Độc nhất sủng hôn
Chương 75: Tôi Sắp Chết Rồi!
Trời đã sáng, Doanh Kình Thương cùng cậu Thẩm một đêm không ngủ, Trần Minh đã đi rồi, hậu sự của Lục Mạn Mạn cần hắn xử lý.
“Thiếu gia, ngài ăn một chút gì sau đó nghỉ ngơi một chút!”
A Triệt từ ngoài đi vào, sau lưng còn mang theo Nhạc Nhạc. Hôm qua hắn lái xe mang Nhạc Nhạc trên đường tìm một ngày, lúc đầu Nhạc Nhạc còn có thể ngửi thấy mùi Tân Tình, sau đó vì cách quá xa, khứu giác Nhạc Nhạc cũng vô ích. A Triệt thấy Doanh Kình Thương không để ý tới hắn, ánh mắt chợt lóe, chợt quỳ xuống.
“Đều là tôi không bảo vệ tốt tiểu thư, là lỗi của tôi.”
A Triệt vô cùng áy náy, nếu như hắn một bước cũng không rời Tân Tình, Tân Tình cũng không bị người bắt cóc.
Cậu Thẩm xoa xoa chân mày đỡ hắn đứng lên: “Được rồi, không phải lỗi của anh.”
A Triệt mím môi nhìn Doanh Kình Thương, Doanh Kình Thương đối với hắn xua xua tay, nói hai chữ: “Đứng lên.”
A Triệt khóc lớn nói: “Tôi nhất định tìm tiểu thư về.”
Nói xong liền lao ra.
“Chờ anh ta trở về, để cho anh ta nghỉ ngơi.”
Doanh Kình Thương lời này là nói với A Nam, nhất định buổi tối A Triệt không ngủ vẫn luôn trên đường tìm, Tân Tình bị bắt cóc, không phải lỗi của hắn.
Cả ngày trôi qua, cảnh sát không có một chút manh mối, bên kia cậu Thẩm cũng không có manh mối, màn đêm lại buông xuống lần nữa, cậu Thẩm một bước cũng không dám rời khỏi Doanh Kình Thương, rất sợ hắn sụp đổ, xảy ra chuyện. Kết quả Doanh Kình Thương đi vào trong phòng nghỉ ngơi, bỏ lại câu:
“Đã ngủ rồi.”
A Nam nhìn cậu Thẩm nhỏ giọng hỏi: “Làm sao bây giờ?”
“Đi ngủ!”
Cậu Thẩm ngáp một cái, vất vả lắm hắn mới chủ động nói ra: “Anh cũng nghỉ ngơi đi, cũng một ngày một đêm không chợp mắt rồi, lỡ như…”
Cậu Thẩm không nói nữa, nếu ba ngày sau còn không tìm thấy Tân Tình, như vậy chỉ sợ lành ít dữ nhiều.
Tân Tình khóc, cô không đợi được Lục Mạn Mạn tới thả cô, nhìn trời lại đen xuống, cô bắt đầu sợ, có thể không có người tới hay không? Sao Doanh Kình Thương còn không tìm được cô? Cô đã cắt đứt sợi dây, cũng may tháng chín thời tiết nóng, cô đem tất cả vải rách gom lại một khối ngồi lên dựa vào tường. Trong bụng trống không, rất đói, nhưng cơm gần bị thiu, cô ăn không trôi. Lục Mạn Mạn để lại chai nước, chỉ còn có nửa chai.
Tân Tình nhìn nóc nhà thật cao, có lẽ ngày mai Lục Mạn Mạn sẽ đến thả cô, ngày mai là cô có thể về nhà, có thể thấy Doanh Kình Thương…
Trời đã sáng, Tân Tình bị bắt cóc đã ba ngày.
Doanh Kình Thương sáng sớm ăn bữa ăn sáng A Nam mua về, bình tĩnh nói với cậu Thẩm: “Tôi đi tìm phía Bắc, cậu đi phía Nam. A Nam, anh ở lại, cảnh sát có tin tức trước tiên báo với chúng tôi. Còn nữa, gọi điện bảo A Triệt về, để cho anh ta ngủ.”
Hắn vừa dứt lời, A Triệt liền xông vào:
“Thiếu gia, có manh mối. Có người thấy qua Lục Mạn Mạn bỏ lại xe của mình cùng một người đàn ông mang một bao bố lên chiếc xe khác.”
Mắt Doanh Kình Thương sáng lên, đây là hắn hai ngày qua lần đầu thấy hy vọng.
“Sau đó đi đâu?”
“Chỉ biết là chiếc xe kia chạy trên đường quốc lộ phía Tây.”
Một bên cảnh sát vội cầm bản đồ ra, khoanh vùng xung quanh quốc lộ đó.
Một cảnh sát trẻ chỉ bản đồ nói: “Quốc lộ này chỉ có một cửa ra, chính là khu công nghiệp bỏ hoang ở Tây thành, chúng ta có thể cho người tìm kiếm ở phạm vi khu vực này.”
“Rất nhiều…”
A Nam đem tài liệu trên máy tinh cho mọi người xem:
“Khu công nghiệp lớn nhỏ bỏ hoang tổng cộng hơn ba nghìn mét vuông, chúng ta không thể xác định được người bị nhốt ở nơi nào.”
Doanh Kình Thương đứng lên:
“Tìm từng cái, cả bốn phía, cảnh sát các người phụ trách phía Tây, cậu Thẩm cậu nhiều người, phụ trách phía Nam cùng phía Bắc, tôi tìm phía Đông.”
“Thiếu gia, tôi cùng anh đi.” A Triệt dụi mắt.
Doanh Kình Thương nhìn hắn một cái: “Anh đi nghỉ ngơi.”
“Thiếu gia tôi không mệt, tôi muốn…”
“Đi nghỉ ngơi.”
Doanh Kình Thương thật sâu nhìn hắn một cái: “Như vậy chúng ta mới có thể thay phiên đi tìm.”
A Triệt hiểu, gật đầu sau đó qua ghế sofa liền nhắm mắt lại.
“A Nam anh đi liên hệ người, trên truyền thông đăng tin tìm người, ai có thể cung cấp manh mối tiền thưởng mười vạn, có thể tìm được người một trăm vạn.”
Lúc này, Doanh Kình Thương hy vọng càng nhiều người chú ý tới Tân Tình càng tốt, như vậy tỷ lệ phát hiện cô sẽ càng cao.
Tân Tình bị đói tỉnh, cô nhìn lên trên, thấy mặt trời ở đó, dựa theo kinh nghiệm hôm qua hẳn đã trưa rồi. Cô vịn tường đứng lên, không thể ngồi đây chờ chết, phải tự nghĩ cách rời đi, nếu không coi như không đói bụng chết, cũng sẽ bị chết khát.
Toàn bộ xưởng chính là một phòng sắt, Tân Tình vịn tường đi một vòng, trừ nhiều vết rỉ chính là một ít vết thuốc màu chán ghét. Nơi đây không lớn, nhưng cô đi rất lâu, hơn nữa cả người là mồ hôi, thở hổn hển vin tường ngồi xuống. Tân Tình cảm thấy đây giống như một nhà tù, cô biết sẽ không có người đến đây thả cô, Doanh Kình Thương muốn tìm cũng không dễ. Có lẽ mình sẽ chết ở chỗ này đi, Tân Tình đột nhiên có ý nghĩ như vậy, sau đó lại cảm thấy rất khó chịu, lắc đầu tự nói với mình.
“Mình không muốn chết, mình không thể bỏ Doanh Kình Thương, mình còn có ước mơ chưa thực hiện, mình không thể chết.”
Tân Tình ôm hai chân, vùi đầu vào, nhỏ giọng khóc thút thít, sau một lát chậm rãi nằm xuống lại ngủ.
Doanh Kình Thương mang Nhạc Nhạc bắt đầu tìm từng gian nhà xưởng, có nhà xưởng rất lớn, nhiều tầng. Doanh Kình Thương không yên tâm về bản lĩnh của Nhạc Nhạc, nhất định phải tự mình tìm kiếm một lần, Nhạc Nhạc dọc theo đường đi cũng không kêu lên một lần. Màn đêm buông xuống, A Triệt cùng A Nam mang thức ăn đến, Doanh Kình Thương ăn xong liền vào xe ngủ, hai người bọn họ tiếp tục đi tìm.
Ngày thứ tư, Tân Tình đã đói đến choáng đầu hoa mắt, một chút sức cũng không có, cô nhìn thức ăn đã hôi thối trong hộp cơm, lấy tay cầm lên từ từ đưa vào miệng, lại một trận buồn nôn xông đến.
“Doanh Kình Thương… sao anh còn chưa đến…”
Tân Tình kéo ra khóe miệng khô nứt muốn khóc, nhưng ngay cả nước mắt cũng không chảy ra. Nhìn trong bình thấy nước chạm đáy, liếm môi một cái vẫn nhịn xuống.
Trời vừa sáng, Doanh Kình Thương chuẩn bị tiếp tục lên đường, A Triệt trong xe nghỉ ngơi, A Nam trở về xử lý sự việc công ty. Ngay lúc Doanh Kình Thương chuẩn bị mang Nhạc Nhạc lúc đi tìm, Thi Thiên Thiên cùng Trương Mật tới, còn mang theo người Đinh Lỗi phái tới giúp.
Ngày đó Trương Mật cũng bị đánh ngất xỉu, ở bệnh viện ở hai ngày, vừa nghe Tân Tình còn không tìm thấy liền kêu khóc muốn tới. Doanh Kình Thương cũng không nói gì, chỉ để hai người mang người theo, từ một hướng khác bắt đầu tìm. Lại thêm một ngày trôi qua, vẫn không tìm được Tân Tình, bọn họ thống kê lại chỉ mới tìm một nửa phân xưởng, còn một nửa chưa tìm. Nhưng ngày mai là ngày thứ năm, buổi tối cậu Thẩm bị A Triệt len lén gọi đi, Doanh Kình Thương cũng không nói chuyện, mỗi ngày chỉ tìm người, bọn họ sợ hắn sẽ xảy ra chuyện, lỡ như thật sự không tìm được Tân Tình, thiếu gia có thể phát điên hay không.
“Cậu không sao chứ!”
Cậu Thẩm thấy Doanh Kình Thương nhét cơm vào miệng, không nhai liền nuốt xuống, hắn ăn cơm chỉ vì giữ sức đi tìm Tân Tình. Hai ngày này hắn đã không cùng người khác nói chuyện, cả người nhìn rất bình tĩnh, nhưng cậu Thẩm biết rất rõ hắn đang liều mạng đè nén, một khi bộc phát ra, đoán chừng chính bản thân hắn cũng không chịu nổi.
Tân Tình lại tỉnh lại, phát hiện trời đã tối rồi, cô bò trên đất, đã không còn sức để ngồi dậy. Đưa tay dính đầy tro lấy cơm trong hộp cơm run rẩy đưa vào miệng mình, một miếng, hai miếng, cô đem cơm còn dư toàn bộ nhét vào miệng. Bởi vì đã lâu không uống nước, cổ họng sớm đã không tốt, cô từng chút từng chút dùng sức để mình đem cơm nuốt xuống, sau đó đem một hớp nước còn sót lại rót vào miệng.
Ngày thứ sáu, cảnh sát cho người đến tìm Doanh Kình Thương hỏi hắn còn muốn tiếp tục tìm hay không, bị cậu Thẩm trực tiếp đánh trở về. A Triệt cũng sắp sụp đổ, hắn cảm thấy có phải mình báo tin tức sai hay không, nếu như Tân Tình căn bản không có chỗ này, vậy mấy ngày nay bọn họ làm có ý nghĩa gì, mỗi một người đều đến ranh giới sụp đổ, chỉ có Doanh Kình Thương như cũ không lên tiếng, buổi sáng như cũ mang Nhạc Nhạc đi tìm. Buổi tối Thi Thiên Thiên cùng Trương Mật để người ở lại, các cô về trước, bởi vì Trương Mật không chịu nổi vẫn đang khóc.
Ngày thứ bảy, tất cả mọi người đã muốn từ bỏ, cậu Thẩm không biết nên khuyên Doanh Kình Thương như thế nào, coi như tìm được, sợ rằng người cũng không còn sống. Doanh Kình Thương không quan tâm đến bọn họ, mang Nhạc Nhạc bắt đầu tiếp tục tìm tiếp nơi hôm qua. Nhạc Nhạc mấy ngày nay vẫn luôn yên lặng đi theo hắn, buổi tối lúc hắn ngủ, liền rúc lại bên chân hắn. Đột nhiên, Nhạc Nhạc kêu to về phía khu đất lớn. Mắt Doanh Kình Thương giật giật, lảo đảo chạy tới, từ dưới đất phát hiện một hạt châu màu hồng.
Đây là hạt châu trên kẹp tóc Tân Tình! Doanh Kình Thương cảm thấy rốt cuộc tim hắn một lần nữa nhảy lên, nhất định Tân Tình đang ở gần đây.
“Nhạc Nhạc, cố gắng lên, tìm được chủ nhân mày, em ấy ở chỗ này.”
Doanh Kình Thương đem hạt châu kia đưa đến bên mũi Nhạc Nhạc, Nhạc Nhạc dùng sức ngửi một cái, sau đó ở xung quanh tìm vài vòng, cuối cùng kêu mấy tiếng về một phía, nhanh chân chạy đi.
Tân Tình muốn mở mắt ra, nhưng cô không mở ra được. Tay trên đất từ từ nhúc nhích, chạm phải chai nước suối. Bên trong còn có giọt nước, Tân Tình muốn cầm lên uống, nhưng một chút sức cô cũng không có.
Cũng không biết đây là ngày thứ mấy, trong lòng Tân Tình nghĩ, trong đầu hồi hưởng lại những chuyện vui, những chuyện không vui. Cô nghĩ đến người mẹ đã mất đi, không biết Doanh Kình Thương có thể đem cô chôn chung một chỗ với mẹ hay không. Cô nghĩ đến trong ngăn kéo còn có vẽ một nửa bản thảo thiết kế, đó là quà sinh nhật cô đưa cho Doanh Kình Thương. Còn có A Sa… Sau này Doanh Kình Thương sẽ giúp nó tìm một người mẹ mới đi! Tay rốt cuộc đụng phải chai, Tân Tình đem sức cả cơ thể đều đặt trên tay, đem chai đến, một giọt, hai giọt, mấy giọt rót vào miệng, cô đưa lưỡi liếm môi một cái.
Chết tiệt! Chai nước theo tay cô rơi xuống đất, Tân Tình nhìn cửa sổ trên đầu, đây cũng là lần cuối cô nhìn thấy trời xanh. Thật không cam lòng cứ như vậy chết, dáng vẻ bây giờ của mình nhất định rất khó nhìn.
Cô suy nghĩ một chút, khóe miệng giật giật, Doanh Kình Thương, anh nhất định phải tìm được em! Không nên để em chết thối rữa ở đây, vậy cũng quá thảm. Tân Tình cảm thấy mí mắt càng ngày càng nặng, cơ thể càng ngày càng nhẹ, cô cảm thấy rất thoải mái, liền muốn cứ vậy ngủ đi. Đột nhiên giống như nghe được âm thanh chó sủa, còn có âm thanh đập cửa, Tân Tình cảm thấy rất ồn ào, cô rất muốn ngủ.
Cuối cùng thời điểm rơi vào bóng tối, cô hình như thấy được khuôn mặt của Doanh Kình Thương.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!