Độc nhất sủng hôn
Chương 49: Xin cậu giúp tớ với
Tân Tình cứ lấn cấn việc này mãi, cô muốn hỏi Doanh Kình Thương rất nhiều lần nhưng hắn luôn làm bộ xa cách mãi. Hai ngày cứ thế trôi qua, tối hôm đó, Doanh Kình Thương mới đưa cho Tân Tình một tập tài liệu.
“Đây là báo cáo tài chính của Tân Thị, em xem đi.”
Tân Tình nhận lấy, nghiêm túc lật từng tờ một. Doanh Kình Thương không giục cô mà chỉ bưng ly cà phê, ngồi trên ghế, thỉnh thoảng liếc nhìn cô một cái.
“Chuyện này… sao lại lỗ vốn nghiêm trọng thế này?”
Cô không hiểu rõ nhưng vẫn có thể nhận ra từng khoản nợ một. Tân Thị bây giờ nơi nơi là lỗ thủng, muốn vá cũng không được.
Doanh Kình Thương cười ra tiếng:
“Vậy nên ông ta mới vội vàng trả cổ phần cho em.”
Tân Tình lo lắng nhìn hắn. Cô thực sự không hiểu chuyện gì, nhưng Tân Thị không thể sập được, đó là tâm nguyện của mẹ cô.
“Anh có thể giúp em.”
Doanh Kình Thương nhướn mày.
Ánh mắt Tân Tình tối đi, cô đứng dậy lên gác, đi một nửa mới thấy Doanh Kình Thương vẫn ngồi im ở đó nên cô hỏi:
“Không phải là muốn tôi lấy lòng anh sao, anh muốn nhìn tôi mặc nội y màu gì?”
Khụ khụ… Doanh Kình Thương ho khan, trong đầu hắn đã bắt đầu tưởng tượng cảnh những món nội y tình thú kia được mặc trên người Tân Tình, thế nhưng hắn phải đè nén tâm tình xuống, tuyệt đối không thể đụng vào cô trong tình huống này được, nếu không sẽ khiến cô càng cách xa mình hơn.
“Anh nói thế lúc nào?”
Hắn cười hỏi lại.
Tân Tình sững người, ý hắn là gì?
Doanh Kình Thương đứng lên rồi kéo Tân Tình về phía phòng cô, sau đó hắn mở tủ quần áo ra, bắt đầu lựa chọn. Tân Tình thì thầm cười nhạo, chẳng phải cuối cùng vẫn dùng thân thể mình sao?
Thấy cô bắt đầu cởi áo, hắn cười như không cười đưa một bộ quần áo cho cô:
“Nếu em đã muốn cởi quần áo trước mặt anh thì anh cũng không có ý kiến gì, nhưng hẳn là em không muốn, phải không?”
Tân Tình há hốc mồm nhìn bộ quần áo trong tay mình, đó là một chiếc quần jeans và một chiếc áo len tím nhạt.
Doanh Kình Thương mở cửa ra ngoài:
“Thay xong thì chúng ta ra ngoài ăn cơm.”
Cho tới khi ngồi lên xe rồi, Tân Tình vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh. Doanh Kình Thương thấy cô như vậy thì rất buồn cười nhưng hắn vẫn không thể hiện ra bất cứ biểu tình gì. Tân Tình nhìn hắn một lát rồi thử hỏi:
“Chúng ta ăn cơm rồi mà?”
“Đi ăn khuya.”
Doanh Kình Thương mím môi.
Tân Tình suy nghĩ một lát rồi thêm một câu:
“Đừng đi muộn quá, mai còn phải đi học nữa.”
Xe dừng lại trước một tiệm trông có vẻ cổ kính, nhân viên trước cổng ân cần mời họ vào trong.
“Chào buổi tối, tổng giám đốc Doanh. Tùng Các luôn được giữ riêng cho ngài.”
Doanh Kình Thương khẽ gật đầu rồi nắm tay Tân Tình, cô muốn giãy ra nhưng lại thấy nhân viên phục vụ kinh ngạc nhìn mình, tranh thủ lúc này, Doanh Kình Thương cũng kéo cô đi về phía trước.
Lúc ngang qua sảnh, Tân Tình nhận thấy có rất nhiều người đưa bạn gái tới đây, thế nhưng các cô gái kia nếu không đi theo sau lưng bạn trai thì cũng là dựa sát vào họ, mặc cho tay họ sờ soạng trên người mình.
Họ tới một căn phòng được bày biện rất trang nhã, ngay khi nhân viên vừa rời khỏi, Doanh Kình Thương liền nói:
“Mấy người phụ nữ kia toàn là đồ chơi thôi.”
Tân Tình trợn tròn mắt nhìn hắn, cô đã hiểu hành động khi nãy của hắn có ý gì. Tay nắm tay là muốn nói cho mọi người biết cô không phải một món đồ chơi.
Chẳng trách nhân viên khi nãy lại có vẻ mặt như vậy. Tân Tình khó chịu, hắn biết rõ nơi này là như vậy mà còn đưa cô tới. Nói cho họ mình không phải đồ chơi thì sao, mình có biết họ là ai đâu.
Nhân viên ghi lại món ăn rồi rời đi, Tân Tình không để ý Doanh Kình Thương chọn những gì, cô chỉ ngồi đó, thẫn thờ uống trà.
“Tối rồi, uống ít trà thôi, em không định đi ngủ à?”
Doanh Kình Thương rót cho cô một ly nước trái cây.
Tân Tình mặc kệ hắn, cô cầm ly nhấp mấy ngụm. Chẳng mấy mà đồ ăn đã lên, Doanh Kình Thương cũng không lãng phí, hắn chỉ gọi hai món rau trộn, hai món đồ nóng và một bát canh thôi.
Tân Tình vốn không muốn ăn nhưng sau khi để mặc Doanh Kình Thương gắp đồ cho mình, cô cũng không ngồi yên nổi nữa. Đồ ăn ngon thật, chẳng trách có nhiều người tới đây như thế.
“Ăn nhiều vào, toàn đồ giả mặn thôi.”
Doanh Kình Thương lại gắp một miếng sườn cho cô.
Tân Tình kinh ngạc nhìn vào miếng sườn:
“Đây không phải sườn thật à?”
“Đương nhiên, lúc đi vào em không nhìn bảng hiệu ngoài cổng à?”
Cô lắc đầu, lật tới lật lui miếng sườn kia.
“Đây là một nhà hàng hoạt động theo kiểu hội viên, chuyên môn làm thức ăn dưỡng sinh.”
Doanh Kình Thương giúp cô múc một bát canh:
“Mấy hôm nay em đều ăn ít quá, mấy món này khá phù hợp.”
Tân Tình không nói gì, cô vùi đầu ăn canh. Nếu không vì anh không nói chuyện Tân Thị cho tôi thì làm sao tôi lại ăn không ngon chứ, thật là… Tân Tình hoàn toàn không thấy Doanh Kình Thương đang cười mỉm.
Cô nhóc này là kiểu chỉ cần có tâm sự là không thể nào buông được. Mấy hôm nay, cô đều lo về việc nhà họ Tân trả cổ phần vì sợ họ có âm mưu. Lúc đầu hắn không định nói cho cô biết, dù sao hắn cũng nghĩ ra cách giải quyết rồi, nhưng thấy cô cứ suy nghĩ lung tung mãi, chẳng ăn uống được gì nên hôm nay hắn đành nói để cô nắm được tình hình, còn muốn làm thế nào thì sau đó hắn sẽ nói sau.
Tân Tình đúng là y như những gì Doanh Kình Thương nghĩ, vì biết tình hình Tân Thị rồi nên cô thoải mái ăn uống, nhưng ăn sau cô lại bắt đầu suy nghĩ.
“Tân Thị phải làm sao?”
Doanh Kình Thương nhìn cô:
“Giao cho anh, anh sẽ trả cho em một Tân Thị hoàn chỉnh.”
“Được.”
Tân Tình chỉ nghĩ một lát rồi gật đầu luôn.
Hai người đều vui vẻ ăn hết bữa, khi ra khỏi tiệm, họ gặp một nam một nữ đi vào. Trong lúc vô tình nhìn sang, Tân Tình liền đứng khựng lại, hai người kia cũng nhìn thấy cô và Doanh Kình Thương.
“Tổng giám đốc Doanh!”
Người đàn ông mau chân đi tới, Tân Tình thì quay đầu sang một bên. Nếu có thể lựa chọn, ngoài người nhà họ Tân ra thì người cô không muốn gặp nhất chính là lão ta.
Hoàng Kiến Bân, cũng chính là người khi trước suýt nữa đã cưỡng hiếp cô, còn người đi sau lão ta là Tân Ngữ Điệp.
“Chẳng ngờ lại tình cờ gặp được, cùng ăn chứ?”
Hoàng Kiến Bân nhận ra Tân Tình nên cũng liếc nhanh về phía cô. Lão không phải kẻ ngu, đã lâu như vậy mà Tân Tình còn ở bên Doanh Kình Thương, điều này chứng tỏ hắn đối xử đặc biệt cô gái này. Nếu không phải vậy thì lúc trước hắn cũng không đột ngột đưa người đi, vậy nên Hoàng Kiến Bân liền giả vờ như không biết Tân Tình.
Doanh Kình Thương không nói gì, nhân viên của tiệm cũng tới đưa chìa khóa xe cho hắn. Hoàng Kiến Bân nhìn sang:
“Ôi chao, đã ăn rồi! Vậy lần sau có cơ hội thì nhất định phải ăn một bữa với tổng giám đốc Doanh mới được.”
Lão nhìn Tân Tình vẫn im lặng đứng một bên rồi khẽ nói:
“Có một chuyện quan trọng muốn nói cho tổng giám đốc Doanh biết.”
“Mai tới văn phòng của tôi.”
Doanh Kình Thương nói rồi đưa Tân Tình đi.
Tân Tình và Tân Ngữ Điệp đi lướt qua nhau, hai người nhìn đối phương nhưng không ai lên tiếng.
Tân Ngữ Điệp nhìn bóng lưng Tân Tình rồi quay người đuổi theo Hoàng Kiến Bân, trong mắt là oán hận. Nếu không do Tân Tình, cô ta sẽ không phải chịu cảnh này, chuyện cô ta bị Đỗ Trạch Khải cưỡng hiếp đã truyền xa, cô ta không thể nào trở thành thiếu phu nhân nhà giàu nữa, vậy là Tân Bằng Phi đã tận dụng giá trị thặng dư của cô ta, tặng cô ta cho Hoàng Kiến Bân.
Tân Ngữ Điệp không bao giờ quên được chính mẹ mình là người đã chuốc say rồi đưa mình lên giường của Hoàng Kiến Bân. Tất cả là do Tân Tình, mọi tỗi lỗi đều là do nó, vì sao mình lại không được Doanh Kình Thương cứu, vì sao kẻ phải trở thành đồ chơi lại là mình, rõ ràng mình mới là thiên kim nhà giàu! Tân Tình, tao sẽ không bỏ qua cho mày đâu, mày hủy đời tao thì tại sao mày lại có được hạnh phúc?
“Kệ đi.”
Doanh Kình Thương thắt dây an toàn giúp Tân Tình:
“Không phải lần nào cũng trùng hợp vậy đâu.”
Tân Tình hiểu rõ ý của hắn, lần này quả thật chỉ là trùng hợp:
“Chẳng ngờ Tân Ngữ Điệp lại…”
“Chẳng liên quan gì đến em mà, không cần nghĩ nhiều như thế.”
Doanh Kình Thương khởi động xe rồi nhắc nhở cô:
“Đừng tiếp xúc với cô ta, cô ta có ý xấu với em.”
Tất nhiên Tân Tình sẽ chẳng quan tâm tới chuyện của Tân Ngữ Điệp, tất cả là do cô ta gieo gió gặt bão thôi. Điều làm Tân Tình ngạc nhiên là chuyện khác, đó là Lâm Tiểu Vũ, người rất lâu cô không gặp giờ đã chuyển về ký túc xá.
“Sao lại về?”
Tân Tình, Trương Mật và Thi Thiên Thiên ngồi trong căng tin, nhìn về phía Lâm Tiểu Vũ đang mua cơm ở đằng xa.
Trương Mật nhìn, tức giận nói:
“Ai biết, thấy bảo là bạn cùng phòng ở phòng ký túc kia giờ không ở trường nữa, cậu ta ở một mình sợ quá nên lại xin chuyển về.”
“Cậu ta có trọ ở trường đâu nhỉ?”
Tân Hạo Vũ khi bắt cô đã nói Lâm Tiểu Vũ chủ động quyến rũ gã, nếu không phải vì cô ta là gái trinh lại nghe lời thì gã cũng chẳng có hứng chơi.
Thi Thiên Thiên nói toạc ra:
“Chia tay với bạn trai chứ sao nữa.”
“Là người ta không cần cậu ta nữa thì có.”
Trương Mật đắc ý:
“Đáng đời.”
Việc Lâm Tiểu Vũ trở về hoàn toàn không ảnh hưởng tới Tân Tình, dù sao cô cũng không ở trường, chỉ có Trương Mật là oán trách thật lâu nhưng lại không đuổi người đi được. Vài ngày tiếp đó, Tân Tình lại gặp Lâm Tiểu Vũ ở dưới lầu ký túc, đối phương không bỏ đi như bình thường mà đứng đó nhìn cô.
“Tân Tình, tớ có thể nói với cậu vài chuyện không?”
Lâm Tiểu Vũ lo lắng. Tân Tình nhận ra cô ta tiều tụy đi nhiều, sắc mặt cũng kém so với khi vừa trở về.
Tân Tình mặc kệ nhưng cô ta lại bước tới, chặn cô lại, cầu xin:
“Chỉ vài câu thôi, sẽ không làm mất thời gian của cậu đâu.”
“Nói đi.”
Tân Tình bước tới bên chiếc ghế dài rồi ngồi xuống.
Lâm Tiểu Vũ đi theo, cô ta ngập ngừng mãi, Tân Tình thấy cô ta không nói gì thì chỉ cau mày ngồi đó rồi chỉ vào mình:
“Không có gì cần nói?”
Tân Tình không quá hận Lâm Tiểu Vũ, những việc cô ta làm đã khiến cô ta mất đi tư cách làm bạn với cô, thế nhưng Tân Tình nghĩ mình chẳng cần hận cô ta, con người ai cũng ích kỷ, cô ta vì tiền bán bạn thì chỉ chứng tỏ rằng tình bạn không quan trọng với cô ta mà thôi. Nếu vậy, Tân Tình sẽ cắt đứt mọi quan hệ với Lâm Tiểu Vũ, trở thành một người bạn xã giao bình thường.
“Tớ… tớ biết mình có lỗi với cậu, cậu… cậu tha thứ cho tới đi, là do tớ nhất thời tham lam mà đánh mất lương tâm.”
Lâm Tiểu Vũ nhìn cô, đôi mắt đỏ hồng.
Tân Tình nhíu mày không rõ cô ta muốn làm gì.
“Cậu muốn nói gì thì nói thẳng, không cần như thế.”
Lâm Tiểu Vũ rất thất vọng, thái độ của Tân Tình như vậy nghĩa là không còn muốn làm bạn với cô ta nữa, thế nhưng cô ta chỉ có thể dựa vào một mình Tân Tình, vậy nên cũng cắn răng lên tiếng:
“Tân Tình, van xin cậu hãy giúp tớ với! Chỉ cậu mới giúp được tớ thôi.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!