Độc nhất sủng hôn - Chương 83: Em Muốn Rời Khỏi Anh
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
84


Độc nhất sủng hôn


Chương 83: Em Muốn Rời Khỏi Anh


Thời điểm cậu Thẩm đang cùng bạn giường tắm uyên ương, nhận được điện thoại của Doanh Kình Thương

Hắn lái xe chạy đến nhà họ Doanh, đầu óc còn mơ hồ, kêu cái gì mà Tân Tình bỏ chạy?

Kết quả ở giữa sườn núi thì nhìn thấy một mình Tân Tình đứng ở giữa đường, thiếu chút nữa hù chết hắn

“Tôi nói bà cô ơi! Em có biết em vừa mới như vậy rất nguy hiểm hay không?”

Cậu Thẩm vừa lái xe vừa lau mồ hôi, kỳ thật lúc ban đầu hắn cho rằng gặp phải quỷ, sau lại nhờ ánh trăng nhìn thấy cái bóng thật dài mới biết đó là người, sau đó liền phát hiện đó là Tân Tình

Tân Tình ngơ ngác ngồi ở đó, một câu cũng không nói, nhìn chằm chằm ánh xe trước mặt

“Xảy ra chuyện gì? Doanh Kình Thương gọi điện thoại nói em bỏ chạy, nửa đêm khuya khoắt em chạy ra đường lớn làm cái gì? Cãi nhau à?”

Cậu Thẩm nghĩ hai người cãi nhau khả năng quá thấp, Doanh Kình Thương hận không thể ngậm Tân Tình ở trong miệng mà còn sợ tan, làm sao có thể để cô ấy thương tâm khổ sở như vậy được

Rất nhanh về tới nhà họ Doanh, từ xa đã thấy Doanh Kình Thương đứng ở cửa nhìn xung quanh, vừa thấy xe chạy đến liền chạy đến mở cửa xe, muốn kéo Tân Tình ra

“Đừng chạm vào tôi”

Tân Tình vẫn luôn không nói chuyện, giờ lại lạnh lùng mở miệng, cũng chưa nhìn Doanh Kình Thương dù chỉ một cái, tự mình xuống xe đi vào nhà

Cậu Thẩm giữ chặt Doanh Kình Thương đang muốn đuổi tới nhỏ giọng hỏi:

“Xảy ra chuyện gì vậy? Không phải là cậu lên giường cùng người phụ nữ khác rồi bị Tiểu Tình Tình bắt gặp chứ?”

Hắn chỉ nói đùa thôi, ai ngờ kết quả nhìn thấy mặt Doanh Kình Thương đen như mực, mắt đầy tơ máu

“Trời ạ! Cậu thật sự lên giường với người khác sao?”

Cậu Thẩm che miệng, Doanh Kình Thương hất tay hắn ra: “Tôi bị người thiết kế”

Sốt ruột đi vào trong nhà tìm Tân Tình

Cậu Thẩm đuổi theo hắn vài bước:

“Thiết kế? Ở đâu? Đây là nhà cậu… A, Jasmine?”

“Cô ta không có lá gan này”

Doanh Kình Thương trong mắt xẹt qua một tia tàn nhẫn

“Tôi đi tìm Tình Tình giải thích trước”

Hai người vừa vào nhà thì nhìn thấy Jasmine đang khóc lóc kể lể với Doanh Hạo

“Xảy ra chuyện gì?”

Doanh Hạo còn đang mặc đồ ngủ, nhìn dáng vẻ là bị đánh thức

Doanh Kình Thương lạnh lùng nhìn hắn: “Tốt nhất đừng cho tôi biết chuyện này có liên quan đến ông, bằng không ông cứ chờ họ Doanh tuyệt hậu đi!”

“Ngươi nói bậy cái gì đó?”

Doanh Hạo tức giận đến phát run: “Jasmine nói cô ấy đi rót nước gặp con, con liền ôm cô ấy vào phòng muốn lên giường với nó, con điên rồi ư? Con làm như vậy thì Tân Tình sẽ nghĩ như thế nào?”

Jasmine nghe xong liền khóc càng dữ: “Ô ô ô… Nếu không phải Tân Tình đột nhiên vọt vào, tôi… Tôi cũng đã… bị… bị… Ô ô ô…”

“Còn chưa thành công mà?”

Cậu Thẩm vui vẻ: “Vậy cô khóc cái gì? Cũng có phải xử nữ đâu”

Jasmine tức giận muốn cắn chết hắn, Doanh Hạo cũng cau mày quở mắng: “Được rồi, sao lại nói chuyện như vậy!”

“Con mau đi lên xem Tân Tình, cha xem con giải thích như thế nào!”

Doanh Hạo nghĩ nghĩ lại nói thêm một câu: “Rồi cho Jasmine một câu trả lời”

Doanh Kình Thương nhìn ông ấy một cái thật sâu, xoay người lên lầu đi tìm Tân Tình

“Em muốn làm cái gì?”

Doanh Kình Thương đẩy cửa ra, nhìn đến Tân Tình đang thu dọn hành lý, hắn cuống quít qua đi cất hành lý lại:

“Em nghe anh giải thích đã, anh cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, anh cho rằng người kia là em”

Tân Tình cười lạnh một tiếng: “Vậy anh nên đi cắt một cái mắt kính đi”

“Không phải, thật sự, lúc đó cô ấy trong mắt anh là dáng vẻ của em”

Doanh Kình Thương muốn ôm cô, Tân Tình lui ra sau một bước, chán ghét nói: “Đừng dùng tay dơ bẩn của anh chạm vào tôi”

Doanh Kình Thương ngẩn ra, đáy mắt xẹt qua một tia tổn thương: “Em tin tưởng anh đi mà, có người bỏ thuốc cho anh Còn có, anh hoài nghi chúng ta trong khoảng thời gian này xảy ra nhiều chuyện ngoài ý muốn như thế đều là do có người làm, có thể là người bắt cóc em, mục tiêu của hắn là anh”

Tân Tình trong nháy mắt trên mặt xuất hiện vẻ hoảng loạn, sau đó lập tức lạnh lùng đẩy Doanh Kình Thương ra: “Tôi chỉ tin tưởng vào điều tôi nhìn thấy”

Nói xong cô kéo hành lý muốn đi

“Anh như vậy không đáng để em tin tưởng sao?”

Doanh Kình Thương cảm thấy bi thương, hắn vốn dĩ bởi vì bị tính kế nên đang rất tức giận, đã như vậy Tân Tình còn không tin hắn

Tân Tình cũng không quay đầu lại, ném ra một câu: “Anh có cái gì đáng giá để tôi tin tưởng”

Xuống dưới lầu, cô nhìn cậu Thẩm nói: “Làm phiền anh đưa tôi đi một chuyến được không?”

“Đến nỗi như thế này sao?”

Cậu Thẩm không nói giỡn, nghiêm túc nói: “Cậu ấy là bị hãm hại, em còn không hiểu biết cậu ấy sao?”

Tân Tình nhấp nhấp khóe miệng: “Quên đi, tôi tự mình đi”

“Đợi đã!”

Cậu Thẩm ngăn lại cô, nhìn Doanh Kình Thương đang đi từ trên lầu xuống, cho một cái ánh mắt dò hỏi, Doanh Kình Thương gật đầu

Cậu Thẩm bước lên cầm lấy hành lý Tân Tình: “Anh đưa em đi”

Tại nhà họ Doanh

Doanh Kình Thương nhìn Cậu Thẩm đưa tài liệu đem về: “Tất cả đều không có vấn đề”

“Đúng vậy, toàn bộ chuyện gần đây đều là ngoài ý muốn, những người có quan hệ đến việc này, tất cả chúng ta đều đã tra, không có bất kỳ việc khả nghi nào”

Doanh Kình Thương xoa xoa ấn đường, tựa lưng vào ghế ngồi: “Chẳng lẽ tôi nghĩ sai rồi sao?”

“Tôi nghĩ vấn đề hiện tại là làm như thế nào để dỗ được Tiểu Tình Tình trở về”

Cậu Thẩm liếc mắt xem xét Doanh Kình Thương một cái: “Còn có, cậu đừng chịu đựng nữa, phải nghỉ ngơi thật tốt, cậu có biết bây giờ mặt của cậu thoạt nhìn giống quỷ lắm hay không?”

Vừa nói đến Tân Tình, trong lòng Doanh Kình Thương liền đột nhiên co rút một chút Sau khi rời đi nhà họ Doanh, từ đêm đó, Tân Tình đi đến nhà Thi Thiên Thiên, hắn cơ hồ mỗi đêm đều đi tìm cô, nhưng cô mỗi một lần đều không gặp hắn

“Tiểu Tình Tình rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”

Cậu Thẩm cảm thấy kỳ quái:

“Cô ấy không giống như người không lý trí như vậy nha, đã nói rất rõ ràng là cậu bị hãm hại, vì sao cô ấy vẫn không tha thứ cho cậu?”

Doanh Kình Thương nhắm mắt, một lát sau mở mắt nhìn cậu Thẩm: “Tôi nghĩ, cô ấy muốn rời bỏ tôi”

“Làm sao như vậy được? Giữa các ngươi còn có hợp đồng cơ mà, đúng rồi Sao bác Doanh cũng không thúc giục cậu? Đã qua 3 lần trăng tròn cậu và Tiểu Tình Tình không ở bên nhau rồi”

“Tôi cảm thấy rất nhiều chỗ không thích hợp, thế nhưng lại không biết xảy ra vấn đề ở chỗ nào”

Doanh Kình Thương rất ít khi lộ ra vẻ mặt này, hắn chưa từng bị động đến như vậy

Cậu Thẩm đứng lên:“Tôi đi điều tra lại, sắp năm mới rồi, cậu nhất định phải dỗ được Tiểu Tình Tình trở về”

“Ta đi tìm lão già kia”

Doanh Hạo tức giận nhìn Doanh Kình Thương:

“Con tính nhìn chằm chằm ta như vậy đến khi nào?”

Nửa đêm chạy đến phòng hắn nhưng lại không chịu nói lời nào

“Vì sao ông lại không có chút sốt ruột nào?”

Ánh mắt Doanh Kình Thương mờ mịt, vẫn luôn đảo đi đảo lại trên người cha hắn:

“Tình tình đi rồi, đêm trăng tròn đã không có, ông không lo lắng tổ huấn sao?”

Doanh Hạo thở dài:“Cha lo lắng có ích sao?”

Hắn nghĩ nghĩ lại nói:“Cha nghĩ, nếu con vẫn luôn không tin tổ huấn, như vậy thì thừa cơ hội này thử một lần đi Nếu Tân Tình trở về đương nhiên là tốt nhất, nếu cô ấy không muốn trở lại, mà con lại không có việc gì, liền chứng tỏ tổ huấn gạt người Nhưng mà… Nếu như ngược lại, nhà họ Doanh xảy ra việc gì, mặc kệ cô ấy có nguyện ý hay không, cũng phải trở về tiếp tục thực hiện hiệp nghị”

“Trong lòng ông trừ bỏ nhà họ Doanh còn có cái gì?” Doanh Kình Thương vẻ mặt châm chọc

Doanh Hạo không ngại nhún vai:

“Không có biện pháp a, đứa con trai như con không chịu gánh vác, chỉ có thể cha làm thôi!”

“Hừ…… Sớm muộn gì thì bởi vì nhà họ Doanh mà hại chết ông” Doanh Kình Thương lẩm bẩm một câu, đứng lên rời đi

Cuối năm, thành phố S năm nay tuyết rơi trễ một chút, Tân Tình ngồi ở bên cửa sổ nhìn tuyết trắng xóa ngoài cửa sổ, Thi Thiên Thiên đi đến trước mặt cô thở dài:

“Cậu lại không ăn cơm, tiếp tục như vậy thân thể sẽ suy sụp mất”

Tân Tình sắc mặt trắng bệch, dưới hai mắt đều là quầng thâm, cả người tiều tụy đến nhìn không ra cái gì, cô ngơ ngác quay đầu, ngơ ngác nhìn Thi Thiên Thiên, thật lâu sau mới mở miệng: “Tớ nhớ A Toa…”

“Cậu nhớ không chỉ là A Toa thì có!”

Thi Thiên Thiên nhét một ly nóng trà sữa nóng hổi vào tay cô:“Tội tình gì phải vậy, nếu không tớ đi tìm hắn đến đây?”

Tân Tình túm chặt cánh tay cô ấy kích động kêu: “Không cần! Ngàn vạn lần không nên”

“Được, vậy cậu đồng ý với tớ, ăn cơm thật đầy đủ, không nên sống dạng nửa chết nửa sống như vậy nữa”

Thi Thiên Thiên xụ mặt:

“Nếu không thì đi tìm hắn nói rõ ràng, nếu cậu quyết định rời đi, như vậy thì phải sống cho tốt, lý tưởng của cậu ở đâu? Ước mơ làm nhà thiết kế đâu rồi?”

Trong ánh mắt Tân Tình rốt cuộc có chút tiêu cực, nếu đã quyết định như vậy, phải tỉnh táo lại, cô thật hít vào một hơi thật sâu:

“Tớ đã biết, tớ sẽ liên hệ bên nước Pháp, năm sau lập tức đi học”

“Quyết định?”

Thi Thiên Thiên nhìn cô:

“Doanh Kình Thương thì sao? Cậu cứ đi như vậy, hắn nhất định sẽ đi tìm cậu mỗi ngày, cậu có thể trốn đi nơi nào?”

Tân Tình cúi đầu, trên mặt ly trà sữa khuấy thành những vòng tròn hỗn loạn, giống như mối quan hệ giữa cô và Doanh Kình Thương vậy, không thể cắt đứt, càng ngày càng loạn

Sáng sớm ngày 31, Doanh Kình Thương quyết định đi nhà họ Đinh tìm Tân Tình, hành lý hắn cũng mang theo, nếu Tân Tình còn không chịu về, hắn lập tức ở lại không về nữa Kết quả khi ra đến cửa thì thấy Doanh Hạo hoảng loạn từ trong phòng chạy ra nói:

“Nhanh lên, thu dọn đồ đạc đi Anh quốc, ông ngoại con đã xảy ra chuyện”

Ông ngoại Doanh Kình Thương đột nhiên trúng gió, may mắn đưa đi bệnh viện đúng lúc, chờ khi buổi tối mấy người Doanh Kình Thương đến nơi, ông ấy đã tỉnh lại Doanh Kình Thương đợi ba ngày, đến khi bệnh tình của ông ngoại hắn ổn định, mới vội vội vàng vàng trở về thành phố S, khiến cho hắn vui mừng là Tân Tình thế nhưng lại chủ động muốn gặp hắn

Không biết có phải cố ý hay không, Doanh Kình Thương hẹn gặp Tân Tình ở trên bãi biển trước đây hắn cầu hôn Nước biển vào mùa Đông sâu lắng, đã không còn ánh mặt trời chiếu sáng nên mất đi vẻ xinh đẹp ưu nhã, hòa với màn trời đêm tối mờ mịt, giống như tâm trạng của hai người lúc này

“Em muốn đi du học ở Pháp” Đây là câu nói đầu tiên của Tân Tình

Doanh Kình Thương đã lâu không gặp cô, đang tham lam nhìn chằm chằm khuôn mặt cô, nhưng khi nghe cô nói như thế, theo bản năng trả lời:

“Được! Anh đi cùng em”

“Một mình em đi” Tân Tình lắc lắc đầu

Doanh Kình Thương cau mày:“Em còn chưa tin anh sao? Rốt cuộc muốn cãi nhau đến khi nào?”

“Không phải giận dỗi, em nghĩ kỹ rồi, tổ huấn họ Doanh lúc trước không phải nói chúng ta vì vết bớt trên người mới yêu nhau, không phải sao? Chúng ta không phải đã từng hoài nghi lẫn nhau đó thôi?”

Doanh Kình Thương cắt lời cô:“Anh không có…”

“Anh để em nói xong”

Tân Tình xua xua tay:

“Như vậy thì chúng ta nên chứng minh đi! Em rời đi 2 năm, xem thử đến lúc đó chúng ta có còn yêu đối phương hay không”

Doanh Kình Thương nhìn chằm chằm cô:“Nếu 2 năm sau vẫn còn yêu thì sao?”

“Em sẽ gả cho anh”

Tân Tình mở tay ra, trong lòng bàn tay là nhẫn cầu hôn của Doanh Kình Thương:

“Cái này, anh lấy về trước đi”

Doanh Kình Thương không nhúc nhích, đôi mắt nhìn cô thật sâu, dường như muốn nhìn rõ tâm tư của cô, tìm cách để nhìn thấy rõ chỗ sâu nhất trong lòng cô

“Em đã thực sự nghĩ kỹ? Quyết định muốn làm như thế?”

Qua lâu lắm, lâu đến mức Tân Tình sắp xuất hiện ánh mắt thua trận, Doanh Kình Thương mới chịu chậm rãi lên tiếng

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN