Độc Nữ Y Phi: Không Lấy Vương Gia Cặn Bã! - Chương 114-2: Tội khi quân.【2】
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
693


Độc Nữ Y Phi: Không Lấy Vương Gia Cặn Bã!


Chương 114-2: Tội khi quân.【2】


Edit: Quan Vũ.

Chẳng lẽ hắn không muốn có được sự ủng hộ của Phàn Dương Vương phủ sao?

Văn Thù nhàn nhạt liếc mắt nhìn từng biểu cảm khác nhau trên mặt của cả nhà Thẩm thị, khóe môi nhếch lên một nụ cười trào phúng rồi biến mất như không có. Lúc nhìn Quân Khởi La, thì trong đôi mắt lại có thêm một chút chân tình dịu dàng.

Hơn hai mươi ngày trước, là khung cảnh bọn họ gặp nhau lần đầu tiên trong quán trà ven đường, nó như rễ cắm sâu vào lòng hắn, không tài nào quên được. Đồng thời câu nói “Người đời đều nói ta chết cháy bỏ mạng, ai có thể biết, thật ra ta bị bắt uống kịch độc, sống lại từ hiểm cảnh, sau khi giải độc cũng không dám trở về” kia của nàng vẫn không thể xua tan đi được.

Là kẻ nào hạ độc một hài từ chưa được bảy tuổi hả?

Không cần nghĩ hắn cũng biết là ai!

Nhưng mà hắn không hề nói những lời đã nghe thấy trong vô tình này với bất cứ ai, bao gồm cả biểu đệ Long Túc Vân của hắn.

Từ nhỏ, hắn đã biết đến dã tâm của biểu đệ, biết hắn muốn cái gì, cũng biết hắn nhằm vào thế lực ủa Phàn Dương #GuyǔVương phủ cũng là tình thế bắt buộc, cho nên mối duyên của hắn và Thẩm đại tiểu thư cũng là chuyện như ván đã đóng thuyền.

Nhưng Quân Khởi La xuất hiện, phá hỏng kế hoạch của biểu đệ. Về những kế hoạch khác nữa, thì hắn cũng hy sinh hết, thế rồi mới phát sinh chuyện cười hắn hưu nàng ngay trước mặt mọi người để lấy Thẩm Uyển Tâm.

Hắn không hy vọng biểu đệ ở chung với nàng, cũng biết bọn họ không thể nào ở chung một nhà được, nhưng khi biết tin biểu đệ muốn hưu nàng ngay trước mặt mọi người, thì hắn hốt hoảng, nàng đã đủ đáng thương rồi, mà hắn lại có thể hủy hoại nàng như thế sao?

Hắn đi tìm tên kia, hy vọng hắn có thể buông tha cho nàng, nhưng lại bị hắn đuổi đi.

Ha, lúc hắn lo lắng không biết giúp nàng như thế nào, thì ai ngờ nàng đã biết tỏng kế hoạch của biểu đệ từ lâu, sau đó là dùng đạo người trả lại thân người!

Đúng là một đòn đánh trả quá đẹp!

Mặc dù ầm ĩ khá to, nhưng cũng cũng đã tách khỏi dự tính ban đầu của biểu đệ, và cuối cùng thì giải trừ hôn ước. Những tưởng rằng mình có cơ hội, nhưng không ngờ liếc mắt một cái nàng lại được tứ hôn cho Tấn Vương thế tử……

Một người nữ tử tốt đẹp như thế, thế mà ai cũng có thể khinh thường được sao?

Văn Thù cười chua sót, nén một chút rộn rạo kia vào sâu thẳm trong trái tim, khóa lại, khóa hết lại.

Hắn nhìn Long Túc Vân.

Hắn và hắn ta cùng nhau lớn lên, hắn hiểu hắn ta như hiểu chính mình, còn cách suy nghĩ của hắn thì làm sao mà không biết được chứ? Chỉ là hắn ta đã đối xử với nàng như thế, bây giờ nàng là vị hôn thê của Tấn Vương thế tử, e rằng hối hận đã không kịp nữa rồi.

