Độc Mẹ Quỷ Bảo - Quyển 2 - Chương 38: V17 Liều mạng chạy trốn (hoàn)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
22


Độc Mẹ Quỷ Bảo


Quyển 2 - Chương 38: V17 Liều mạng chạy trốn (hoàn)


thật ra bây giờ không có nguy hiểm gì, hơn nữa có vết xe đổ này, những người khác cũng đã chuẩn bị, không có ai bị cắt trúng nữa.

Bọn họ rất dễ dàng thu thập không ít đèn lồng nhỏ, Thiệu Tình rảnh rỗi cũng quan sát cẩn thận đèn lồng nhỏ này, đèn lồng nhỏ thoạt nhìn hồng nhạt, bên ngoài phấn trắng, một tầng vỏ trái cây hơi mỏng đều là chất lỏng, chính là chất lỏng này phát sáng. Kimanh1257_ cungquanghang

Phấn sáng oánh oánh thoạt nhìn đặc biệt đẹp mặt, nhưng tất cả những người tới vừa thấy dưới hoa đèn lồng có một tầng xương trắng, nhìn phấn sáng oánh oánh kia, cũng chỉ biết cảm thấy ngay cả xương cốt đều rét run.

Sau khi lấy hoa đèn lồng, đám người Kiều Mặc liền cùng Thiệu Tình đi thu phục gốc cây thu đường lớn nhất kia, Kiều Mặc cũng lần đầu tiên dùng dị năng, dị năng Kiều Mặc là hệ thủy rất bình thường, anh ta dùng năng lực cũng rất bình thường, chỉ hình thành một màng nước, phân cách gốc cây thu đường lớn nhất kia và các cây thu đường khác ra, còn có nhiều điểm sáng màu lam, từ trên thu đường bay ra, lọt vào màng nước.

Nhưng mà một kỹ năng đơn giản như vậy, Kiều Mặc lại khống chế xuất thần nhập hóa, khi anh ta ra tay, thậm chí Thiệu Tình không cảm giác được trên người anh ta có dị năng dao động.

Điểm này đặc biệt khó làm được, ít nhất Thiệu Tình còn chưa làm được đến một bước này.

Thu đường bị phân cách ra còn muốn giãy dụa, Thiệu Tình duỗi tay ra, năng lượng hệ mộc mênh mông từ hai tay cô không ngừng trào ra, sau đó hoàn toàn bao vây cây thu đường kia, sau khi bao vây, có thể nhìn thấy lá cây thu đường màu xanh đậm, màu sắc thân cây càng sâu một ít, còn có quả màu đỏ, đều giống như bị cắn nuốt đồng hóa, biến thành màu xanh biếc, cuối cùng bang rách tan, theo những lực lượng đó chảy về trong cơ thể Thiệu Tình.

Đây là một loại phương thức thu phục bá đạo nhất, bình thường dị năng giả hệ mộc cũng sẽ không dùng phương thức này, bởi vì nếu không áp chế hoàn toàn thực vật biến dị kia, sẽ bị cắn trả, nói không chừng ngay cả mạng nhỏ đều mất.

Dám dùng loại phương thức thu phục này, ngoại trừ đối với thực lực yêu cầu tương đối cao, còn muốn lá gan phải lớn, nhát gan thật đúng là không dám thử.

Thiệu Tình hoạt động gân cốt một chút, cảm giác được một phần thương thế đều theo đó tốt lên, cô hít sâu một hơi, đối Kiều Mặc nói: “Cảm ơn.”

Lần này Kiều Mặc tươi cười đều chân thành rất nhiều: “Đây là tôi nhận lỗi, cô không cần phải cảm ơn.”

Trước kia anh ta coi trọng Thiệu Tình là xem mặt mũi Yến Kì Nguyệt, nay, anh xem là giá trị bản thân Thiệu Tình.

Trực giác nói cho anh ta, Thiệu Tình tuyệt đối không thấp hơn cấp bốn, một dị năng giả hệ mộc cấp bốn, giá trị không cần anh ta nhiều lời đi.

Giờ Thiệu Tình và Yến Kì Nguyệt là một đôi, nói cách khác Thiệu Tình đã là người trong căn cứ bọn họ, đúng, xem ra sẽ đối với Thiệu Tình thật tốt mới được, vạn nhất Yến Kì Nguyệt không buộc được Thiệu Tình làm sao bây giờ?

“Đồ vật cần lấy đều đã lấy được, thu thập một ít quả thu đường, chúng ta đi thôi.” Kiều Mặc nói xong, vài dị năng giả động tác liền nhanh chóng góp nhặt một bao quả thu đường, sau đó bọn họ chuẩn bị lui ra.

Lúc này đây hành động tuy rằng tổn thất một người, nhưng mà thu hoạch cũng rất lớn, tổng thể mà nói, vẫn là thu hoạch lớn hơn tổn thất, thứ tốt trong rừng tất nhiên không phải chỉ có từng đó, nhưng tất cả mọi người hiểu được tham lam vĩnh viễn chỉ mang đến diệt vong, cho nên đều rất nghe lời đi theo Kiều Mặc đường cũ quay về.

Tuy nhiên còn chưa rời khỏi vùng đất thu đường, Thiệu Tình chợt nghe thấy một ít thanh âm kỳ quái, cô không nhịn được nhảy lên một cây đại thụ, ngẩng đầu nhìn về phía xa, cái vừa thấy không quan trọng, làm cô hoảng sợ, rậm rạp phía trước, không nhìn tới giới hạn, lại có thể là kiến quân đội.

Loại kiến này còn có một cái tên khác là kiến ăn thịt người ( kiến hành quân), số lượng chúng nó rất đông, hơn nữa khi đi săn mồi, thường thường là một đàn kiến cùng nhau giống như hành quân.

Hơn nữa loại kiến này đặc biệt đáng sợ, nơi chúng nó đi qua, không còn một ngọn cỏ, mặc kệ là động vật hay là thực vật, trong nháy mắt đều bị chúng nó gặm gần như không còn gì.

Cho dù là một con voi cũng không chống đỡ được vài giây, sẽ bị gặm thành một bộ xương.

Lấy tâm tính Thiệu Tình, sắc mặt cũng không nhịn được thay đổi, cô nhanh chóng nhảy xuống, một phen vác Yến Kì Nguyệt lên, liền nói: “Tách ra chạy, kiến quân đội!”

Cái này không cần Thiệu Tình giải thích, một đám người cũng nhanh chóng chia làm hai đường, một nhóm đi theo Thiệu Tình, số người ít, chạy hướng đông, một nhóm đi theo Kiều Mặc, số người tương đối nhiều, chạy hướng tây.

Tuy rằng kiến quân đội sẽ truy đuổi vật sống xuất hiện trong tầm nhìn, nhưng mà cũng chỉ truy đuổi theo một hướng, như vậy một hướng khác tất nhiên có thể sống sót, nên xem ai may mắn hơn.

Hiển nhiên may mắn của nhóm Thiệu Tình không tốt, bởi vì khi Thiệu Tình ôm Yến Kì Nguyệt trốn chạy, vừa quay đầu lại liền thấy được phía sau bọn họ đại quân kiến, đông nghìn nghịt một mảnh, nhìn thấy mà nổi da gà toàn thân.

Ở rừng, đáng sợ nhất không phải gặp dã thú to lớn, mà là kiến quân đội, gặp dã thú to lớn, nói không chừng còn có thể chạy trối chết, gặp kiến quân đội, có chín cái mạng đại khái cũng không đủ tiêu xài.

Tốc độ kiến quân đội đặc biệt nhanh, cùng Thiệu Tình cơ hồ ngang nhau, người phía sau cô vốn không có tốc độ như Thiệu Tình, không ngừng bị đuổi sát, sợ tới mức hai người kia không ngừng ném cầu lửa kim loại các thứ về phía sau.

Ý đồ có thể ngăn trở một hai.

Nhưng mà cũng chả làm được cái mẹ* gì ( đây là nguyên văn convert không phải tớ edit), thậm chí ngay cả mục đích làm giảm tốc độ kiến quân đội này, cũng không đạt được, ngay sau đó có một dị năng giả bị đuổi kịp, kiến đã từ bàn chân bò lên cẳng chân hắn, phỏng chừng rất nhanh có thể bò đầy toàn thân hắn, dưới sự hoảng sợ hắn lại túm đồng bạn mình, sau đó kiến quân đội bò đầy toàn thân hắn liền theo tay hắn, bò sang trên người đồng bạn.

Người nọ thét chói tai dùng dị năng thiêu kiến ở trên người, tuy nhiên hắn càng muốn làm là hất cái tay đang bám vào trên người hắn ra, đàn kiến đã ngừng lại nhưng dị năng giả kia gắt gao cầm lấy tay hắn không buông.

Thời điểm Thiệu Tình ngẫu nhiên quay đầu lại, cũng chỉ nhìn thấy hai người nhanh chóng bị kiến bò kín, đàn kiến bò qua màu đỏ thịt xương cốt, liền dừng ở trên mặt đất.

Kiến quân đội chính là đáng sợ như vậy.

Thiệu Tình không kịp thở dài, trong lòng cô ôm Yến Kì Nguyệt, cũng không chạy nữa, mà bắn ra dây leo, giống như Spider Man, đi qua khoảng trống giữa các cây, như vậy tốc độ nhanh hơn một ít, tốc độ này của cô cũng dần dần bỏ xa kiến quân đội.

Tốc độ kiến quân đội rất nhanh, nhưng chúng nó có lúc còn gặm cắn thực vật động vật gần đó, tốc độ tự nhiên cũng chậm một chút, Thiệu Tình lại liều mạng chạy, tuy rằng trong lòng cô còn ôm một người, nhưng mà so với kiến quân đội vẫn nhanh hơn một ít.

“A Tình, phía trước có sông nhỏ!” Yến Kì Nguyệt có chút kinh hỉ nói, anh rất tự mình hiểu lấy, biết mình chạy không nhanh, nên một hai không cậy mạnh, đại khái còn muốn báo đáp Thiệu Tình cứu anh trở về, bởi vậy đặc biệt thành thật dựa vào trong lòng Thiệu Tình.

Hai người đang chạy vội, Yến Kì Nguyệt liền thấy phía trước có một con sông nhỏ, độ rộng đại khái không đến 2m, nước coi như trong, kiến hẳn là sợ nước đi?

không đợi Yến Kì Nguyệt suy nghĩ cẩn thận, Thiệu Tình đã quăng một dây leo ra ngoài, chặt chẽ cuốn lấy đại thụ bên kia sông, sau đó hai người liền đu qua.

Thời điểm đu qua, giữa sông còn nhảy lên một con cá sấu, ý đồ cắn bọn họ một ngụm, sau đó bị Yến Kì Nguyệt một chân đạp trở về trong sông, choáng váng lật ngửa bụng trắng nổi lên.

Hai người dừng ở bên kia sông, cho dù là thể lực Thiệu Tình tốt cũng không nhịn được hơi hơi thở dốc, hai người bọn họ quay đầu lại, vừa thấy liền hoảng sợ, đây là con kiến xuống sông!

Lúc đầu có một ít kiến xuống sông liền bay phất phới cuối cùng chết đuối, sau này kiến học thông minh, ôm thành đoàn, ục ục lăn xuống sông, khi đi ngang qua con cá sấu kia, còn thuận tiện ăn luôn cá sấu vừa đem cái bụng lật trở về.

Yến Kì Nguyệt trừng lớn mắt, một câu cũng chưa kịp nói, đã bị Thiệu Tình ôm chạy trốn tiếp, anh chỉ kịp nhìn thoáng qua, liền nhìn thấy một cái đen nghìn nghịt thật lớn nắm lăn lên bờ, sau đó nhanh chóng tản ra, một ít kiến chết đuối, còn lại 99% kiến đều thành công qua sông.

99% kiến này, lại hướng tới phương hướng bọn họ đến a.

Dọc theo đường đi mặc kệ là đại thụ hay là cỏ nhỏ, con thỏ hay là sói, đều bị cắn ăn không còn một mảnh, tim Yến Kì Nguyệt bùm bùm nhảy thẳng, sau một lúc lâu, anh đột nhiên nói: “Chúng ta kỳ thật có thể quẹo vào đường khác.”

Thiệu Tình cũng sửng sốt một chút, sau đó nhanh chóng rẽ qua, rất xa đem cô và người trong lòng treo trên một gốc cây đại thụ.

Sau đó hai người bọn họ liền nhìn đại quân kiến lập tức chạy chậm rãi đi phía trước, cũng không có mấy con tìm đến bọn họ.

Thiệu Tình:……

Yến Kì Nguyệt:……

Cho nên nói một đường này họ liều mạng chạy trốn là vì cái gì?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN