“……!Được, tùy các ngươi! Ta đây sẽ đi thu dọn.” Cố Tích Cửu xoay người quay về hậu viện.
Đây giống như một toà nhà trong thành phố, là do hắn xây dựng nên, tất nhiên có quyền phá hủy nó.
Dù sao hắn là thần, có thể làm bất cứ điều gì hắn muốn.
Quả nhiên có một số thứ được xây dựng nhanh, đến lúc phá hủy cũng cực kỳ nhanh.
Nàng đã từng cho rằng nơi này sẽ là nơi trú ẩn an toàn của nàng, nhưng chẳng qua chỉ là phù dung sớm nở tối tàn mà thôi……
“Muốn ta giúp ngươi hay không?” Thưởng Thiện sứ giả cộc cằn hỏi một câu ở phía sau.
“Không cần, ta không có nhiều đồ.” Cố Tích Cửu xoay người rời đi.
Thưởng Thiện sứ giả nhìn bóng dáng của nàng, ánh mắt có chút phức tạp.
Hắn cho rằng sau khi mình truyền đạt xong những điều đó, cô nương này sẽ cảm thấy rất mất mát, không ngờ……!toàn bộ quá trình vẫn nàng luôn rất bình tĩnh.
Từ nghèo thành giàu thì dễ, nhưng từ giàu quay về nghèo thì khó.
Khi một người đã quen với sự nuông chiều, sẽ hình thành một loại đương nhiên.
Khi tất cả những sự chăm sóc đặc biệt đều bị lấy đi, cảm giác kia giống như rơi từ trên trời xuống dưới mặt đất, có lẽ phải cảm thấy cực kỳ mất mát mới đúng, nhưng cô nương này không có, nàng thậm chí không hỏi vì sao……
……
Phía Tây cây cối khô héo, rừng trúc che giấu một toà nhà tranh.
Thánh tôn đang đứng ở trong rừng trúc, tay trái cầm một thanh trúc, tay phải cầm một con dao để khắc nó.
Hắn đang làm một cây sáo trúc, gần như sắp xong.
Thưởng Thiện sứ giả cuối cùng quay lại, đứng ở nơi đó bẩm báo: “Thánh tôn, thuộc hạ tuân theo sự phân phó của thánh tôn, đã chuyển Cố cô nương vào trong cốc, tòa nhà kia đã dỡ bỏ xong.”
“Nàng có nói gì không?” Thánh tôn thuận miệng hỏi.
Thưởng Thiện sứ giả đưa một lưu thanh phù cho hắn: “Thuộc hạ gần đây đầu óc không tốt lắm, sợ sẽ bỏ sót điều gì đó, vì vậy đã dùng bùa chú này, xin thánh tôn lắng nghe.”
Lưu thanh phù được mở ra, bên trong lập tức truyền tới cuộc trò chuyện giữa Cố Tích Cửu và Thưởng Thiện sứ giả……
Thánh tôn vẫn chặt trúc, không biết có đang nghe hay không.
Một lát sau, lưu thanh phù dừng lại, thánh tôn ngẩng đầu, liếc mắt nhìn phù chú trong tay Thưởng Thiện sứ giả một cái: “Nàng chỉ nói chừng đó?”
“Vâng, chỉ có chừng đó.”
“Nàng đã mang theo những gì khi rời đi?”
“Đều là đồ của nàng, những thứ khác vẫn y nguyên như cũ.”
“Trà bản tôn bảo ngươi đưa cho nàng thì sao?”
“Sau khi đưa cho nàng, nàng nói cảm ơn.
Nhưng nàng nói trà này quý giá, là thứ thánh tôn yêu thích, nàng không dám cướp công của người, vì thế không nhận.
À, đúng rồi, nàng còn sửa lại màn của thánh tôn, nhờ thuộc hạ trả lại thánh tôn.”
Thưởng Thiện sứ giả lấy ra chiếc màn được gấp gọn gàng từ trong túi trữ vật, dùng hai tay đưa qua.
Khi mở màn ra, những nơi bị rách cũng lộ ra.
Không thể không nói, Cố Tích Cửu có một đôi tay rất khéo, chiếc lỗ to ban đầu đã được khâu kín lại, hơn nữa còn dùng một loại thủ pháp khâu vá đặc biệt.
Có lẽ nàng nghĩ chỉ đơn thuần khâu lại trông có vẻ khó coi, vì thế sáng tạo khác người, thêu một con hạc ở trên đó.
Cổ đen lông trắng, hai cánh mở ra, giống như đang bay xa.
Chiếc màn này của thánh tôn vốn có một bức tranh phong cảnh được vẽ trên đó, nàng thêu hạc tung bay thật ra rất xứng với bức vẽ này, bởi vì chỗ cổ hạc màu đen được thêu ngay chỗ vết rách, vừa lúc che khuất nó, khiến người căn bản không nhìn ra được vết khâu, trông rất chân thật.
“Thánh tôn, Cố cô nương thật khéo tay, nhìn vào cách thêu này……!Khụ khụ, mặc dù không xuất sắc lắm, nhưng sự khéo léo thật sự hiếm có……”
“Nàng thêu cái này trong bao lâu?”
“Khoảng chừng một canh giờ……”
“Ngươi phá hủy nhà ở mất bao lâu?”
“Khoảng chừng một canh giờ ——”
“Ngươi ở nơi đó hơn một canh giờ, nói vậy lúc nàng thêu cái này cũng là lúc ngươi đang phá hủy ngôi nhà?”.