Ha, sớm biết có ngày này, thì hà cớ gì phải làm như thế đây? Cô cô làm ầm ĩ như thế để làm cái gì nữa chứ? Sớm muộn gì cũng tiêu diệt hết phần tình cảm thầy trò kia của tổ phụ và hoàng thượng thôi!

……

Đoạn Thiên Nhã lo lắng nắm lấy bàn tay của tằng tổ mẫu mình, truyền âm hỏi: “Lão tổ tông, Văn Phi nương nương, nàng ta đang có ý gì đây? Chẳng lẽ muốn Quân tỷ tỷ gả cho nhi tử nàng ta sao? Quân tỷ tỷ không có chuyện gì chứ?”

Nàng thật sự rất thích Quân Khởi La mà, coi bộ hình như biểu ca cũng rất thích tỷ ấy, nếu không thế tại sao lại tặng y phục giá trị vạn lượng hoàng kim cho tỷ ấy? Và tại sao lại giữ tỷ ấynhư thế chứ?

Mấy năm nay biểu ca rất khổ cực, nếu như có người trong lòng huynh ấy ở với huynh ấy, thì nàng vô cùng vui mừng thay cho huynh ấy.

Nếu như Quân tỷ tỷ cũng có thể thích biểu ca, thế thì hoàn mỹ rồi!

Lão Hầu phu nhân hơi cúi đầu, đôi mắt ráo hoảnh, làm gì nhìn giống như một người già 70 tuổi chứ? Nhưng khi ngẩng đầu lên, thì lại khôi phục lại vẻ dịu dàng và đục ngầu từ trước đến giờ, nhìn vào nhân vật trung tâm trong sự kiện, rồi truyền âm nói với tằng tôn nữ của mình: “Yên tâm đi, A La không phải là người nhu nhược, làm sao có thể gây khó dễ cho nàng được? Hơn nữa còn có biểu ca của con ở đây, A La không sao đâu.”

Đoạn Thiên Nhã nghe tằng tổ mẫu của mình nói như thế, thì nhìn Quân Khởi La đang bình tĩnh ung dung, cuối cùng cũng yên tâm.

“Ái phi, hôm nay chính là thịnh yến Trung Thu mỗi năm mới có một lần, ngươi nên có chừng mực đi!” Long Triệt trầm giọng quát lên.

Nữ nhi như thế, mà người làm mẫu thân cũng như thế này! Chẳng lẽ hắn ta quá tốt quá dung túng các nàng, nên các nàng đã quên ai mới là hoàng đế phải không?

Văn Phi nhớ đến lời tiên đoán kia, cắn răng nói: “Hoàng thượng, nô tỳ và Vân Nhi bị người che mắt, trong lòng vô cùng tức giận, nếu như nàng không cho nô tỳ một lời giải thích, nô tỳ quyết không bỏ qua.”

“Khụ khụ……”

Tiếng ho khan của Long Dận vang lên, mọi người mới nhớ đến y đã đứng rất lâu rồi.

Hoàng hậu thâm ý nhìn vào mắt Long Dận, sau đó ôn hòa nói: “Hoàng thượng, thân thể A Dận không khỏe, A La cũng đã đứng rất lâu rồi, hay là cho bọn họ ngồi xuống nói chuyện đi.”

Long Triệt cười hiền hậu: “Trẫm cho phép.”

Long Dận tạ ơn, đỡ Quân Khởi La ngồi xuống với nhau.

Quân Khởi La ngồi, Văn Giai nàng thì lại quỳ……

Văn Phi âm thầm cắn răng: Trần Tang, dđl[q[đ$n ngươi cũng muốn đối đầu với bản cung!

Sau khi ngồi vào chỗ của mình, Quân Khởi La mới mỉm cười nhìn Văn Phi: “Văn Phi nương nương, không biết tại sao thần nữ lại khi quân rồi thế?”

“Ngươi có hôn ước với Vân Nhi ngay từ nhỏ, lại mang một gương mặt giả về đây, đây chính là khi quân!” Lời nói của Văn Phi âm vang.

“Nương nương thật sự làm oan cho thần nữ rồi.” Quân Khởi La rũ mi xuống và nói: “Văn Phi nương nương, trước kia thần nữ mất trí nhớ, mấy tháng trước mới khôi phục trí nhớ, từ lúc nhớ lại mình là tiểu thư của Phàn Dương Vương phủ, và có hôn ước với An Vương, thì đã trở về với gương mặt thật mà! Ai ngờ thật là trùng hợp, ngày về thì gặp được An Vương điện hạ, Văn Thù công tử của phủ Thái Phó, Thẩm công tử của Phàn Dương Vương phủ trong quán trà ven đường cách kinh thành ba mươi dặm.”

Văn Phi sửng sốt, nàng cũng không hề nghe nhi tử nói về chuyện này với mình.

“Lúc ấy thần nữ ngồi chung một bàn với bọn họ. Trong khoảng thời gian đó thì Văn Thù công tử của phủ Thái Phó đã hỏi, nếu như thần nữ quay về thì thế nào.” Quân Khởi La nói xong thì nói lại những lời bọn họ đã nói trong ngày hôm ấy không sót một chữ nào. Sau cùng thì hỏi: “Văn Phi nương nương, mặc dù thần nữ xấu xí, nhưng cũng có tự tôn! Hắn không muốn cưới thần nữ, chẳng lẽ thần nữ còn phải đưa cái mặt cho hắn sỉ nhục sao? Thế nên thần nữ mới dùng thuật dịch dung ngay trên đường về kinh, che giấu gương mặt thật của mình.”

“Văn Phi nương nương đừng nói là ta không nên dịch dung.” Văn Phi há mồm định nói cái gì, thì Quân Khởi La lại nói tiếp: “Tóm lại người coi mặt mà bắt hình dong, không đủ sắc đẹp mà tình mỏng manh, tình mỏng manh ắt sẽ hết nợ. Nếu như An vương điện hạ cưới thần nữ vì dung mạo của thần nữ, thì chờ đợi thần nữ sẽ là kết quả như thế nào, nói thế mọi người đã hiểu rõ chứ!”

Nói xong thì khinh miệt liếc nhìn Long Túc Vân: “Sự thật chứng minh, quả thật An Vương điện hạ không có lòng với thần nữ, nếu không, sau khi An Vương điện hạ biết thần nữ quay về, thì tại sao lại tuyên thệ đời này chỉ nhận định một mình Thẩm đại tiểu thư ngay cổng của Phàn Dương Vương phủ, trước mặt thần nữ và nhiều dân chúng chứ? Tình thâm ý nặng như thế, cũng khiến cho thần nữ vô cùng cảm động, thì làm sao lại đi làm người xấu chia cắt uyên ương chứ?”

“Hay cho câu ‘Người coi mặt mà bắt hình dong, không đủ sắc đẹp mà tình mỏng manh, tình mỏng manh ắt sẽ hết nợ’!” Dường như hoàng hậu rung động, ai oán liếc nhìn Long Triệt: “A La có giác ngộ này, cũng khiến cho chúng ta hổ thẹn mà. Hoàng thượng, người thấy chứ?”

Lời nói của Quân Khởi La nói ra chẳng những khiến cho hoàng hậu cảm động, mà cả những thiếu nữ trẻ tuổi trong cung điện cũng cảm động, thậm chí những nữ tử còn xuân ban nãy không thích nàng cũng lặng lẽ thay đổi thái đội đối với nàng hẳn. Nhưng thứ khiến người ta kinh ngạc không phải là lời nói này của nàng, mà là khí phách kiêu ngạo của nàng!

Các nàng hoàn toàn tin tưởng, chỉ cần nàng bằng lòng, dựa vào khuôn mặt xinh đẹp như hoa của nàng cũng có thể có được trái tim của Long Túc Vân, bỏ xa Thẩm Uyển Tâm mấy con phố đấy chứ. Nhưng mà nàng chỉ vì một hai câu như thế, thì đã buông bỏ An Vương là nam tử được đại đa số nữ tử trong kinh thành ngưỡng mộ trong lòng này. Huống hồ nam từ này vốn phải là của nàng.

Long Triệt ngồi trên cao, thu hết biểu cảm của mọi người vào trong mắt, sau đó thì dừng lại trên gương mặt của Quân Khởi La, đôi mắt thâm sâu.

Nữ tử này, còn đẹp hơn người kia, có thêm một chút linh động, dường như lại càng có thể bắt được lòng nam nhân.

Long Túc Vân len lén dò xét phụ thân mình, bỗng dưng nhớ tới mẫu phi của mình từng lỡ lời nói ra câu kia, đại khái là nói nếu như ngày trước Quân Như Sơ bằng lòng tiến cung làm phi, Phàn Dương Vương phủ sẽ không……

Cũng sẽ không đến nước đổi cả dòng tộc?

Lúc ấy, do đang nghĩ xem làm sao để giải trừ hôn ước với Quân Khởi La, nên hoàn toàn không để tâm đến những lời này, nhưng giờ nhớ lại, hắn mới khiếp sợ nắm được một sự thật ——

Phụ hoàng thích Quân Như Sơ.

Long Túc Vân suýt đứng không vững.

Nếu nói phụ hoàng thích Quân Như Sơ, dựa vào thủ đoạn của người, thì tại sao lại không thể bắt được giai nhân? Mà lại để cho Thẩm Cẩm Thành chiếm được tiện nghi lớn như thế?

Trong chuyện này chắc chắn lQqđ có điều kỳ quặc!

Suy nghĩ chắc chắn những điều này, Long Túc Vân không ôm hy vọng với chuyện trước mắt nữa, có chuyện thì không thể gấp gáp được, mà phải tính toán để hành động!

……

“Hoàng thượng?” Hoàng hậu khẽ gọi.

Long Triệt lấy lại tinh thần, giọng điệu gượng gạo nói với Văn Phi: “Chuyện này dừng lại ở đây đi, ngươi lui ra đi!”

Văn Phi nghĩ thầm, rằng có thể việc này sẽ bị ngâm nước nóng rồi, vôi vàng kêu lên: “Hoàng thượng, e rằng Quân Khởi La đã có tư tình với Tấn Vương thế tử từ lâu rồi, nếu không ngày trước lúc nàng ta ầm ĩ với Vân Nhi, thì tại sao Tấn Vương thế tử đã ba năm chưa từng xuất hiện lại ở ngay đó chứ? Làm sao nàng ta lại biến mất ngay trong kiệu chứ?”

Chuyện này được chôn trong lòng mọi người từ rất lâu rồi, ai ai cũng nghi ngờ, nhưng mà không tìm thấy những người có liên quan để chứng thực, bây giờ được Văn Phi nói ra, lỗ tai bọn họ đều đứng thẳng cả lên.

Văn Phi thật giống như một miếng thuốc cao chó, dai như đỉa, khiến Quân Khởi La cảm thấy hơi phiền chán.

Trực giác của nàng cho rằng không đơn giản chỉ vì danh dự của nhi tử nàng ta bị mình làm tổn hại nên Văn Phi mới cắn mình không thả như thế, bên trong chuyện này, chắc chắn có lí do nào đó mình không biết!

Sau đó ra hiệu cho Long Dận ngồi yên, còn bản thân thì đứng dậy, giọng điệu cũng rất khó nghe: “Văn Phi nương nương cũng không nên tùy tiện làm ô uế danh tiết của thần nữ! Trước khi hồi kinh, thần nữ cũng không biết Tấn Vương thế tử là người như thế nào, và ngày ấy thành hôn với An Vương điện hạ, thần nữ và Tấn Vương thế tử mới gặp nhau lần đầu tiên, cho nên xin Văn Phi nương nương ăn nói làm việc cho cẩn thận vào! Về phần tại sao thần nữ có thể biến mất trong kiệu ngay trước mặt dân chúng thì……”

Quân Khởi La nói xong thì nói với tiểu thái giám: “Làm phiền ngươi đến thiên điện gọi hai tỳ nữ của ta đến đây.”

Chuyện này, nếu muốn chặt dứt hậu hoạn, thì Quân Khởi La cảm thấy đặt lên người Nhạc Sênh, Nhạc Tiêu thì khá là thích hợp.

Tiểu thái giám nhìn Long Triệt, thấy Long Triệt khẽ gật đầu, thì mới đi gọi Nhạc Sênh, Nhạc Tiêu tới đây.

Quân Khởi La đến bên cạnh các nàng rồi truyền âm cho các nàng trước, còn chuyện nên làm gì tiếp theo, thì nàng hoàn toàn không cần phải lo lắng.

Cũng không chờ Nhạc Sênh, Nhạc Tiêu quỳ xuống hành lễ với đám người Long Triệt, Quân Khởi La nói ngay: “Nhạc Sênh, Nhạc Tiêu, hai người các ngươi biểu diễn thử xem ngầy hôm ấy ta biến mất như thế nào.”

Nhạc Sênh, Nhạc Tiêu cung kinh đáp lời “Dạ”, Nhạc Tiêu bèn bảo tiểu thái giám vừa mới gọi các nàng qua nắm lấy tay Nhạc Sênh.

Tiểu thái giám nghe theo, nắm lấy cổ tay của Nhạc Sênh thật chặt.

Mọi người chỉ cảm thấy Nhạc Tiêu nhanh tay phất tay lên ngay đằng sau lưng tiểu thái giám, thế là cả người tiểu thái giám ngây như khúc gỗ, Nhạc Sênh dễ dàng kéo bàn tay hắn đang nắm tay mình ra, bước sang một bên.

Mọi người không thấy Nhạc Tiêu làm như thế nào, rối rít ngẩn ngơ.

Nhưng sau ba nhịp thở, thì tiểu thái giám lại lấy lại tinh thần, nhìn tay mình rồi lại nhìn Nhạc Sênh, bỗng trợn mắt há mồm.

“Ngươi có cảm thấy nha đầu bên cạnh người rời khỏi không?” Thái hậu hỏi với vẻ vô cùng hứng thú.

Tiểu thái giám vội vàng quỳ xuống và nói: “Bẩm thái hậu, nô tài không cảm giác được gì hết, chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng một lái, nhưng chuyện cũng chỉ trong nháy mắt, còn làm sao thì……”

“Ừ, ngươi lui ra đi.” Thái hậu khoát tay cười hỏi Quân Khởi La: “Ngươi, nha đầu kia, rốt cuộc là làm như thế nào vậy?”

Quân Khởi La đứng dậy, ngoan ngoãn nói: “Đây là một phương pháp bí truyền trong gia tộc của thần nữ, thật sự không thể công khai, xin thái hậu tha tội.”

Có người nhìn Quân Khởi La càng lúc càng sâu sắc, có một phương pháp bí truyền như thế, nếu muốn giết người thì chẳng phải là dễ như trở bàn tay rồi sao?”

Có mấy người nhìn Nhạc Tiêu với ánh mắt cũng nóng bỏng hơn.

Khóe miệng Long Dận mang nụ cười châm biếm như có như không, nhưng Quân Khởi La thì lặng lẽ ghi nhớ trong lòng.

Đôi mắt Thẩm Cẩm Thành hơi nheo lại, l|Q/đ chẳng lẽ đám người Thẩm Phúc bị giết như thế?

Thái hậu hơi sững sờ rồi cười nói: “Thôi, ai gia chỉ tò mò mà thôi. Quân nha đầu, ngươi ngồi xuống nói chuyện đi.” Rồi lại nói với Nhạc Sênh, Nhạc Tiêu: “Hai người các ngươi cũng lui xuống đi.”

Long Triệt thu tầm mắt từ trên người Nhạc Sênh, Nhạc Tiêu lại, nghiêm mặt nói với Văn Phi: “Nhìn xem mẫu tử ngươi đã làm chuyện gì, yến hội vui vẻ bị các ngươi làm muộn cả rồi! Chuyện này chấm dứt ở đây, không được tái phạm nữa!”

“Hoàng thượng……”

Văn Phi chưa từng thấy Long Triệt đối xử với nàng nghiêm khắc như thế, bỗng khí huyết sôi lên, đau đớn khiến nàng ôm đầu ngồi xổm dưới đất, vô cùng thống khổ.

“Mẫu phi!” Long Túc Vân nhìn thấy dáng vẻ của mẫu phi mình như thế, vội vàng bước lên ôm nàng vào lòng, nói với Long Triệt: “Phụ hoàng, chứng đau đầu của mẫu phi tái phát rồi.”

“Trẫm cũng không phải thái y, ngươi báo với ta làm gì?” Chán ghét hiện rõ trên gương mặt Long Triệt, mất kiên nhẫn khoát tay nói: “Chứng đau đầu của mẫu phi tái phát thì dẫn nàng về rồi mời thái y đi.”

Đôi mắt thông minh cơ trí già nua của Thái Phó Văn Uyên nhìn lướt qua bóng dáng đang rời khỏi của nữ nhi và ngoại tôn mình, ung dung thản nhiên dừng lại trên ánh mắt mỉa mai của Quân Khởi La một chút, rồi sau đó âm thầm rũ mắt xuống.

Những tràng cười ngày hôm nay, lão không hề ngăn cản, hoàn toàn coi mình như một người đứng xem một người ngoài cuộc, đồng thời cũng không cho tử tôn của mình tiến lên cầu xin, cũng để cho nữ nhi của mình nhận ra một sự thật, Long Triệt không phải là một người mềm lòng, đừng dễ dàng trêu chọc hắn cho xúi quẩy, nếu không, hắn có thể làm đến mức người thân cũng không nhận!

Sủng phi cái gì, sủng ái cái gì, cũng chỉ là một loại ban ân, hoàn toàn không đáng một xu. Hắn vui vẻ, thì đối xử như sủng vật, vứt cho một cục xương, không vui, thì có thể dìm ngươi xuống đáy vực.

Lão làm phu tử của Long Triệt 15 năm, thì làm sao có thể không hiểu rõ tính tình của hắn?

Buồn cười cho nữ nhi của lão năm đó vì ở cùng với Long Triệt, mà không nghe lời khuyên can * của lão……

Nói ra thì, tiểu tức phụ kia của Long Dận thông minh hơn nữ nhi của mình!

……

Văn Phi được Long Túc Vân đưa xuống phía dưới, cũng đã gần đúng giờ Dậu gần kết thúc, thái giám cung nữ trong điện đã châm đèn cung đình lên từ lâu rồi, chiếu sáng trong đại điện như ban ngày.

Long Triệt ra hiệu, tiếng đàn sáo lại vang lên, bây giờ mới tính là thật sự bắt đầu yến hội.

Không biết tại sao đồ ăn lại sắp lạnh hết rồi, lại còn cả những chuyện phát sinh trong hôm nay, quả thật mọi người ăn cũng không thấy ngon nữa.

Không lâu sau thì Long Túc Vân vào đại điện, nhìn Long Dận cẩn thận gắp thức ăn cho Quân Khởi La, quả đấm trong tay áo siết chặt lại rồi buông lỏng ra, buông lỏng rồi lại siết chặt.

Bên cạnh, Thái tử Long Túc Dương giật giật khóe miệng, đôi mắt tràn ngập khinh thường.

Thái hậu nhìn lướt qua Long Túc Vân, rồi lại nhìn đại điện tẻ nhạt, nói với Long Triệt: “Hoàng thượng, đã lâu ai gia không được thưởng thức tài nghệ cua khuê tú Đông Lăng ta, chi bằng mời các thiên kim lên sân khấu biểu diễn một chút.”

Long Triệt thâm sâu nói đồng ý: “Như thế rất tốt! Hôm nay chúng ta không chỉ biểu diễn……” Nói xong thì gỡ một miếng ngọc bội bên hông xuống, giơ lên trên tay: “Trẫm dùng ngọc bội tùy thân làm phần thưởng ngày hôm nay, chúng ta dùng tiếng hô của những người ở đây làm hiệu, nếu như vị giai nhân nào biểu diễn được tiếng hô vang nhất, thì miếng ngọc bội này sẽ là của nàng!”

Lời vừa nói ra, mọi người xôn xao!

Ngọc bội tùy thân của hoàng thượng đó, phần thưởng này sẽ tuyệt vời biết bao nhiêu! Nếu ai có được, chẳng những chứng minh rằng tại nghệ của nàng tuyệt hảo, mà nhân duyên của nàng còn xa nữa sao?

“Hoàng thường, chỉ một miệng ngọc bội còn chưa đủ đâu!” Hôm nay tâm trạng của hoàng hậu rất tốt, mỉm cười gỡ một vòng tay phỉ thúy gợn sóng vô cùng xinh đẹp ra: “Ngọc bội của hoàng thượng được tính là giải nhất, vòng ngọc của nô tỳ sẽ là nhị thưởng đi!”

Hô, nhóm khuê tú vô cùng hưng phấn. Đồ của hoàng gia tất nhiên là tốt nhất, e là chỉ một chiếc vòng ngọc này thôi cũng vô giá rồi.

Long Triệt gật đầu vừa ý: “Ừ, vẫn là hoàng hậu của trẫm khiến trẫm vui vẻ!”

“Biểu diễn này vốn do ai gia đề xuất, hoàng thượng và hoàng hậu cũng đã ra phần thưởng rồi, ai gia không xuất thì hình như không hay rồi.” Thái hậu cũng hưng trí, gỡ trâm cánh phượng bằng vàng khảm hồng bảo thạch trên đầu xuống luôn: “Thứ này của ai gia tính là tam thưởng đi.”

*Mấy cái này là giải nhất, nhì, ba: nhưng nếu nói như thế thì không phù hợp nhỉ.

Tuy rằng ngoài trừ nữ tử của hoàng gia ra, không có ai dám mang trâm phượng, nhưng mà được cầm trong tay cũng là một loại vinh quang. Bởi thế, nến nhóm thiên kim phía dưới càng hứng phấn hơn, từ người có tài đến người không tài, ai cũng nóng lòng muốn tỷ thí.

Ngay sau đó, những vị phi tần được hoàng đế sủng ái cũng đưa ra một thứ đồ cho đúng lẽ, mặc dù không bằng những thứ lê|q7d0n của hoàng thượng, hoàng hậu, thái hậu, nhưng giá trị cũng rất xa xỉ, không khỏi đẩy yến hội đêm nay thành làn sóng cao.

Quân Khởi La cảm thấy thật nhàm chán quá……, người cổ đại tụ hội lại một chỗ mà không thể so bì tài nghệ thì sẽ chết à?

Long Dận như có thể nhìn thấu nội tâm của Quân Khởi La, nắm tay nàng, dịu dàng nói bên tai nàng: “Nếu như cảm thấy nhàm chán, thì bây giờ chúng ta về trước đi.”

Khó mà làm được, người muốn chỉnh thì còn chưa chỉnh được người nào mà, làm sao có thể trở về như vậy được chứ? Quân Khởi La vội vàng hỏi: “Không sao, đúng lúc ta cũng muốn được thưởng thức tài hoa của nữ tử Đông Lăng chúng ta.”

Còn người đang nép vào cạnh Thái Tử, La Hân Nhi không thể nhìn thẳng vào người Long Dận, nhưng khóe mắt thì lại nhìn thấy hành động qua lại của Long Dận và Quân Khởi La, bực bội như lửa trong tim bốc lên đỉnh đầu.

Những nhạc cụ cần cho tỷ thí tài nghệ được chuẩn bị xong rất nhanh, nhưng mà không biết tại sao nhóm khuê tú lại không có ai bằng lòng xung phong.

Từ lúc Long Triệt lấy ngọc bội ra tới giờ, Thẩm Uyển Tâm đã kìm nén không muốn nổi nữa rồi, sự quyết tâm dưới tình thế bắt buộc trong đôi mắt, khoanh tay ngồi nhìn sân khấu vắng vẻ, vội vàng bước ra khỏi hàng đi đến chính giữ đại điện, liếc nhìn khiêu khích Quân Khởi La, mới chỉnh đốn trang phục nói với mấy vị đại BOSS bên trên: “Thần nữ múa một điệu, chúc cho Đông Lăng ta trường tồn mãi mãi!”

“Ồ.” Long Triệt vẫn không nói gì, hoàng hậu niềm nở: “Ngày mai không phải là ngày đại hỉ của Thẩm đại tiểu thư và An Vương sao? Nói thế thì yến hội đêm nay sẽ tổ chức tới tận khuya đấy, sáng mai Thẩm đại tiểu thư có thể thức dậy không?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN