Thánh tôn xem đi xem lại bức vẽ của nàng, đột nhiên hỏi một câu: “Ngươi ở chung với người này trong một căn nhà trúc hai tháng?” Hắn chỉ ngón tay trên bộ râu quai nón.
“Không hẳn.
Người này chỉ triệu tập ta vào buổi tối, truyền thụ khoảng chừng một nửa canh giờ, thời gian còn lại ta luôn ở trong thôn.”
“Ở trong thôn hắn có thân phận gì?”
“Đại cổ sư.
Nổi danh là đại cổ sư.
Người trong làng đều có chút sợ hắn, nêu không có chuyện gì, mọi người đều không dám đi ngang qua nhà hắn.”
“Vậy hắn đã từng thể hiện bản lĩnh ở trước mặt người khác hay chưa?”
Cố Tích Cửu nhíu mày: “Chỉ là cổ thuật mà thôi.”
Thông thường đại sư cổ thuật đều có chút thần bí, và người kia càng là thần bí nhất, không bao giờ kết giao với ai.
Toàn bộ người trong thôn từng nhìn thấy gương mặt thật của hắn cũng không nhiều lắm, nếu không phải mỗi ngày Cố Tích Cửu đều vào nhà trúc của hắn một giờ, đoán chừng cũng không thể nhìn thấy hắn……
“Nói như vậy, ngươi chưa từng thấy hắn ra tay?”
Cố Tích Cửu lắc đầu: “Chưa từng.
Thật ra hồi đó chúng ta sống rất thanh bình, nhiều nhất trong thôn chỉ mất gà, lạc dê, nhưng rất nhanh đều tìm lại được.
Cổ thuật của hắn ở nơi đó cũng không có cơ hội ra tay.”
Ánh mắt thánh tôn đọng lại ở trên mặt nàng, có chút trêu chọc: “Người này thần bí như thế, với tính cách của ngươi có lẽ đã do thám căn nhà trúc của hắn phải không? Trong nhà trúc của hắn có gì?”
Cố Tích Cửu: “……”
Nàng ho khan một tiếng: “Ta học nghệ từ người ta, người đó cũng xem như một nửa sư phụ của ta.
Ta là người tôn sư trọng đạo, sao có thể do thám nhà người ta?”
Thánh tôn chỉ nhìn nàng không nói lời nào.
Cố Tích Cửu bị nhìn chột dạ, cũng nhìn trở về, kết quả lần đầu tiên bị bại trận trước mắt người khác.
Nàng giơ tay: “Được rồi, ta thừa nhận, ta có dò xét, nhưng trong căn nhà trúc của hắn thật sự không có gì, chỉ hơi cổ xưa mà thôi.
Đồ đạc bên trong đều là những thứ bình thường, còn có một số bình dùng để dưỡng cổ.
“
“Bình dưỡng cổ của hắn là loại bình nào?” Thánh tôn đúng lúc dò hỏi.
Cố Tích Cửu gần như muốn đỡ trán: “Thánh tôn, ngài thật sự đang nghi ngờ hắn ư? Triều đại cách xa quá nhiều! Hắn không thể tới được!”
Thánh tôn đưa cho nàng giấy và bút: “Vẽ ra.”
Trong một nháy mắt này, Cố Tích Cửu có chút hối hận vì từng học vẽ, cũng hối hận vì đã nói cho thánh tôn rằng nàng biết vẽ tranh.
Không còn lựa chọn nào khác, nàng đành vẽ một số bình trong số đó, sau đó đẩy về phía thánh tôn: “Đây, chúng đều ở đây.”
Có lẽ vì đã quen thuộc, Cố Tích Cửu nói chuyện với thánh tôn càng ngày càng tùy ý.
Giọng điệu nói chuyện cũng rất tự nhiên.
Vì ngồi đối diện không thuận tiện lắm, Cố Tích Cửu dứt khoát kéo ghế tới bên cạnh hắn, giảng giải cho hắn cách phân biệt bình cổ dùng để dưỡng các loại cổ gì.
Hai người vai sát vai, thỉnh thoảng thảo luận vài ba câu, hình ảnh đó rất hài hòa cũng rất ấm áp.
Thánh tôn liếc mắt nhìn nàng ngồi bên cạnh, tinh thần phấn chấn chăm chú giảng giải, cảm động trong lòng.
Hắn bắt đầu cảm nhận được sự ấm áp khi ở bên cạnh nàng.
Đây là lần đầu tiên một người có thân phận thấp dựa gần vào người hắn như vậy, tự nhiên như vậy……
Nhưng cũng có chút buồn cười, nếu để bốn sứ giả nhìn thấy hình ảnh này, đoán chừng có thể khiến bọn họ kinh ngạc rớt cằm!
Tiểu cô nương này thật ra ở trong bất tri bất giác đã khiêu chiến với quyền uy của thần mà không hay biết.
Tuy nhiên, hắn không có ý định nhắc nhở nàng.
Hắn cảm thấy như vậy khá tốt.
Ở trên cao quá lạnh.
Thật ra một người ngồi ở trên cao lâu rồi, sẽ cảm thấy cô đơn lẻ loi, sẽ muốn có một người nào đó có thể làm bạn……
Hắn có thể cảm nhận được mùi thơm ngọt ngào thoang thoảng ở trên người nàng.
Chỉ cần hắn vươn tay ra là có thể có được, thật sự rất muốn ôm nàng vào lòng…….