Độc Nữ Y Phi: Không Lấy Vương Gia Cặn Bã! - Chương 24: Cần gì phải trở về đây?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
141


Độc Nữ Y Phi: Không Lấy Vương Gia Cặn Bã!


Chương 24: Cần gì phải trở về đây?


Đợi đám người Long Triệt cuồn cuộn rời đi như sóng nước, Thẩm Cẩm Thành mới nói với Hứa ma ma bên cạnh Thiệu thị: “Ma ma, đưa La Nhi đến Tâm Uyển đi.”

“Dạ.” Tuy trong lòng của Hứa ma ma rất không tình nguyện, nhưng vẫn nói với Quân Khởi La: “Quân…… Tiểu thư mời đi với lão nô.”

Mấy người Quân Khởi La cũng không thèm nhìn đám người Thẩm Cẩm Thành, lập tức nối gót theo sau Hứa ma ma.

Con ngươi của Thẩm Uyển Tâm như ngập tràn âm độc, trừng mắt nhìn theo bóng lưng của Quân Khởi La, cho đến lúc không còn thấy mới dậm chân oán hận nói với Thẩm Cẩm Thành: “Phụ vương, chẳng lẽ thật sự muốn để cho nữ nhân xấu xa kia lại quay về ở trong Tâm Uyển tiếp sao?”

“Hoàng thượng cũng đã cho phép, còn có thể thế nào? Qua mười ngày nữa thì nàng ta xuất giá, cũng không ở được bao lâu, Tâm Nhi, con thì nhẫn nại một chút đi.” Thẩm Cẩm Thành vỗ lưng an ủi Thẩm Uyển Tâm: “Tâm Nhi con yên tâm, Tâm Uyển là của con, cho dù con xuất giá, Tâm Uyển cũng chỉ có thể là của con!”

“Vậy tạm thời cho nàng ta ở Tâm Uyển cũng được.” Cuối cùng Thẩm Uyển Tâm cũng không xoắn xuýt chuyện ở viện nữa, nhưng mà nghĩ đến hôn sự của Quân Khởi La và An vương, cả người buồn bã vội vàng vùng lên: “Phụ vương, không lẽ thật sự muốn Tâm Nhi làm trắc phi của An vương sao, bảo nữ nhi làm sao có thể cam tâm?”

“Vẫn còn mười ngày mà, không phải sao?” Bất cứ chuyện gì mà không có cái nhìn đúng đắn thì đều không thể làm đúng được! “Việc này phụ vương thật sự không tiện ra tay. Nhưng Tâm Nhi con phải nắm chặt tâm của An vương điện hạ, đến lúc đó, cho dù nàng ta có thật sự gả vào An vương phủ, thì con cũng không đến nỗi bị nàng ta kìm chặt. Hoặc là khéo léo đưa đẩy khiến cho An vương điện hạ nghĩ biện pháp xử lý chuyện này…… Bây giờ chính là lúc nghiệm chứng thủ đoạn của con!” Thẩm Cẩm Thành giao phó với Thẩm Uyển Tâm như thế này, thật ra trong lòng càng thêm thấm thía cách làm mà Thẩm Phúc đã đề xuất.

Hắn cũng không quên thái độ vừa nãy Quân Khởi La đối với mình. Hắn cảm nhận được rất sâu sắc, lần này Quân Khởi La trở về, sẽ không chỉ thu tay lại đơn giản như vậy. Có lẽ bước đầu tiên là quay về viện của nàng, nói không chừng sau này còn đưa ra yêu cầu kỳ quái hơn.

Chỉ có nàng ta chết, Phàn Dương Vương phủ này mới hoàn toàn thuộc về Thẩm gia, thuộc về Thẩm Cẩm Thành hắn!

Quân Khởi La, tuy không biết làm sao ngươi có thể tránh được một kiếp, nhưng nếu đã có thể sống tốt, cần gì phải trở về đây nữa?

Bỗng nhiên đôi mắt của Thẩm Uyển Tâm lóe lên: “Phụ vương, sao chúng ta không lặng lẽ giết chết……”

Thẩm Cẩm Thành nhanh chóng cắt ngang lời của Thẩm Uyển Tâm: “Nương, Tâm Nhi, mấy ngày này, hai người ngàn vạn lần đừng nên đi trêu chọc nha đầu kia, để cho Ngọc Lan cho nàng ta ăn ngon uống ngon.”

“Phụ vương, tại sao?” Thẩm Uyển Tâm không phục hỏi. Theo nàng/theo ý nàng, nay Phàn Dương Vương phủ hoàn toàn bị mẫu phi của mình nắm trong lòng bàn tay, muốn làm chuyện ác hoặc là giết chết ba người Quân Khởi La quả thật là dễ như trở bàn tay. Nàng ta chết rồi, đương nhiên hôn sự của nàng ta và An vương điện hạ bị hủy bỏ ngay.

“Nàng ta không thể gặp chuyện không may ở trong phủ của chúng ta.” Suy cho cùng Thiệu thị cũng là lão nhân tinh tường, coi như là nhi tử của mình có chỗ không thông suốt, nhưng cũng muốn Thẩm Uyển Tâm thông suốt hơn, vỗ vỗ bàn tay của Thẩm Uyển Tâm, nói: “Tâm Nhi cứ an tâm thong thả đợi gả, làm tân nương xinh đẹp nhất, những chuyện khác có phụ vương của con lo liệu rồi.”

Hai gò má của Thẩm Uyển Tâm bỗng nhiên đỏ lên: “Biết rồi, tổ mẫu.”

Trấn an Thẩm Uyển Tâm xong, Thiệu thị hơi vội vàng nói với Thẩm Cẩm Thành: “Thành nhi, Chúng ta mau đi thăm Hoa Nhi một lát, dù sao cũng không thể để vết thương càng nặng thêm.”

“Dạ, mẫu thân.” Với tư cách là con trai trưởng của mình, hiển nhiên trong lòng Thẩm Cẩm Thành lo lắng cho thương thế của hắn, bèn tự mình dìu Thiệu thị tiến về Hoa Uyển mà Thẩm Uyển Hoa đang ở.

Một đám người ngay cả cơm tối cũng không ăn ngay mà vội vội vàng vàng chạy ngay đến Hoa Uyển, chợt nghe thấy tiếng khóc nghẹn ngào đè nén của Chu thị đang vọng ra bên ngoài viện.

Thiệu thị và Thẩm Cẩm Thành nhìn nhau, trong lòng nảy lên một cái, lúc này bước chân cũng nhanh hơn.

“Ngọc Lan, thế nào rồi?”

Thẩm Cẩm Thành bước vào phòng ngủ của Thẩm Uyển Hoa trước Thiệu thị, thấy Thẩm Uyển Hoa đã ngủ rồi, Chu thị ngồi trên mép giường ngủ lau nước mắt, phủ y thì viết toa thuốc trên cái bàn tròn phủ gấm vóc, Thẩm Phúc đợi bên cạnh hắn thì đang chờ lấy toa thuốc đi bốc thuốc.

“Vương gia.” Nghe được giọng nói của Thẩm Cẩm Thành, Chu thị ra vẻ vô cùng cấp bách….. bước vài bước rồi bổ nhào vào trong lòng của Thẩm Cẩm Thành, quay đầu nhìn Thẩm Uyển Hoa đang ngủ say, khóc thút thít rồi khẽ nói: “Vương gia, lão phu nhân, chúng ta ra bên ngoài nói.”

Tới đại sảnh, Chu thị nói tiếp: “Phủ y nói…… nói chân của Hoa Nhi vốn đã được xử lý khá tốt, nhưng mà chịu đựng cú ngã ban nãy, tấm ván gỗ cố định chân bị sai vị trí, khớp xương bị tổn thương lần nữa, khiến cho nó bị sai vị trí, rất có thể phải bị cà nhắc.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN