Độc Hậu Ở Trên, Trẫm Ở Dưới!
Chương 107: Đại kết cục
Editor: nhuandong
“Chính xác là Ngạo Long Quyết! Thánh Hoàng, thuộc hạ Ngọc Hành Tử lại nhìn thấy Ngạo Long Quyết lần nữa, đây là vinh dự cỡ nào đây!” Không đợi mọi người kịp phản ứng, Ngọc Hành Tử đã giơ tay lên trời hô to.
Lúc này mọi người mới phản ứng được, vẻ mặt mê mang chuyển sang sung bái, tôn sung. Tất cả mọi người ở đây cẩn thận nhìn lại, cỉ thấy quang ảnh kia chợt lóe giữa không trung, một nam tử áo trắng đeo mặt nạ hoàng kim xuất hiện, chính là Kim Ưng.
Tiếng kinh ngạc lần nữa vang lên, trong quang ảnh một nam một nữ cũng biến mất trong nháy mắt.
Mộ Dung Thánh Anh xuyên thấu qua quang ảnh, lạnh lùng nhìn về phía Long Khê, trong nháy mắt, bốn mắt nhìn nhau, tia lửa bắn tán loạn.
Trong Ngạo Long Quyết tại sao lại xuất hiện hình ảnh ba người Long Noãn Noãn, Kim Ưng, Long Khê? Đây rốt cuộc là gì? Trong khoảng thời gian ngắn, sóng ngầm giữa hai người bắt đầu khởi động, ý định trong đó chỉ có hai người hiểu.
Mọi người càng thêm một màng mê man, tất cả đều nhìn về phía Thánh hoàng, chờ đợi giải thích.
Long Kỳ đã sớm trấn tĩnh lại, hắn lạnh lùng nhìn một vòng, khí thế không giận tự uy nghiêm lập tức áp bức toàn trường: “Mọi người cũng đã nhìn thấy, Ngạo Long Quyết đã lựa chọn Thánh hoàng chân chính thừa kế, đó chính là Long Khê Điện hạ, về phần Hộ Long Thánh nữ, dĩ nhiên là nữ tử áo tím kia!”
Tiếng nói của Long Kỳ vừa dứt, Tư Mã Ý lập tức không hiểu nói: “Thánh hoàng, vậy Kim Ưng thì sao? Sao Kim Ưng lại ở trong Ngạo Long Quyết”
Lời của Tư Mã Ý vừa dứt, tất cả mọi người đều nhìn về phía Mộ Dung Thánh Anh. Hiện tại có hai người Ngạo Long Quyết báo trước, một là Long Khê Điện hạ, một chính là Kim Ưng.
Long Kỳ lạnh lùng nhíu nhíu mày, ở trong lòng hắn, Tư Mã Ý bị liệt vào người đáng chết đầu tiên.
“Mọi người bình tĩnh chớ nóng, Ngạo Long Quyết tái thế xuất hiện ba người, đây là lần đầu tiên lão hủ nghe được. Các thế hệ trước cũng chưa từng xảy ra chuyện như vậy, nhưng muốn biết ai là Thánh hoàng chân chính rất đơn giản, ngàn năm trước Hộ Long Điện đã có di huấn, Kim Long thiên tử, phải có Hộ Long Kim quang, chính là Thánh hoàng!” Âm thanh trung khí mười phần của Ngọc Hành Tử lần nữa nhẹ nhàng vang lên.
Mọi người sững sờ, sau đó chính là phụ họa, Long Khê điện hạ từ lúc ra đời đã ngậm kim quang, hiển nhiên chính là người thừa kế Thánh hoàng.
Long Kỳ không vui trợn mắt nhìn Ngọc Hành Tử, hắn trăm phương ngàn kế tìm lão đến, là muốn hắn cùng nhau giấu giếm thiên hạ, thế nhưng Ngọc Hành Tử này già nên hồ đồ rồi… làm sao lại cố tình nhắc tới Hộ Long kim quang đây? Đừng nói là Long Khê, dù là Long Kỳ hắn, cũng không có Hộ Long Kim quang.
“Đã như vậy, mời hai vị thể hiện bản lĩnh đi, đầu tiên cũng làm cho người biết một chút về mình, thứ hai cũng tốt cho vị trí chính chủ Thánh hoàng!” Tư Mã Ý lần nữa lớn tiếng kêu to.
Mộ Dung Thánh Anh cười lạnh, liếc Long Khê một cái, gật đầu, coi như là đồng ý.
Long Khê sắc mặt không chút thay đổi, nhưng Phượng Phiên và Long Cẩm đều lộ ra sợ hãi, tất cả đều dùng ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Long Kỳ.
Bàn tay hung hăng nắm chặt đầu rồng, Long Kỳ hết sức duy trì tôn nghiêm.
“Ta sẽ không so với hắn, ngôi vị Thánh hoàng này hắn nguyện ý muốn, liền cầm đi đi!” Đột nhiên, Long Khê nhàn nhạt đứng dậy, miễn cưỡng câu môi, tóc trắng dài rủ xuống hai bên mặt hắn, làm nổi bật con ngươi màu đỏ yêu dị tuyệt đẹp, nhìn thế nào cũng là phong thái vô hạn, dung hoa tuyệt thế, lộ ra một loại câu hồn phách: “Ta chỉ muốn Noãn Noãn!”
Mọi người kinh ngạc với lời vừa vang lên, có chút không biết Noãn Noãn là người nào, tất cả đều mờ mịt, nhưng rất nhanh, tất cả mọi người đều biết, Noãn Noãn chính là nữ tử áo tím trong quang ảnh.
“Khê nhi!” Tiếng gọi lạnh lẽo nặng nề bật ra khỏi môi mỏng như lưỡi kiếm của Long Kỳ: “Con ở đây nói nhăng cuội gì đó?”
Long Khê chậm rãi xoay người, hồng y uốn lượn, khóe miệng nhàn nhạt nâng lên: “Phụ hoàng, chẳng lẽ người muốn chính ta bêu xấu trước mặt người trong thiên hạ sao?”
Long Kỳ đột nhiên đứng dậy, lạnh lùng nhìn chằm chằm Long Khê cười yêu dị.
Tại sao, tại sao? Tại sao con lại chọn làm như vậy? Không tiếng động chỉ trích và nghi vấn lóe ra trong mắt đỏ tức giận của nam nhân.
Long Khê không đáp, chỉ giống như nhìn kịch hay, nhìn đám người ngu muội kia xôn xao, nhỏ giọng nghị luận.
Mộ Dung Thánh Anh lạnh lùng liếc mắt, hắn tuyệt đối không nghĩ tới Long Khê sẽ làm như thế, lại nhẹ nhàng bỏ qua ngôi vị Thánh hoàng, tại sao?
“Điện hạ, người sao vậy? Người là chủ nhân của Hộ Long điện, là Thánh hoàng tương lai, tại sao lại nói ra những lời thất lễ như vậy?” Phượng Phiên tiến lên nhỏ giọng hỏi, bàn tay nắm chặt cánh tay Long Khê.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!