Độc Lộ Tu Chân - Chương 2: Lưu Lạc
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
90


Độc Lộ Tu Chân


Chương 2: Lưu Lạc


Trong lúc, cô gái tuyệt sắc chưa hoàn hồn thì Lưu Phong đã thu hồi cung vào nhẫn trữ vật, rồi vận dụng độn thuật biến thành một tia sáng chạy đi.

Vừa dùng độn thuật, hắn vừa thầm than: “Chẳng lẽ hôm nay xuống giường tư thế không đúng.”

Đang đi thì hắn lại suy nghĩ đến cô gái tuyệt sắc ban nãy, không khỏi thầm khen: “Thân hình nàng ta đúng là hoàn mỹ.”

Hắn đang vừa đi vừa suy nghĩ, thì bỗng dưng có một tia sáng xanh bay thẳng đến chỗ của hắn với một vận tốc không thể tưởng tượng được. Nó bay đến và đâm thẳng vào đan điền của hắn khiến hắn giật thót mình.

Lưu Phong liền ngừng vận dụng độn thuật, đứng lại kiểm tra thân thể nhưng không có gì lạ, hắn kiểm tra tới đan điền, thì thấy một vật thể màu xanh giống như một viên ngọc, đang trôi nổi trong đan điền hắn từ từ hấp thu Chân khí từ đan điền của hắn.

Lưu Phong lập tức, đáp xuống một ngọn núi, tùy tiện đào một cái động phủ, khắc lên một cái trận văn che giấu khí tức, do hồi phục và đột phá tu vi đến kết đan hậu kỳ, nên làm việc nào cũng thấy dễ dàng, rồi bắt đầu đả tọa khống chế tinh thần lực, thăm dò viên châu màu xanh đang điên cuồng hấp thu Chân khí của hắn.

Viên châu đang không ngừng hấp thu chân khí trong đan điền của hắn, Lưu Phong sử dụng tinh thần lực ngăn cách và phong bế viên châu, nhưng vẫn không có kết quả.

Nếu như cứ để thế này, một khi đan điền cạn chân khí có thể ảnh hưởng đến tu vi của hắn, nên hắn rất lo lắng.

Nhưng viên châu kia quá thần bí khó lường, làm đủ mọi cách cũng không ảnh hưởng gì đến nó, khiến hắn rất cay.

Vì vậy hắn lựa chọn bế quan để theo dõi viên châu, thấm thoát năm canh giờ trôi qua viên châu mới giảm tốc độ hấp thu chân khí của hắn, khiến hắn thở phào nhẹ nhõm.

Hắn thu lại tinh thần lực tiếp tục đả tọa củng cố tu vi, lần trước đột phá nhưng chưa kịp củng cố tu vi, chưa kịp làm gì hết thì viên châu xảy ra dị biến, nó ngừng hấp thu chân khí bắt đầu toát ra từng tia sinh mệnh khí tức, khiến hắn mừng rơi nước mắt.

Lưu phong thầm nghĩ: “Đây là cầu phú quý trong nguy hiểm ư.”

Tuy nhiên, lượng sinh mệnh khí tức này rất nhỏ, nhưng tích lũy trong thời gian lâu cũng là một vố lớn rồi.

Hắn liền đứng dậy, không đả tọa nữa lấy lò đan ra luyện đan, lúc trước học lỏm được của một vị luyện dược sư trong tông môn, cộng với đan phương tam phẩm trong bí cảnh tông môn, nên giờ lấy ra luyện thử.

Lưu Phong bắt đầu lấy ra dược liệu như: Đông Hoàng Thảo, Như Phong Linh,… sau khi chuẩn bị đầy đủ hắn bắt đầu luyện dược, vận dụng tinh thần lực khống chế hỏa diễm, bỏ từng điểm dược liệu vào bên trong.

Sau hai canh giờ, các loại dược liệu bắt đầu hòa tan lại với nhau, tạo thành hợp chất tụ lại ở chính giữa đan lô.

Lưu Phong, bỗng dưng hét lớn: ”Thành Đan.”

Linh khí trong động phủ bắt đầu bị hút vào trong đan lô, hợp chất trong đan lô bắt đầu ngưng tụ thành những viên đan màu vàng lơ lửng ở giữa đan lô, sau một lát hắn lại phát hiện ra có một viên màu đỏ.

Hắn lập tức kiểm tra lại đan phương, trong đó có ghi đan dược luyện ra có màu vàng kim, hắn liền nhìn xuống lòng bàn tay, ba viên màu vàng một viên màu đỏ, lập tức liền trầm mặc một hồi.

Sau khi trầm mặc hồi lâu, thì hắn quyết định bỏ bốn viên đan vào túi trữ vật, rồi đứng lên bước ra ngoài động.

Hắn lập tức bay đi tìm kiếm một người để hỏi đường.

Sau khi đi hơn năm trăm dặm, thì gặp được một tu sĩ trúc cơ đang chạy trốn khỏi một bầy yêu thú nhị phẩm, hắn lập tức đáp xuống hỏi đường, tiện thể giết mấy con yêu thú.

Tu sĩ trúc cơ thấy vậy lập tức nói: “Cảm ơn tiền bối đã cứu giúp.”

Nhưng Lưu Phong chỉ lạnh nhạt hỏi: “Đây là nơi nào?”

Tu sĩ trúc cơ nghe vậy lập tức cảm thấy lạnh sống lưng, vội vàng đáp: ”Nơi đây Linh Hoàng châu, thưa tiền bối.”

Lưu Phong lập tức kinh ngạc: “Mình đã truyền tống đi xa vậy ư, vượt qua cả Loạn Ma Hải.”

Lưu Phong lại lạnh nhạt hỏi thêm một câu: “Ở đây có gần thành trì nào không?”

Trúc Cơ tu sĩ vội vàng trả lời: ”Cách đây một ngàn năm dặm, có một tòa thành tên là Không Vận Thành, nơi rất nhiều tu sĩ tập hợp vì có một bí cảnh sắp mở ra thưa tiền bối.”

Lưu phong lạnh nhạt phất phất tay nói: ”Bây giờ ngươi có thể đi rồi.”

Tu sĩ Trúc Cơ kia mừng rỡ lập tức phóng đi ngay.

Còn Lưu Phong thì đứng đó một hồi, rồi lấy ra phi kiếm hóa thành một đạo lưu quang bay về phía xa, bay hướng Không Vận Thành mà tu sĩ cấp thấp kia nói.

Hắn vừa bay vừa suy nghĩ, vừa cười thầm trong lòng: ”Không biết bí cảnh ở nơi xa xôi như Linh Huyền Châu, thì có gì đặc sắc không nào.”

Sau bốn canh giờ, hắn đã thấy một tòa thành nguy nga tráng lệ, cao chọc trời xuất hiện trước tầm mắt hắn.

Hắn lập tức đi đến cổng thành, định đi vào bên trong thì gặp hai binh sĩ chặng lại.

Binh sĩ nọ nói: “Muốn đi vào thành, thì nộp một khối trung phẩm linh thạch.”

Lưu Phong lấy từ trong túi trữ vật ra, vung một miếng trung phẩm linh thạch giao cho hai binh sĩ, rồi bước vào bên trong thành.

Hắn vừa vào thành lập tức hết hồn, ngôi thành này phồn hoa đến cực điểm, nếu so với tông môn của mình, thì tông môn của hắn giống như thôn làng lạc hậu.

Càng đi vào bên trong thì hắn càng kinh ngạc mắt sáng không thôi, con đường phía trước mặt toàn là những gian hàng buôn bán đan dược, công pháp và pháp khí, những thứ này làm hắn muốn lóa mắt, phía trước mặt hắn có một sàn đấu giá cực lớn nữa, miệng thầm nuốt nước bọt.

Lưu Phong lập tức bước vào một con hẻm, dịch dung thành một trung niên lão giả, rồi mới bắt đầu bước chân vào sàn đấu giá, mới đi tới cổng sàn đấu giá thì lập tức bị cảnh vật bên trong làm cho thất thần, sàn nhà làm bằng Thạch Ngọc, xung quanh sảnh chính có rất nhiều đồ pháp khí đan dược được trưng bày làm hắn kinh hãi không thôi.

Bây giờ hắn thầm nghĩ lại, Khôn Linh Đại Lục đúng là lạc hậu quá.

Hắn đi được nửa đường thì thấy một mảnh đồng, bên trên có khắc hoa văn của một con thanh long, dù đã rất mờ nhưng vẫn còn nhìn thấy được, và miếng đồng này được trưng bày ở một góc trong sảnh chính, nó cộng hưởng với viên châu đang trú ngụ trong đan điền của mình, làm hắn rất hiếu kì.

Khi đi tới xem làm hắn giật mình giá của mảnh đồng này, tới những năm ngàn thượng phẩm linh thạch, nhưng càng tới gần thì phản ứng càng mãnh liệt, viên châu như đang thúc giục hắn lấy miếng đồng này.

Vả lại trong lòng hắn cũng thầm chua xót, đây là năm ngàn thượng phẩm linh thạch, là năm ngàn đấy chả phải đùa đâu.

Nhưng lý trí hắn mách bảo đây là đại cơ duyên không thể bỏ lỡ, vậy nên hắn quyết định mua dù lòng đang chảy máu.

Lưu Phong lấy năm ngàn thượng phẩm linh thạch bỏ vào trong một cái hộp sát bên miếng đồng, cấm chế trên lồng kính tự nhiên được giải phong hắn giương tay cầm miếng đồng lên nhìn nó, suy nghĩ một hồi lâu rồi bỏ miếng đồng vào trong nhẫn trữ vật, cất bước vào sâu bên trong sàn đấu giá.

Đi một hồi thì hắn thấy phía trước có một khoảng rộng lớn để đấu giá nên hắn lựa một chỗ để ngồi.

Hắn ngồi xuống nhìn xung quanh, hắn mới phát hiện một gương mặt quen biết, đó chính là cô gái tuyệt sắc đánh với yêu thú thất giai cũng ở đây, nàng ta ngồi cách xa hắn tầm khoảng mười trượng.

Lúc này, trên bàn đấu giá đang bày một thanh huyền trọng kích, cỡ bát phẩm mà giá của nó đã lên đến, một vạn hai ngàn thượng phẩm linh thạch, sau khi đấu giá thanh trọng kích xong, thì đến Linh Chu quả ba vạn năm.

Tuy các loại dược liệu quý hiếm để luyện thất phẩm hay bát phẩm đan dược này xuất hiện, nhưng hắn không để ý nhiều, bởi vì hắn không am hiểu luyện đan lắm nên cũng chả quan tâm.

Sau một hồi đấu giá hắn cảm thấy chán nản, muốn đi khỏi sàn đấu giá thì món đồ hắn cần lại xuất hiện, đó là một quyển trận văn do một vị cửu phẩm trận sư tự tay ghi chép làm hắn nóng cả người.

Sàn đầu giá một giọng nói vang lên: ”Quyển trận văn này giá khởi điểm là ba vạn thượng phẩm linh thạch, có thể dùng vật cùng giá trị để đổi.”

Câu nói vừa dứt, thì Lưu Phong tăng giá lên ba vạn năm ngàn linh thạch thượng phẩm.

Một tiếng nói khác, vang lên: “Bốn vạn.”

“Bốn vạn hai ngàn.”

Lưu phong trả giá lại: “Bốn vạn năm ngàn.”

Sau một hồi, lại có tiếng nói, vang lên: “Năm vạn.”

Tiếng nói vang lên, khiến Lưu Phong hắn muốn phun máu ra ngoài, là do cô gái tuyệt sắc kia trả giá.

Đến đây, hắn lại hối hận khi cứu nàng a.

Trong thâm tâm hắn thề, sẽ lạnh lùng với tất cả mọi thứ xung quanh.

Hắn lại hét lên: “Năm vạn một ngàn thượng phẩm linh thạch.”

Chủ sàn đấu giá tiếng vang lên:

3

2

1

“Đấu giá thành công.”

Khi tiếng đó vang lên hắn mới an tâm, thở phào nhẹ nhõm dựa lưng vào ghế, mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cô gái tuyệt sắc, trong mắt tràn đầy hận ý.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN