
như không có Bình Đẳng Viện Phượng Hoàng?

Không giống với giấc mơ ‘Tiên đoán’ thường xuyên xuất hiện kia?

Đang nghĩ miên man, tiếng nước ào ào trong phòng tắm chợt dừng lại, Long Mã mặc quần đùi đi ra, không nói một lời liền nào liền đem Hổ Phách áp ở
trên giường, chôn mặt ở trên cổ của Hổ Phách mãnh liệt xuống, tay cũng
dùng lực lớn xé toạc quần áo của Hổ Phách ra.

”Chờ…
Chờ một chút… Long Mã!” Hổ Phách luống cuống tay chân đẩy cậu ra, cô
cảm nhận được trên người Long Mã tản ra nồng đậm sự đè nén, dường như
có cái gì đó bị đè nén nên cậu sắp muốn bạo phát để giải toả.

”Chị à… Chị biết Bình Đẳng Viện Phượng Hoàng đúng không? Chị vội vã muốn đi để được nhìn thấy hắn đúng không?!”

Hổ Phách mở lớn hai mắt nhìn cậu, Long Mã… Làm sao mà cậu biết được chuyện này?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN