Độc nhất sủng hôn
Chương 47: Cô là do tôi mua về
“Tiểu Tình Tình!”
Cậu Thẩm thấy Tân Tình thì lập tức bước lại đón:
“Nhớ tôi không?”
Tân Tình cười xã giao:
“Ha ha, nhớ.”
“Đúng là chẳng đáng yêu gì cả.”
Tân Tình không rảnh để đùa giỡn với cậu Thẩm, cô bước tới trước bàn làm việc của Doanh Kình Thương, nhìn thẳng vào hắn rồi hỏi:
“Có phải anh phái người đánh Trần Minh không?
“Cô đang nghi ngờ tôi hay đang chất vấn tôi?” Vẻ mặt Doanh Kình Thương không mảy may thay đổi.
Cô bình tĩnh nhìn hắn: “Rốt cuộc thì có đúng hay không?”
“Tân Tình.” Cậu Thẩm bỗng lên tiếng.
Tân Tình khá ngạc nhiên vì đây là lần đầu tiên y gọi đầy đủ tên mình. Cậu Thẩm bước tới cạnh cô, chỉ vào Doanh Kình Thương rồi lại chỉ vào mình, hỏi:
“Em cảm thấy bọn tôi sẽ làm ra loại chuyện như thế à?”
“Hai người…”
Tân Tình há miệng, cúi đầu trầm tư một lát rồi lắc đầu:
“Không biết nữa.”
Cậu Thẩm phủi tay:
“Làm tôi sợ muốn chết rồi, Tiểu Tình Tình, nếu ngay cả chút tin tưởng như thế mà em cũng không thể cho chúng tôi thì tôi sẽ không nói sự thật cho em biết đâu.”
“Tôi tin anh vì anh nói anh không làm, chứ không phải anh ta.”
Tân Tình không để ý tới sự thật mà cậu Thẩm nói là gì, cô chỉ nhìn thẳng vào Doanh Kình Thương mà thôi.
Doanh Kình Thương xụ mặt, hắn đang định lên tiếng thì cậu Thẩm vội ra hiệu cho hắn dừng lại. Sau đó, y nói với Tân Tình:
“Ảnh chụp khi trước là Trần Minh gửi cho bọn tôi, anh ta cũng sửa thời gian trên ảnh nữa. Lần này nếu tôi không đoán sai, hẳn là chính anh ta đã cố ý hãm hại Doanh Kình Thương.”
“Chuyện ảnh chụp thì tôi tin anh, nhưng chẳng lẽ anh ấy lại tự đánh mình thành như thế để hãm hại người khác à?”
“Làm sao em biết anh ta có bị thương thật không?”
Doanh Kình Thương lên tiếng:
“Em thấy vết thương rồi à?”
Tân Tình ngẩn ra, cậu Thẩm vỗ vai cô, nói:
“Tiểu Tình Tình, có thể đúng là anh ta bị thương, nhưng chắc chắn không nghiêm trọng như những gì em nhìn thấy.”
“Có thể… Nhưng tại sao anh ấy lại làm như thế?”
“Vì để em bỏ anh.”
Doanh Kình Thương nhìn sâu vào mắt cô:
“Em có thể tin anh ta, vậy tại sao không thể tin anh?”
Tân Tình nghiêm túc đáp lại:
“Muốn để người khác tin anh, vậy anh phải tin người ta trước đã. Cho tới bây giờ, anh chưa bao giờ tin tôi, một khi có chuyện, anh lập tức đẩy tôi tới bước đường cùng, dùng những hành động và từ ngữ ác độc để tổn thương tôi, vậy anh dựa vào đâu mà muốn tôi tin anh?”
Doanh Kình Thương giật mình, ánh mắt của hắn tràn ngập hối hận và đau khổ, đáng tiếc là cô không hề để ý mà chỉ khẽ gật đầu với cậu Thẩm, sau đó ra về.
“Tôi tiễn em.”
Cậu Thẩm nhìn Doanh Kình Thương rồi đi theo sau cô.
Thấy Tân Tình không nói câu nào suốt cả quãng đường, y thở dài:
“Tiểu Tình Tình, có một chuyện anh nghĩ em cần phải biết.”
“?”
Tân Tình đang nghĩ xem về sau có nên gặp Trần Minh nữa không nên không nghe rõ y nói gì.
Cậu Thẩm nhìn cô rồi nói:
“Doanh Kình Thương ghét phụ nữ, không có đủ niềm tin vào em, thậm chí không biết cách để sống chung với em, đó là vì khi còn bé, cậu ấy đã gặp phải một cú sốc lớn.”
“Liên quan tới phụ nữ?”
Tân Tình dò hỏi.
Cậu Thẩm gật đầu, thấy ánh mắt cô, y vội nói:
“Không phải loại kia, là từ khi cậu ấy còn rất nhỏ cơ.”
“À.”
Cô còn tưởng Doanh Kình Thương yêu sớm, sau đó bị ám ảnh nữa cơ.
“Khi anh ta bé, đã có chuyện gì xảy ra?”
Cậu Thẩm do dự:
“Nếu có cơ hội thì để cậu ấy tự nói cho em nghe đi, chuyện này bị cấm đàm luận ở nhà họ Doanh đấy.”
Rồi y bỗng nhìn cô với vẻ hoài nghi:
“Em không nhận ra trên lưng cậu ấy có thứ gì à?”
“Hình xăm chứ gì nữa.”
Tân Tình bĩu môi, giống trên người mình mà.
“Không phải.”
Cậu Thẩm bàng hoàng nhìn cô:
“Thế mà không nhận ra, cũng thật là…”
Thấy y như vậy, Tân Tình lại càng hiếu kỳ hơn:
“Rốt cuộc là cái gì thế?”
“Em về rồi để ý đi.”
Cậu Thẩm không nói nữa, y nghiêm túc nhìn cô:
“Tiểu Tình Tình, Trần Minh không giống những gì em thấy đâu, để ly gián em và Doanh Kình Thương, anh ta đã tính kế cả em nữa dây. Ít nhất Doanh Kình Thương sẽ không làm việc như vậy với em, thử tin tưởng cậu ấy đi, như vậy sẽ tốt cho cả đôi bên.”
Tân Tình không tới bệnh viện thăm Trần Minh nữa mà về thẳng nhà. Trần Minh gọi điện, cô cũng không nghe máy mà chỉ nhắn tin bảo anh ta dưỡng thương cho cẩn thận.
Chẳng mấy đã tới ngày đi học lại, Tân Tình vùi đầu vào việc học hành nên đã tạm quên mấy chuyện đáng ghét kia. Tân Ngữ Điệp đã bị đuổi học, Đỗ Trạch Khải cũng chuyển trường.
“Chuyện Tân Ngữ Điệp bị cưỡng hiếp bỏ qua như thế à?”
Trương Mật ngồi sơn móng tay đỏ, cô cảm thấy với tính cách của Tân Ngữ Điệp mà không làm loạn bên nhà họ Đỗ thì cũng lạ.
Tân Tình nhún vai:
“Tớ biết sao được.”
“Tớ thì biết một ít đây.”
Thi Thiên Thiên đặt sách xuống:
“Hình như là nhà họ Tân cũng làm loạn rồi, đòi nhà họ Đỗ bồi thường tiền, nếu không họ sẽ kiện Đỗ Trạch Khải tội cưỡng hiếp. Nhà họ Đỗ cũng chẳng phải dễ chọc, người nội tộc nhà họ không phải dễ trêu chọc gì, một nhà họ Tân nho nhỏ thôi, họ vẫn có thể đấu được. Họ nói ở trường có camera ghi hình lại, Tân Ngữ Điệp cố ý trượt chân ngã vào Đỗ Trạch Khải, nếu không cậu ta cũng không làm gì cô ả.”
Tân Tình hoàn toàn không bất ngờ:
“Ha ha, hay lắm, Tân Bằng Phi hẳn là phải ngoan ngoãn rồi.”
Xảy ra chuyện của Tân Hạo Vũ như vậy, nếu Tân Tình biết thêm chuyện cô bị thương là do Tân Ngữ Điệp giở trò thì hẳn nhà họ Tân sẽ lại bị giày vò thêm lần nữa. Họ không sợ Tân Tình, nhưng họ sợ Doanh Kình Thương đứng sau cô.
“Nhắc tới nhà họ Tân, thằng khốn Tân Hạo Vũ đâu? Doanh Kình Thương không giết chết nó à?”
Trương Mật nói:
“Mẹ nó, còn dám chuốc thuốc mê cho bà.”
Tân Tình chỉ nói chuyện Tân Hạo Vũ bắt cóc mình chứ không đề cập với hai người bạn là mình còn bị chuốc thuốc, thấy Trương Mật còn băn khoăn, cô cười:
“Thả về rồi, nhưng tớ thấy chuyện này còn chưa kết thúc đâu.”
Tân Tình cảm thấy như vậy. Cô nghĩ Doanh Kình Thương sẽ không bỏ qua cho Tân Hạo Vũ dễ dàng như thế. Không phải là vì cô, mà do tính cách của hắn, chắc chắn hắn sẽ không để người khác khiêu khích mình một cách công khai như vậy.
Tân Tình cho là học kỳ mới tốt đẹp đã bắt đầu, chẳng ngờ tới lúc tan học, cô lại gặp một người phụ nữ với phong cách ăn mặc chín chắn ngoài cổng trường.
“Xin chào, xin hỏi em có phải là Tân Tình không?”
Cô gái kia mặc đồ công sở, trông nét mặt thật thanh tú thế nhưng khí chất lại sắc bén.
Tân Tình nhìn cô ta một lúc rồi hỏi:
“Đúng vậy, chúng ta không quen mà nhỉ?”
“Chị là vị hôn thê của Trần Minh.”
Cô gái kia lên tiếng rất dứt khoát:
“Tên là Lục Man Man.”
Tân Tình chớp chớp mắt rồi cười:
“Chị dâu tương lai! Chào chị, chào chị. Làm sao chị lại tới trường em? Có việc cứ gọi điện thoại là được rồi!”
Thái độ nhiệt tình của cô khiến cho đối phương khá bất ngờ, cô gái kia biến chuyển vẻ mặt một lát rồi mới dò hỏi:
“Em không ngại à?”
“Sao phải ngại?”
Tân Tình kinh ngạc:
“Trước đó em còn bảo anh ấy là có chị dâu thì phải giới thiệu cho em mà. Mấy hôm nay vào học bận quá nên không đi thăm anh ấy được, tình hình vết thương của anh ấy thế nào rồi?”
Lục Man Man vẫn còn hoài nghi. Cha mẹ Trần Minh có nói với cô rằng Trần Minh có lẽ muốn cưới cô gái tên Tân Tình này, vậy nên hôm nay cô tới là để ra oai phủ đầu, nói cho Tân Tình biết mình mới là con dâu được nhà họ Trần lực chọn. Kết quả người ta chẳng thèm để ý, còn rất nhiệt tình với mình, chẳng lẽ mình sai rồi?
“Bạn em à?”
Một giọng nam trầm vang lên.
Tân Tình nghe thấy giọng nói này thì muốn bỏ chạy ngay, thế nhưng chỉ một giây sau, cô đã bị người ta ôm eo.
“Đây là…”
Lục Man Man thấy Doanh Kình Thương thì càng kinh ngạc, người đàn ông đẹp trai này là người yêu cô bé này ư?
Tân Tình thấy cô ta đang nhìn thì vội rúc vào lòng Doanh Kình Thương, cười nói:
“Bạn trai em đấy.”
“Ha ha ha!”
Lục Man Man cười rộ lên:
“Vậy không quấy rầy hai người nữa, chờ Trần Minh xuất viện, bọn chị sẽ mời hai người ăn cơm.”
Tân Tình híp mắt cười, gật đầu rồi mặc cho Doanh Kình Thương kéo mình đi.
Sau khi nhìn thấy xe của Doanh Kình Thương, Lục Man Man đã hoàn toàn yên tâm. Người yêu người ta đẹp trai lại giàu, còn cần tranh cướp Trần Minh với mình ư?
Vừa lên xe, Tân Tình lập tức tránh xa khỏi Doanh Kình Thương, hắn thì nới lỏng cà vạt, ngồi phía đối diện:
“Sao thế? Lợi dụng anh xong là đá bay ra ngoài luôn vậy.”
“Ai lợi dụng anh, chẳng qua tôi chỉ tùy tiện giới thiệu thôi.” Tân Tình liếc hắn.
Doanh Kình Thương ồ lên: “Vậy hẳn là nên đưa bức ảnh kia cho cô gái khi nãy nhìn.”
“Anh…”
Tân Tình nhìn hắn chằm chằm:
“Anh có thôi đi không? Người ta dù sao cũng có vị hôn thê rồi.”
“Ý của anh là để hôn thê của anh ta nhìn xem anh ta là dạng người gì thôi.”
Doanh Kình Thương bình thản nói.
Tân Tình hít sâu, cô cố lấy lại bình tĩnh để nói chuyện:
“Đừng làm chuyện gì ảnh hướng tới người khác, Trần Minh có thể tìm một người vợ tốt để kết hôn thì tôi cũng mừng cho anh ấy. Nếu là vì tôi mà khiến họ hiểu lầm thì quả là có lỗi với Trần Minh.”
Doanh Kình Thương không nói gì nhưng lại nghĩ thầm: Trần Minh còn ước gì bị hiểu lầm đấy.
Tân Tình nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ xe, thấy đây không phải đường về nhà họ Doanh thì cảnh giác quay lại, hỏi Doanh Kình Thương:
“Chúng ta đang đi đâu thế?”
“Bán em.” Hắn liếc nhìn cô.
Tân Tình chán nản, cô chòng chọc nhìn hắn một lúc lâu.
Xe ra tới quốc lộ ngoài thành phố, Tân Tình bắt đầu lo lắng, cô tin hắn sẽ không bán mình đi, nhưng họ đang đi đâu thế này?
Tân Tình đứng ngồi không yên, tất cả những cảm xúc này của cô đều bị Doanh Kình Thương nhìn thấy hết, hắn thấy cô chẳng khác gì con thỏ nhỏ đáng yêu đang xù lông cả. Hắn nhịn cười rồi nhấn hạ tấm ngăn xe, A Nam đưa một cái túi từ phía trước tới.
“Nhạc Nhạc!”
Tân Tình nhận ra đây là túi vận chuyển của Nhạc Nhạc.
“Gâu gâu gâu…”
Nhạc Nhạc chui ra ngoài, nhào vào lòng cô.
Tân Tình vui vẻ ôm nó, vuốt lông cho nó, cô cảm thấy an tâm hơn nhiều.
“Không muốn biết chúng ta đang đi đâu nữa à?”
Thấy cô không nói gì, Doanh Kình Thương lại bắt đầu trêu chọc.
Tân Tình cầm chân Nhạc Nhạc cào cào về phía hắn mấy lượt:
“Hỏi anh có nói đâu, dù sao đến nơi cũng biết.”
Quãng đường rất dài, Tân Tình chập chờn ngủ một giấc rồi bị Nhạc Nhạc liếm nên tỉnh lại, cô thấy trên người mình có thêm một chiếc chăn, Doanh Kình Thương thì ngồi đối diện đọc báo. Thấy cô ho khan hai tiếng, hắn đưa nước qua:
“Uống nước đi, chúng ta phải xuống xe rồi.”
Sau khi xuống xe, cuối cùng Tân Tình đã biết địa điểm họ tới. Lúc này còn đang đầu xuân, tiết trời se lạnh, vậy mà nơi đây lại tràn ngập màu xanh, không khí thì ẩm ướt, nhiệt độ cũng ấm hơn trong thành phố nhiều.
“Đây là… suối nước nóng à?”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!