Độc nhất sủng hôn
Chương 40: Tân Tình mất tích
Để Đỗ Trạch Khải ngồi tù quả là quá lời cho cậu ta.
“Đỗ Thị đang quan tâm tới miếng đất ở phía Bắc thành phố, chính phủ vốn muốn xây chỗ đó thành công viên nước nhưng vì cách biển quá xa, vốn đầu tư cho giai đoạn trước quá lớn nên đến nay vẫn chưa có công ty nào đồng ý khai phá, chính phủ đã quyết định đấu giá rồi.”
Doanh Kình Thương nghe A Nam báo cáo xong thì nhếch môi cười:
“Tung tin đi, Doanh Thị đang cân nhắc đầu tư.”
“Thiếu gia muốn…”
A Nam lập tức đoán được ý đồ của hắn:
“Đã rõ, tôi lập tức đi ngay.”
Tân Tình ở trong viện suốt một tuần lễ, ngày nào Doanh Kình Thương cũng tới lượn một vòng nhưng Tân Tình tuyệt đối không giữ hắn ở lại. Chuyện hôm trước tỉnh dậy trong ngực hắn đã làm cô bối rối suốt mấy ngày liền. Trần Minh cũng tới hai lần, trong đó có một lần chạm mặt Doanh Kình Thương. Thái độ của Trần Minh vẫn rất nhã nhặn, Doanh Kình Thương có lạnh nhạt thì anh ta cũng không có ý kiến gì. Tân Tình cũng không thấy lạ, dù sao Doanh Kình Thương luôn lạnh nhạt với tất cả mọi người.
Cô có hỏi cậu Thẩm tình hình của Đỗ Trạch Khải, y vỗ ngực nói cô cứ yên tâm, thủ đoạn Doanh Kình Thương thế nào thì sau này cô sẽ biết. Tân Tình nghe vậy cũng không hỏi nhiều, theo suy nghĩ của cô, chỉ cần bắt giam vài ngày, giáo huấn là xong bởi kẻ cầm đầu chuyện này là Tân Ngữ Điệp.
Kết quả, cô còn chưa kịp nghĩ xem phải báo thù thế nào thì Tân Bằng Phi đã chạy tới bệnh viện.
“Ông đến đây làm gì?”
Tân Tình lạnh nhạt nhìn ông ta. Kể ra thì người này cũng thông minh, biết Doanh Kình Thương không ở đây vào sáng sớm nên mới tới.
Tân Bằng Phi bây giờ đã bắt đầu hối hận rồi, ông ta không thể tưởng tượng được chuyện Doanh Kình Thương sẽ để mắt tới Tân Tình. Nếu biết trước, ông ta đã bán Tân Tình cho hắn rồi.
“Con có thể bảo Doanh Kình Thương buông tha cho Đỗ Trạch Khải được không, để cho cậu ta bị tạm giam một tháng cũng được, làm như bây giờ là triệt đường của nhà họ Đỗ rồi!”
Ông ta cố gắng mềm giọng, không cần biết sau này Doanh Kình Thương đối xử với Tân Tình thế nào, trước mắt ông ta vẫn cần cô ra mặt.
Tân Tình ung dung cầm chén nước lên, uống một ngụm rồi đáp:
“Tôi không biết ông đang nói cái gì, nếu Doanh Kình Thương làm thì ông nên tìm anh ta, tìm tôi làm gì?”
“Làm sao con lại không biết được?”
Tân Bằng Phi cuống lên:
“Nhà họ Đỗ sắp rời khỏi thành phố S rồi, Doanh Kình Thương làm vậy chính là vì con.”
“Tôi không biết thật.”
Tân Tình nhún vai:
“Hay là ông thử nói xem?”
Tân Bằng Phi nghi ngờ:
“Thật sự là không biết?”
Tân Tình lắc đầu:
“Dù tôi biết hay không thì tôi cũng có một câu phải nói, tôi sẽ không nói gì với Doanh Kình Thương đâu, chuyện nhà họ Đỗ chẳng liên quan gì đến tôi cả.”
“Sao lại không có quan hệ gì với con?”
Tân Bằng Phi cuống lên:
“Chị gái con sẽ gả cho nhà họ, đến lúc đó tất cả sẽ là người một nhà.”
Tân Tình cười lạnh:
“Tân Bằng Phi, não ông bị chó gặm rồi à?”
Tân Bằng Phi biến sắc, đang muốn chửi ầm lên thì Tân Tình lại nói tiếp:
“Chị gái tôi? Tôi lấy đâu ra chị gái thế? Người một nhà? Tôi với các người một nhà lúc nào?”
“Lúc ông tặng tôi như món đồ chơi ấy, ông nói gì? Ông còn con trai, con gái. Hôm nay ông lại tới nói chuyện một nhà với tôi.”
Tân Tình đứng phắt dậy, căm giận nhìn ông ta:
“Ông cảm thấy sau khi tôi biết ông gián tiếp hại chết mẹ tôi, tôi sẽ còn là người một nhà với ông được à? Sau khi ông để người ta chà đạp tôi, tôi sẽ còn là người một nhà với ông được à?”
“Tân Bằng Phi, tôi đã nói với Tân Ngữ Điệp rồi, những gì các người nợ tôi và mẹ tôi, tôi sẽ đòi lại hết. Bây giờ, tôi lặp lại một lần nữa với ông đấy. Về sau, tốt nhất là ông đừng xuất hiện trước mặt tôi, vừa thấy ông là tôi đã buồn nôn rồi.”
Tân Bằng Phi tức đến run người, ông ta thở hổn hển, chỉ thẳng vào Tân Tình mà mắng:
“Con ranh con khốn nạn, chẳng phải là mày bò được lên giường của Doanh Kình Thương hay sao? Mày cho là cậu ta thích mày thật à? Mày chỉ là một món đồ chơi thôi, cho tới ngày cậu ta chơi chán rồi, tao sẽ chờ xem lúc ấy mày ra sao!”
“Đó là việc của tôi, không đến lượt ông quan tâm.”
Tân Tình mở cửa:
“Mời ra ngoài.”
Tân Bằng Phi trợn mắt nhìn cô rồi hừ một tiếng, bỏ đi. Tân Tình ôm ngực, ngã ngồi xuống ghế salon. Cảm xúc mãnh liệt khi nãy dường như đã rút cạn sức lực của cô, mất một lúc lâu sau, cô mới bình tĩnh lại. Sau đó, cô bắt đầu tò mò không biết Doanh Kình Thương đã làm gì Đỗ Trạch Khải.
Doanh Kình Thương không làm gì Đỗ Trạch Khải cả, nhà họ Đỗ mới là đối tượng bị hắn nhắm tới.
Khi tập đoàn Đỗ Thị biết Doanh Thị muốn đầu tư vào miếng đất kia, họ đã trở tay không kịp. Chính phủ tuyên bố sang năm sau sẽ đấu giá, nhà họ Đỗ cũng đã chuẩn bị tài chính đầy đủ. Hơn nữa, vì miếng đất đó, họ đã bán đi vài tòa cao ốc. Nếu bây giờ Doanh Kình Thương tuyên bố đầu tư, vậy chính phủ sẽ không đấu giá nữa. Với nhà họ Đỗ mà nói thì đây là một tổn thất rất lớn.
Tổng giám đốc Đỗ Thị là Đỗ Lâm, một người đàn ông trung niên nhã nhặn gần bốn mươi tuổi. Khi trước, người này đã từng tiếp xúc với Doanh Kình Thương vài lần trên thương trường nên cảm thấy quyết định lần này của hắn là quá kỳ lạ. Thực sự Đỗ Lâm không hiểu vì sao Doanh Kình Thương lại muốn đầu tư vào mảnh đất kia, vậy nên y trực tiếp tới để đàm phán với Doanh Kình Thương.
Ai ngờ, vừa mới gặp Doanh Kình Thương, còn chưa kịp lên tiếng thì Đỗ Lâm đã nghe thấy hắn nói:
“Cành lá của Đỗ Thị nhà các người vươn ra dài quá, sẽ ảnh hưởng tới việc sinh trưởng đấy, nên cắt thì sớm cắt mới tốt.”
Nói xong, hắn cũng tiễn người.
Đỗ Lâm vừa đi vừa nghĩ, sau đó sa sầm mặt, sai người dưới đi điều tra xem có phải gần đây có người nhà họ Đỗ đã đắc tội với Doanh Kình Thương hay không. Kết quả chẳng mấy mà có, con trai của một chi nhà họ Đỗ đang phát triển rất mạnh gần đây ở phía Bắc đã làm bạn nữ cùng trường bị thương. Theo nguồn tin đáng tin cậy, cô gái kia chính là người của Doanh Kình Thương.
Đỗ Lâm giật nảy, Doanh Kình Thương có phụ nữ? Chẳng phải hắn đồng tính ư? Sau đó, y cảm thấy thật sự bực bội, người ta vất vả lắm mới có được một cô gái, các người còn làm bị thương cô gái kia, chẳng giải quyết các người thì giải quyết ai?
“Nói với Đỗ Mạnh, từ giờ trở đi ông ta không còn quan hệ gì với nhà họ Đỗ nữa. Nếu không chịu ngoan ngoãn trở lại phía Bắc thì ở lại mà chờ chết.”
Nhà họ Đỗ sẽ không vì một chi thân thích bắn súng đại bác không đến nơi mà đắc tội Doanh Kình Thương, huống hồ, câu nói của hắn rất đúng, cành lá quá dài thì khó tránh khỏi việc ảnh hưởng tới sinh trưởng, đúng là nên cắt bỏ.
Khi Đỗ Mạnh biết chuyện này cũng chính là lúc ông ta đang nổi khùng lên với Đỗ Trạch Khải. Ông ta không vừa mắt Tân Ngữ Điệp, thế nhưng thằng con trai lại nhất quyết đòi cưới cô ta. Đang không biết phải dạy dỗ đứa con bất hiếu này ra sao thì Đỗ Mạnh nhận được tin dữ, ông ta lật tức trợn trắng mắt, ngất xỉu.
Việc này Tân Tình không hề biết, sau khi xuất viện một ngày, cô lập tức trở lại trường. Vì bị thương nên không tham gia được dạ hội cuối năm, cũng gần tới lúc nghỉ đông, cô phải mau chóng dọn dẹp đồ đạc mang về nhà.
“Tân Tình, nghỉ đông tới nhà tớ chơi không?”
Trương Mật cảm thấy Tân Tình ăn tết một mình rất đáng thương. Thi Thiên Thiên cũng đồng ý, cha mẹ cô ở nước ngoài nhưng tết sẽ về.
“Tớ cũng nghĩ cậu nên đến nhà Mật Mật, dù sao cũng hơn là trông nhà một mình.”
“Không cần, mà tớ cũng có ở nhà một mình đâu. Ở nhà có bác Phúc, dì Điền, còn cả Nhạc Nhạc nữa!”
Tân Tình không muốn đi, gần tết còn sang nhà người ta, nhìn người ta đoàn viên sẽ thấy rất khó chịu.
Trương Mật bỗng cười he he:
“Sao cậu không nói là còn có Doanh Kình Thương?”
“Anh ta á?”
Tân Tình lắc đầu:
“Tết thì anh ta sẽ về Anh cơ.”
Mấy hôm trước, dì Điền có vô tình nhắc tới việc cứ cuối năm là Doanh Kình Thương sẽ về Anh quốc một chuyến.
“Vậy thì hay quá, tớ qua nhà cậu, ăn tết cùng cậu nhé!”
Trương Mật vui vẻ nói.
Tân Tình lườm cô:
“Cậu ngoan ngoãn ăn tết ở nhà đi!”
Ra khỏi trường, ba người thấy Đỗ Trạch Khải và Tân Ngữ Điệp đang nhì nhằng ngoài cổng, hình như đang lăn tăn chuyện gì đó. Tân Ngữ Điệp vừa thấy Tân Tình thì lập tức đẩy tay Đỗ Trạch Khải ra rồi bỏ chạy. Cậu ta đuổi theo không kịp nên quay lại trợn mắt với Tân Tình, vẻ mặt âm u rồi cũng vội rời đi. Tân Tình giờ đã biết thủ đoạn mà Doanh Kình Thương dùng để đối phó nhà họ Đỗ, cô cảm thấy đó là một cách hay, Đỗ Trạch Khải là tự làm tự chịu.
Mặc kệ chuyện của hai người kia, bây giờ cô chỉ một lòng một dạ lo chuyện ăn tết. Đây là năm đầu tiên ăn tết một mình, cô không muốn thiệt thòi nên tự mua rất nhiều thứ về, trang trí ngoài sảnh nhà. Có một ngày, Doanh Kình Thương trở về, đi cùng còn có cậu Thẩm, y vừa đi vừa gọi ầm lên, bảo là muốn có chuyện hay kể cho Tân Tình nghe.
“Đỗ Trạch Khải cưỡng hiếp Tân Ngữ Điệp rồi!”
Cậu Thẩm sung sướng nói.
Tân Tình giật mình, chẳng phải cậu ta rất thích Tân Ngữ Điệp sao? Tại sao… tại sao lại cưỡng hiếp cô ta?
“Bàng hoàng hả?”
Cậu Thẩm thấy vẻ mặt của cô thì không bất ngờ:
“Thật ra cũng bình thường thôi, Tân Bằng Phi vừa nghe chuyện nhà Đỗ Trạch Khải bị họ Đỗ đuổi đi, ông ta lập tức trở mặt, bảo Tân Ngữ Điệp không cần gặp cậu ta nữa. Đỗ Trạch Khải níu kéo nhiều lần cũng vô dụng, cuối cùng chắc là tỉnh ra, biết được Tân Ngữ Điệp không để ý cậu ta mà để ý nhà họ Đỗ.”
“Vậy nên vì yêu sinh hận, cưỡng hiếp cô ta?”
Tân Tình sợ run người, đồng thời vô tình liếc qua Doanh Kình Thương.
Doanh Kình Thương bắt được ánh mắt này của cô, hắn cảm thấy không vui. Nói chuyện người khác cưỡng hiếp sao lại nhìn tôi làm gì? Sau đó, hắn lập tức nhận ra lần đầu của mình với Tân Tình cũng không khác cưỡng hiếp là mấy. Điều này làm hắn hoảng hốt nhìn Tân Tình, nhưng lúc này cô đã tập trung vào cuộc trò chuyện với cậu Thẩm.
“Ôi, nghĩ gì đấy?”
Cậu Thẩm huých hắn:
“Bao giờ đi?”
Doanh Kình Thương cau mày:
“Ngày kia.”
Sau đó hắn nhìn chằm chằm vào Tân Tình, nếu mình đi thì cô ấy thế nào?
“Có một việc tôi phải báo với anh trước.”
Tân Tình chợt nhớ ra:
“Cha mẹ Trần Minh về ăn tết, anh ấy bảo tôi qua ăn một bữa cơm, tôi cũng muốn gặp hai người họ nữa.”
Doanh Kình Thương không vui, hắn vừa lo chuyện Tân Tình phải ăn tết một mình xong, nào ngờ người ta sớm có nơi đi rồi.
“Đi đi, đi đi!”
Cậu Thẩm cười híp mắt rồi liếc mắt sang Doanh Kình Thương, sau đó bước tới bên Tân Tình:
“Không thì Tiểu Tình Tình đi Hawaii chơi với tôi nhé?”
Tân Tình còn chưa từ chối thì Doanh Kình Thương đã túm cổ áo cậu Thẩm, ném ra ngoài.
“Chúc mừng năm mới sớm nhé!”
Tân Tình vẫy vẫy tay. Cô nhìn sang Doanh Kình Thương rồi chạy vội về phòng. Đừng tưởng cô không nhận ra, hắn đen mặt là khúc nhạo dạo của việc lên cơn thần kinh đấy.
Ngày kia chính là hai mươi tám tháng chạp, Tân Tình không quan tâm Doanh Kình Thương đi vào lúc nào. Vừa sáng sớm, cô đã hẹn dạo phố với Trương Mật. Trước lúc đi, Doanh Kình Thương còn muốn gặp cô một lần, ai ngờ lại chẳng thấy bóng người đâu. Hắn giận đùng đùng, mãi cho tới lúc lên máy bay vẫn còn oán thầm trong bụng. Ngay khi chuẩn bị cất cánh, hắn lại nhận được điện thoại của A Triệt:
“Thiếu gia, xảy ra chuyện rồi.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!