Độc nhất sủng hôn
Chương 35: Có ôm chó cũng không muốn ôm anh
“Không có hứng.”
“Về Tiểu Tình Tình đấy!”
Cậu Thẩm cười hà hà.
“Rất quan trọng, rất quan trọng đó!”
Doanh Kình Thương nhíu mày:
“Được rồi.”
“Hôm diễn ra cuộc thi cũng chính là sinh nhật của Tiểu Tình Tình đó nha.”
Cậu Thẩm bật dậy xông tới tủ rượu.
“Sao hả? Cậu không bị lỗ chứ!”
Doanh Kình Thương đen cả mặt, mấy chuyện này hắn chỉ cần tiện tay lật tư liệu là biết.
“Vấn đề là cậu không nghĩ ra để mà lật!”
Cậu Thẩm như biết hắn đang nghĩ gì, y nhếch môi.
“Nếu như tôi không nhắc nhở cậu thì cậu chắc chắn không thể biết, là sinh nhật mười tám tuổi của Tiểu Tình Tình đó!”
Doanh Kình Thương trầm mặc một lát, dường như có ý tưởng gì đó, cậu Thẩm truy hỏi hắn định làm gì thì bị đá thẳng ra ngoài văn phòng.
Thoáng cái đã đến tháng 12, mấy cửa hàng trên phố bắt đầu hoạt động khuyến mãi mừng Giáng Sinh, không khí lễ hội tràn ngập mọi nơi. Thành phố S nằm ở phía nam của Trung Quốc, nhưng dù vậy cũng phải chào đón đợt tuyết đầu tiên trong năm.
Cuối tuần, Tân Tình đến công ty châu báu thật sớm, sau khi nhìn thấy tác phẩm dự thi hoàn chỉnh, cô cực kỳ kinh ngạc, không ngờ hai người thợ này trông thì bình bình mà lại có tay nghề tốt như thế. Theo như quy tắc trong ngành, Tân Tình đưa cho mỗi người một bao lì xì thật dày.
Đến chạng vạng tuyết ngừng rơi, bác Phúc đưa cô và Nhạc Nhạc ra sau núi chặt cây để chuẩn bị cho Giáng Sinh vào tuần sau. Lúc họ đang trang trí cây thông Noel thì Doanh Kình Thương về.
Dạo gần đây hai người chung sống rất hòa hợp, điều duy nhất khiến Tân Tình thấy khó hiểu là, mỗi tối Doanh Kình Thương đều trở về để làm ‘việc công’ cùng cô. Không biết có phải trực giác của cô sai hay không nhưng cô cứ cảm thấy kỹ thuật của hắn càng ngày càng cao, nghĩ tới đây, mặt mũi lập tức đỏ bừng lên.
“Tuần sau cô phải tham gia cuộc thi à?”
Doanh Kình Thương ngồi trên sopha nhìn cô và Nhạc Nhạc tranh nhau một ngôi sao năm cánh.
Tân Tình cướp lại ngôi sao từ trong miệng con chó kia, treo lên cây thông:
“Tối 23, trước đêm Giáng Sinh.”
Cô ngước lên nhìn Doanh Kình Thương thì phát hiện ra hắn đang chăm chú nhìn cô và Nhạc Nhạc.
Tân Tình ôm Nhạc Nhạc lên:
“Nhạc Nhạc ngày nào cũng tắm rửa, không bẩn đâu.”
Như để chứng minh cô còn hôn lên cái đầu xù của nó.
Hai mắt của Doanh Kình Thương tối sầm lại, con chó này to như thế từ bao giờ? Xấu quá…
Nhạc Nhạc vô tội nằm cũng trúng đạn rên hừ hừ hai tiếng, trốn vào trong lòng Tân Tình không dám ra, cô vuốt ve lông nó, vội vàng chuyển chủ đề.
“Hôm đi thi có lẽ tôi sẽ về muộn một chút.”
Doanh Kình Thương “Ồ” một tiếng, đứng dậy nói:
“Biết rồi.”
Nói xong đi lên lầu, được nửa đường hắn lại hỏi:
“Nó là chó đực hay chó cái thế?”
“Hả? Anh hỏi Nhạc Nhạc à?”
Tân Tình phản ứng lại, đáp:
“Là đực.”
Sau đó cô thấy Doanh Kình Thương trừng mắt với cô rồi đi thẳng về phòng.
…Lại phát bệnh rồi à? Tân Tình nhìn lên tầng với ánh mắt mờ mịt, quả nhiên chưa khỏi hẳn, vẫn là đồ thần kinh.
Ngày hôm sau, cậu Thẩm đến tìm Doanh Kình Thương, câu đầu tiên mà hắn hỏi y là:
“Cậu có biết con chó của cô ấy thuộc giống nào không?”
“Tiều Tình Tình không có tên à? Lúc nào cậu cũng chỉ gọi là cô ấy cô ấy thế.”
Doanh Kình Thương tuyệt đối sẽ không thừa nhận rằng mình không muốn gọi cô là Tân Tình như những người khác, hắn luôn cảm thấy giữa mình và cô có mối quan hệ đặc biệt, nhưng lại không biết nên gọi là gì.
“Liên quan gì tới cậu? Tôi hỏi cậu chủng loại của con chó kia kìa.”
Cậu Thẩm nghĩ tới chú chó Nhạc Nhạc mà Tân Tình nuôi, xoa cằm:
“Chắc cậu nhóc chẳng phải là giống gì quý đâu, là tạp chủng thôi.”
Cái gì mà cậu nhóc, rõ ràng to tổ chảng ấy. Nhớ lại cảnh tối hôm qua con chó kia chiếm trọn vòng ôm của Tân Tình, Doanh Kình Thương lại thấy rất ngứa mắt:
“Từ những giống nào phối thành thế?”
“Làm sao mà tôi biết được?”
Cậu Thẩm trợn mắt trừng hắn:
“Tôi cũng đâu có nuôi chó.”
Doanh Kình Thương nghĩ ngợi một lúc rồi gọi A Nam tới.
“Đi tra xem con chó trong nhà tôi là giống gì.”
A Nam gật đầu rồi đi ra ngoài, từ sau khi cô Tân tới đây, mệnh lệnh của thiếu gia ngày càng ngày càng kỳ quái.
Cậu Thẩm tò mò hỏi hắn:
“Tự dưng cậu để ý đến chó làm gì, muốn đổi một con chó khác cho Tiểu Tình Tình à?”
“Đổi chó khác?”
Doanh Kình Thương cảm thấy đề nghị này rất hay.
Cậu Thẩm bắt đầu thuyết phục:
“Theo tôi ấy mà, Tiểu Tình Tình nuôi một con Toy Poodle là hợp nhất, nhỏ nhắn đáng yêu y như cô ấy, ngày nào cũng có thể ôm trong lòng!”
Tất cả sự chú ý của Doanh Kình Thương đều đặt ở câu cuối kia, hắn cau mày cắt ngang cậu Thẩm:
“Không cần, con này là được rồi.”
Nói xong lại gọi A Nam vào.
“Không cần điều tra nữa.”
“Dạ, tôi biết rồi.”
A Nam đi ra ngoài, khóe miệng giần giật không ngừng.
Cuối cùng cũng ngày thi đấu, Trương Mật và Thi Thiên Thiên đồng hành cùng Tân Tình, ngay ở cửa bọn họ chạm mặt Tân Ngữ Điệp và Đỗ Trạch Khải đã lâu không gặp. Tân Ngữ Điệp đã biết được tin Tân Tình sẽ tham gia cuộc thi từ Tân Bằng Phi, lúc này nhìn thấy cô tất nhiên sắc mặt của cô ta chẳng lấy gì làm tốt. Đỗ Trạch Khải bên cạnh thì trợn mắt lên trừng Tân Tình.
“Tôi nghe nói, nhà họ Đỗ không hài lòng chuyện cậu ta qua lại với Tân Ngữ Điệp đâu.”
Thi Thiên Thiên nhỏ giọng nói.
Ba người tìm được chỗ ngồi có tên Tân Tình, Trương Mật nhìn Tân Ngữ Điệp tựa vào lòng Đỗ Trạch Khải ở đằng xa, nói:
“Sao lại không đồng ý, đôi cặn bã ấy xứng với nhau lắm!”
“Hình như ba của Đỗ Trạch Khải muốn cậu ta kết hôn với thân thích bên ngoại cơ.”
Thi Thiên Thiên nhún vai:
“Một công ty Tân Thị nho nhỏ làm sao so được với tập đoàn Đỗ Thị, nếu như Đỗ Trạch Khải có thể bám vào thân thích bên ngoại thì địa vị thay đổi ngay, còn bây giờ thì không ai thèm phục cậu ta hết.”
“Đáng tiếc là con trai không biết điều, uổng cho sự thông minh của ông già nhà mình.”
Tân Tình mỉm cười:
“Chẳng phải điều này chứng minh Tân Ngữ Điệp cũng còn có chút bản lĩnh sao, ít nhất có thể khiến cho Đỗ Trạch Khải ngoan ngoãn vâng lời.”
“Cắt, loại đàn ông đó chính là ruồi muỗi, chỉ cần trứng gà có một kẽ nứt là sẽ bám chặt vào, một đôi rác rưởi!”
Trương Mật phỉ nhổ hai người ở đằng xa kia, vừa đúng lúc Tân Ngữ Điệp nhìn qua, Tân Tình hơi mỉm cười, gật đầu với cô ta, thấy thế Tân Ngữ Điệp oán độc nhìn sang chỗ khác.
Cuộc thi đã bắt đầu, mỗi một thí sinh tham gia đều phải cầm tác phẩm của mình rồi trình bày ý tưởng thiết kế và điểm đặc sắc trước ban giám khảo. Qủa nhiên Tân Ngữ Điệp kể lại câu chuyện tình yêu về Arcobaleno trong thần thoại Hy Lạp, sau khi cô ta đi xuống thì đến lượt Tân Tình.
Thân nhẫn lần này của Tân Tình không dùng kim cương mà dùng đá Tourmaline xanh san hô kết hợp với đá Demantoid màu thạch lựu rồi điểm xuyết thêm ruby đỏ rực. Mặt nhẫn có tạo hình một bông Mẫu Đơn nở rộ được làm bằng kim cương và đá quý màu hồng phấn, xanh lam, nhụy hoa dùng đá Khổng Tước đặc biệt của Trung Quốc để làm tâm.
“Paraiba Tourmaline bên bờ biển Đông nước Mỹ lãng mạn tượng trưng cho sự nhiệt tình, đá Demantoid xanh tượng trưng cho tự do hòa bình. Màu đỏ là ngọn lửa đang thiêu đốt, vĩnh viễn không tắt không diệt. Màu hồng và màu xanh tượng trưng cho sự thuần khiết và tốt đẹp, quốc sắc thiên hương là Mẫu Đơn. Tác phẩm của tôi là một mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành với khát vọng theo đuổi một tình yêu tự do và nồng thắm!”
Ban giám khảo nghe cô nói hết, đang chuẩn bị cho điểm thì Tân Tình lại mở miệng:
“Hơn nữa, nó không chỉ đơn thuần là một chiếc nhẫn!”
Cô cẩn thận cầm đóa mẫu đơn đó xuống.
“Hoa Mẫu Đơn có thể tháo rời ra, tạo thành một chiếc trâm cài áo!”
Ban giám khảo đều bị giật mình, họ nhỏ giọng bàn tán, Tân Tình mỉm cười khom lưng chào rồi chậm rãi bước xuống sân khấu. Cô có tự tin tuyệt đối rằng mình sẽ chiến thắng!
Là bên tiến cử, giám đốc Lục vẫn luôn cầm điện thoại nói chuyện với ai đó, Tân Tình đi tới chào hỏi ông ta, giám đốc Lục thấy cô thì vội vàng tắt máy.
“Cô Tân, có người ra giá cao để mua lại Quốc Sắc Thiên Hương, cô có bán không?”
Quốc Sắc Thiên Hương là tên của chiếc nhẫn kia, Tân Tình nghe thế thì hơi ngạc nhiên, bình thường phải đợi đến khi cuộc thi kết thúc thì các công ty châu báu mới mua lại tác phẩm dự thi của các thí sinh, thế này là quá nhanh!
“Người đó cũng đang có mặt ở đây, vừa nhìn thấy tác phẩm của cô là thích ngay rồi.”
Hình như giám đốc Lục biết cô ngạc nhiên nên nhanh chóng giải thích.
Tân Tình gật đầu tỏ vẻ không để tâm:
“Ông tự quyết định là được, tất cả nguyên liệu vốn là do công ty ông cung cấp mà.”
Đây cũng là quy tắc trong ngành, sau khi cuộc thi kết thúc thí sinh buộc phải chuyển toàn bộ quyền sở hữu tác phẩm cho bên tiến cử. Đương nhiên kiểu tự cung cấp nguyên vật liệu như Tân Ngữ Điệp thì không tính.
“Được, vậy tôi đi bàn bạc giá cả.”
“Tân Tình!”
Trương Mật gọi cô
“Mau tới đây, sắp công bố kết quả rồi!”
Ban giám khảo tuyên bố người giành giải nhất là Tân Tình, cô mỉm cười hạnh phúc, cứ cười mãi cười mãi cho đến khi nước mắt chảy xuống.
“Mẹ, mẹ có nhìn thấy không? Con làm được rồi, con làm được rồi!”
Cách đó không xa, kẻ chỉ giành được hạng ba là Tân Ngữ Điệp đang hung tợn nhìn cô, Tân Tình mỉm cười xán lạn liếc cô ta một cái, sau đó lên đài nhận thưởng.
Là thí sinh đứng đầu thành phố S, cô sẽ tới trụ sở của CK ở Pháp để học tập, đồng thời tham gia kỳ thi sát hạch của họ, nếu thắng sẽ nhận được giải thưởng cao nhất trong giới thiết kế trang sức là “Kim Thủy Tinh”, đây cũng là sự khẳng định tuyệt vời nhất đối với một nhà thiết kế.
“Sinh nhật vui vẻ, nhà thiết kế Tân!”
Trương Mật và Thi Thiên Thiên vui mừng vây lấy cô chúc mừng.
Trương Mật tự vỗ ngực:
“Tớ sắp nhịn đến chết rồi đây, vốn đã muốn chúc mừng sinh nhật cậu từ sớm nhưng Thiên Thiên cứ nói phải đợi tới lúc này!”
Tân Tình không ngừng khóc, cảm xúc bị dồn nén suốt mấy tháng nay bộc phát hết ra, hôm nay là sinh nhật mười tám tuổi của cô, hôm nay cô chiến thắng cuộc thi đầu tiên trong đời. Đây mới là bắt đầu, cuộc đời của cô mới chỉ bắt đầu thôi!
Mẹ, con sẽ cố gắng, mẹ ở trên thiên đường nhất định phải phù hộ cho con gái nhé!
“Đi thôi, tớ đã đăt phòng trong KTV rồi, hôm nay chúng ta không say không về!”
Ba người hoan hỷ rời khỏi địa điểm tổ chức cuộc thi, Tân Ngữ Điệp đứng trong bóng tối nhìn chằm chằm bóng lưng của họ, Đỗ Trạch Khải ôm cô ta vào lòng an ủi.
“Ngữ Điệp, đừng buồn nữa, giải ba cũng tốt mà!”
Tân Ngữ Điệp rất muốn đá chết người đàn ông này, nhưng cô ta không thể làm thế, Tân Bằng Phi đã cảnh cáo cô ta, phải khống chế Đỗ Trạch Khải trong tay, tuy rằng tập đoàn tài chính Đỗ Thị không bằng Doanh Thị nhưng cũng là tập đoàn số một số hai. Nếu như cô ta được gả vào nhà họ Đỗ, đợi đến khi Tân Tình bị Doanh Kình Thương chơi chán rồi thì lại giẫm đạp cô dưới lòng bàn chân sẽ dễ như bỡn.
“Cạn ly!”
Chạm cốc, ba cô gái vui vẻ cười lớn.
Thi Thiên Thiên kéo Trương Mật, không để cho cô bạn uống nhiều:
“Cậu uống vừa vừa thôi!
“Sợ gì chứ, dù sao lát nữa cũng sẽ có người đến đón bọn mình về mà.”
Trương Mật nhìn Tân Tình:
“Đúng chứ!”
Dưới tác dụng của cồn, gương mặt Tân Tình đỏ bừng cả lên, hai mắt cô sáng lấp lánh tự như hai viên kim cương, cô cười ha hả:
“Ừm, A Triệt đang đợi ngoài cửa rồi.”
Sau đó cô đứng dậy:
“Tớ muốn đi vệ sinh.”
“Tớ đi với cậu.”
Thi Thiên Thiên Thiên không yên tâm để bạn đi một mình nhưng Trương Mật lại cứ kéo lại bắt cô hát cùng.
Tân Tình thấy thế thì xua tay bảo:
“Không sao đâu, tớ không uống nhiều, cậu chăm sóc Mật Mật đi!”
Kết quả là vừa ra khỏi nhà vệ sinh cô đã gặp phiền phức.
“Ôi, vẫn còn một mỹ nhân nữa này!”
Hai người đàn ông dáng vẻ lưu manh chặn cô lại.
Tân Tình chau mày lùi về sau hai bước:
“Mấy anh uống say rồi, đừng làm loạn, không tôi gọi bảo vệ đấy.”
“Ha ha, cô gọi đi, chỗ này cách phòng trực xa lắm, ai nghe thấy được”
Một tên trong số đó nói xong thì giơ tay ra:
“Nào, để anh thương cái nào.”
Tân Tình hất tay của gã ra:
“Tránh ra, không là tôi báo cảnh sát đấy.”
“Mẹ nó, giả vờ cái gì, hôm nay ông đây nhất định phải lột sạch mày.”
Tân Tình sợ hãi, đang định kêu cứu thì sau lưng cô đột nhiên vang lên giọng nói của một người đàn ông.
“Dừng lại, các người muốn làm gì hả?”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!