Độc Nữ Y Phi: Không Lấy Vương Gia Cặn Bã!
Chương 132: Thiếu
Edit: Quan Vũ
Sau nửa canh giờ, màu da Long Dận bị đông lạnh tới tím tái mới khôi phục lại như cũ.
Quân Khởi La nhổ ngân châm trên người của y xuống, cẩn thận mặc quần áo cho y xong, rồi buộc lại đai lưng, giống như là chỉnh trang cho phu quân của mình.
Long Dận nhìn cử chỉ thật tỉ mỉ của Quân Khởi La, guanyu-lequi”sdon có vẻ như được ăn mật vào bụng. Đợi tới khi nàng dừng lại, mới nắm lấy tay nàng, động tình nói: “A La, từ nay về sau, đừng tự mình mạo hiểm, nàng phải hiểu rằng, nếu nàng mà có chuyện gì, ta tuyệt đối không sống một mình!”
Quân Khởi La hơi hơi ngước đầu lên, chạm vào ánh mắt của y, nhìn thấy sự nghiêm túc, chấp nhất và kiên định không chút dao động từ trong đáy mắt của y, lầm bầm một câu “đồ ngốc” thật khẽ khàng, nhân lúc cũng kiễng chân lên tự trao một nụ hôn.
Long Dận kinh ngạc trong phút giây, sau đó thì vui sướng đã thế chỗ vào.
Tiểu nữ nhân của y, đã bắt đầu tiếp nhận y từ trong tâm rồi này, làm sao y có thể không hứng khởi được? Nghĩ đến đây, dường như còn phải cảm tạ cái tên Trần Đại Bảo ngu dốt thiểu năng kia nha!
Nhạc Tiêu trốn trên tàng câu, trong vô tình đã trông thấy tiểu thư nhà mình hôn môi với cô gia, cảm giác mặt mày đã nóng bừng lên, vội vàng quay mặt đi
Hình ảnh thật đẹp, nàng không dám nhìn.
Động tác của nàng đã thu hút sự chú ý của Vô Ảnh đang ở gần đó, xoay người ngây ngô nhìn lại, vẻ mặt từ ngạc nhiên đến vui sướng, sau đó ghé vào tàng cây, điệu bộ âm thầm thưởng thức.
Vô Thương, Vô Ngân, Vô Khuyết cũng nhanh chóng chú ý đến chỗ của Vô Ảnh, trông theo tầm mắt của hắn, mặt Vô Thương đỏ lên, lập tức quay đầu không dám nhìn thêm; còn biểu cảm của Vô Ngân và Vô Khuyết thì cũng y hệt như Vô Ảnh.
Cảm giác Quân Khởi La sắp không thở nổi, Long Dận mới không muốn cũng buông ra. Kiếp này, hai người có thời gian rất dài để yêu nhau, hiểu nhau, gần nhau, cùng giúp đỡ nhau trong lúc hoạn nạn, không vội vàng từng chút một.
Ôm lấy Quân Khởi La, Long Dận nhìn về chỗ phía Tứ Vô ẩn thân, hơi thở trên người đông lạnh ngay tức khắc: “Vô Thương, mang Trần Đại Bảo qua đây cho gia, Vô Ngân, Vô Ảnh, Vô Khuyết, chạy hai mươi vòng quanh Thiên Diệp tự, không được dùng nội lực!”
“Đùng đùng đùng.”
Còn đây là tiếng ba người bọn Vô Ảnh rơi từ trên cây xuống đất.
Quân Khởi La trong thấy dáng vẻ khiếp sợ của bọn họ, vui vẻ nở nụ cười.
Mấy người khốn khổ đứng dậy khỏi mặt đất, “Gia, đừng chỉnh người ta như vậy chứ!”
Diện tích tự miếu của Thiên Diệp tự cũng không tính là rất lớn, nhưng mà diện tích khi có tường vây quanh thì lại không nhỏ, một vòng ít nhất cũng bốn năm công lý*, hai mươi vòng ít nhất cũng được hơn tám mươi công lý đó! Lại còn không cho sử dụng nội lực, cái này còn không phải là muốn cái mạng già của bọn họ sao?
*Công lý [公里]: km, ta để từ gốc để cho cổ đại thôi. Nhưng từ bao giờ mà cổ đại chưa có người Tây biết dùng km nhờ?
Long Dận không cho xen vào: “Ba mươi vòng!”
Đám người Vô Ảnh lập tức câm như hến, khẩn trương rời khỏi hàn đàm, quay về tuần tra miễn phí cho Thiên Diệp tự.
Vô Thương xách Trần Đại Bảo đến ngay trước mặt Long Dận và Quân Khởi La, giải huyệt đạo cho hắn, Nhạc Tiêu chạy tới đạp cho hắn hai cước, hắn mới từ từ mở to mắt.
Đợi đến khi trông thấy gương mặt bình tĩnh âm hiểm của Long Dận đang nhìn mình, biểu cảm kia như thể hận không thể ăn thịt mình, ngay cả chết Trần Đại Bảo cũng muốn luôn rồi, lập tức quỳ xuống dập đầu như giã tỏi: “Tấn… Tấn Vương thế tử tha mạng, ta không dám nữa đâu.”
Quân Khởi La cực kỳ sa mạc lời, tại cùng là con nối dòng trong tứ đại Vương phủ, mà hắn và Long Dận lại khác biệt nhau nhiều đến như vậy? Hơn nữa với cái dạng vô dụng* này như hắn, thế mà còn dám nửa đêm cạy cửa trộm hương, hắn uống say lắm rồi.
*Gốc là hùng bao [熊包]: ý chỉ mấy người yếu đuối, vô năng.
“Dám có gan tơ tưởng đến nữ nhân của bản thế tử, chắc chắn là ngươi chán sống rồi.”
Long Dận vẫn nhẹ nhàng chậm rãi nói từng câu chữ, nhưng mà lại khiến Trần Đại Bảo sợ đến nỗi dưới thân hơi nong nóng, cực kỳ không có khí khái đã tiểu ra quần rồi.
Nghe thấy tiếng xuỵt xuỵt xuỵt, Long Dận chán ghét nhíu nhíu mày, đá cho hắn một cước thật mạnh: “Vẫn là cái bộ dạng khiếp nhược* năm năm trước! Sao Trần Nhiên lại có một đệ đệ hèn nhát giống như ngươi thế này hả? Bộ mặt của Xương Nghĩa Vương phủ đều bị ngươi làm cho xấu hết rồi!”
*Gốc túng bao [怂包]: túng là sợ, tương đương hùng bao,…
Trần Đại Bảo xấu hổ đến mức sắp chôn vào trong đất luôn rồi.
Năm năm trước… Nhắc tới năm năm trước, đó chính là nỗi đau trong lòng hắn! Không ngờ đến hôm nay Long Dận chỉ với một câu, lịch sử lại tái diễn trên người mình một lần nữa, quả là mất hết mặt mũi cho Xương Nghĩa Vương phủ rồi!
“Năm năm trước?” Quân Khởi La nhíu mày nhìn về phía Long Dận.
“Ha ha.”
Long Dận trước mặt người khác và trước mặt Quân Khởi La, hoàn toàn không giống nhau, xem xem lúc này y cười ôn nhu đến cỡ nào, tao nhã vô song đến cỡ nào? “Lúc đó Trần Đại Bảo và Long Túc Vân với sáu bảy người khác, mưu đồ làm mất uy phong của ta, bị ta cho một kiếm sợ đến mức cứt đái ra quần, nàng nói thế có phải là khiếp nhược hay không?”
Trần Đại Bảo bất chấp Long Dận đang nói chuyện xấu của mình ra, len lén nhìn Long Dận, thầm nghĩ đây là Long Dận lãnh tâm lãnh tình năm đó sao?
Quân Khởi La có thể tưởng tượng bất cứ tiểu tử nào trong đám tuổi trẻ khí thịnh đối mặt với một tiểu chiến thành mười bốn mười lăm tuổi bấy giờ, trong lòng cũng không ít thì nhiều sẽ có chút gì đó không phục. Hơn nữa ban ngày Tu Nguyệt đại sư cũng đã nói, Long Dận đã từng tự tin, khẳng khái, kiêu ngạo, tự tin nhiều kiêu ngạo nhiều, thế còn không biến thành tự phụ sao? Lại còn sự liều lĩnh của y nữa, chắc chắn sẽ chọc cho nhiều người giận sôi máu.
“Thế như vậy không thuyết minh rằng trước kia chàng đáng đánh đòn tới mức nào sao?!”
“Ha ha ha, có lẽ vậy.”
Long Dận cười sang sảng, khiến Trần Đại Bảo nhìn y mà sợ như gặp quỷ, bọn hắn đã quen biết ngay từ khi còn nhỏ, có khi nào thấy y cười như thế đâu? Bỗng hắn ta phát hiện. Long Dận đối xử với Quân Khởi La thì sẽ không giống như vậy, quả thật thái độ với La Hân Nhi còn khác một trời một vực! Hiển nhiên Quân Khởi La là trời, La Hân Nhi là đất rồi.
Bà mẹ nó, lúc nãy não xoắn lắm rồi, lại có thể nghe lời người kia nói cái là ấm đầu, lại còn muốn đi giành vị hôn thê của Long Dận, tính chiếm lấy nạp vào trong phủ làm tiểu thiếp thứ năm mươi hai của hắn… Mẹ kiếp, lâu lắm không gặp, hắn đúng là quên Long Dận là người như thế nào rồi!
Quân Khởi La thản nhiên liếc sang Trần Đại Bảo rồi nói: “Ngẩng đầu lên.”
Dưới dâm uy* của Long Dận, Trần Đại Bảo ngoan ngoãn ngẩng đầu lên, nhìn vào mặt Quân Khởi La, ánh sáng nơi đáy mắt chợt bừng sáng lên, nhưng mà khi trông thấy cặp mắt hơi hơi híp lại kia của Long Dận, màu sắc mới vừa bùng lên trong đầu đã vỡ tan thành bọt nước trong chớp mắt.
*Dâm uy [淫威]: Lạm dụng uy quyền.
Bây giờ Quân Khởi La mới nhìn thấy bộ dạng Trần Đại Bảo dài ngắn xấu đẹp ra sao.
Trông cũng không có xấu đâu, chẳng qua là cũng sẽ chẳng đẹp chỗ nào, ít nhất là thấy không cùng đẳng cấp với giá trị nhan Vân Trường – llqqdd sắc của Hoàng Hậu, Thái Tử. Đôi mắt hắn ta không có thần sắc, dưới mắt còn có vết đen xanh xanh, vừa nhìn là biết ngay đó là kết quả của việc túng dục quá độ.
Quân Khởi La bễ nghễ nói với hắn: “Nói đi, chuyện đêm nay có người sai ngươi làm không?”
Trần Đại Bảo lắc đầu rồi lại gật gật đầu, thấy Long Dận nhíu mày nhìn mình, vội vàng rụt cổ lại, bắt đầu thành thật trần thuật lại: “Lúc chạng vạng, ta vừa với về đến thiện phòng, có hắc y nhân đã đạp mở cửa phòng ta, hỏi ta có mong muốn cùng Quân tiểu thư… Phong lưu khoái hoạt, xuân tiêu một lần, ta nghĩ Quân tiểu thư là vị hôn thê của Tấn Vương thế tứ, dù bụng có ý muốn cũng không dám làm đâu, cho nên lúc đó đã cự tuyệt. Nhưng người kia nói cho ta biết ta không cần phải làm gì, hắn sẽ tung vẩy thuốc trong phòng ngươi, chỉ cần bản thân ta tính đúng thời cơ, lén trốn vào là có thể làm chuyện tốt. Hắn còn nói… Nói…”
Long Dận hừ lạnh: “Nói!”
Cái cổ Trần Đại Bảo gần như rụt luôn vào trong cổ, lúc này càng nhìn càng không thấy: “Hắn còn nói đến lúc đó danh tiết của Quân tiểu thư đã không còn, cho dù Tấn Vương thế tử có thích Quân tiểu thử, cũng sẽ không cưới cái thứ giày… giày rách bị người khác làm nhục, buộc lòng phải gả cho ta, làm phòng tiểu thiếp thứ năm mươi hai của ta.”
“Lão tử hủy cái thứ trứng khốn nạn nhà ngươi!” Long Dận tức lên tận đỉnh đầu, không kiềm được đã chửi tục. Nữ nhân y đặt trên đầu quả tim, lại bị người ta nhục nhã như thế! Thế là lại đạp cho Trần Đại Bảo một cước thật mạnh, đạp hắn bay hơn ba trượng, mới bị dừng lại.
“Hộc!”
Trần Đại Bảo ôm ngực nôn ra mấy ngụm máu tươi, hoảng sợ nhìn Long Dận đang ôm Quân Khởi La đi về phía mình, bàn tay chống ra sau bò lét: “Ta… Ta không muốn nói, là… Là ngươi bắt ta nói…”
Đến trước mặt hắn, Quân Khởi La từ từ ngồi xổm xuống, nâng cằm Trần Đại Bảo để cho hắn mặt đối mặt với mình, cũng cho hắn một nụ cười mỉm mê người, sáng chói đến mức mắt hắn cũng hoa. Trần Đại Bảo vô cùng buồn rầu, âm thầm nói cô nãi nãi ngươi đừng có cười với ta nha, ta chịu không được, bình dấm chua nhà ngươi tống thêm một cuốc, cái mạng nhỏ của ta sẽ nộp ra ngay tại đây đó.
“Cái vị bịt mặt xúi ngươi phá ta là nam hay nữ?”
Trần Đại Bảo nghĩ nghĩ rồi nói: “Mặc dù giọng của hắn là của nam nhân, nhưng thân hình lại có vẻ nhỏ gầy… Ta cũng không xác định là nam hay là nữ.”
“Ừm.” Quân Khởi La thản nhiên khoát tay, nói: “Vô Thương, điểm định huyệt, huyệt câm của hắn cho ta, ném vào trong hàn đàm, cho hắn nếm thử mùi vị bước rét lạnh thấu xương trong hàn đàm luôn đi. Dù gì thì hắn cũng là điệt nhi của Hoàng Hậu, đừng giết chết là được, ừm, với cái thân xác bị ép khô này của hắn, ngâm nước lâu thì e là không chịu được, ngâm chừng hai ba canh giờ thì lôi hắn lên đi.”
“Thuộc hạ tuân mệnh!”
Vô Thương giật giật khóe miệng, điểm huyệt đạo của Trần Đại Bảo, xách hắn lên rồi nhảy lên ném vào trong hàn đàm, vẻ mặt của hắn bình tĩnh quy cách đến kinh khủng.
Trần Đại Bảo không thể động đậy không thể nói chuyện, kinh ngạc nhìn Quân Khởi La, trong lòng chỉ nghĩ đến một từ có thể hình dung về nàng: Độc nữ!
Còn không phải độc nữ hay sao? Một khắc trước vẫn còn cười nói ríu rít, một khắc sau đã không chút khách khí cho người ném hắn vào trong hàn đàm, nhẹ nhàng bâng quơ nói hai ba canh giờ là đủ rồi.
Hắn cảm thấy hối hận lắm!
Quân Khởi La khẽ cười rồi chậm rãi đứng dậy, chẳng biết khi nào trong tay đã cầm một cục đá lớn chừng một hạt đậu răng ngựa*, đồng thời quay đầu bất ngờ về phía khóm cây bên phải, cục đá trong tay bị bắn thẳng ra ngoài, chỉ nghe thấy một tiếng hét “A” đau nhức vọng đến từ trong rừng.
*Đậu răng ngựa [蚕豆] (Vicia faba) còn gọi là Đậu Tằm, Tàu Kê, 75 ngày, sinh trưởng và kháng bệnh khỏe, cho hạt đậu nặng tới 1gr/hạt, mang hương vị đặc trưng thơm ngon; đây là giống đậu Răng Ngựa đặc trưng của Anh Quốc.
Đậu Răng Ngựa được sử dụng phổ biến ở Trung Đông, Châu u, Á và Nam Mỹ; Là dòng thức ăn sang trọng tốt cho sức khỏe được bày bán trong các tiệm tạp hóa của Châu u từ Xuân tới Hạ.
Đậu Răng Ngựa là nguồn dinh dưỡng dồi dào về Lean Protein – chất protein ít béo (28gr chỉ chứa 2 tới 3gr chất béo) và cung cấp nhiều K, Magie, Kẽm, Vitamin B1, B6 và Vitamin K; giàu về chất xơ và KHÔNG CHỨA chất béo no và cholesterol. Đậu Răng Ngựa có thể sử dụng tươi hay nấu và thường không dùng vỏ.
[hatgiongthegioi.com]
Vô Thương vô cùng kinh ngạc, hắn hoàn toàn không phát hiện có người nhìn lén bọn họ, chủ
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!