Yến Trần lạnh mặt cảnh cáo nàng, bảo nàng hãy tránh xa tiểu Lam Hồ Ly một chút, không được bắt nạt hài tử ngây thơ đó.
Nếu nàng làm bất cứ điều gì với Lam hồ ly, Yến Trần hắn sẽ là người đầu tiên không tha cho nàng……!vân vân.
Cố Tích Cửu nghe hắn nói xong, chỉ cười tủm tỉm nói một câu: “Ta vốn không có ý định lừa nàng, nhưng nghe ngươi nói như vậy, ta cảm thấy không lừa nàng một lần thì cảm thấy có lỗi với mình.”
Yến Trần tức giận.
Cố Tích Cửu thích thú khi nhìn thấy hắn xanh mặt, sau đó có lòng tốt nhắc nhở hắn: “Ngươi có thể nói tiểu hồ ly của ngươi đề phòng ta, tránh xa ta ra một chút.”
Vì thế Yến Trần hung hăng trừng mắt nhìn nàng một cái, quay đầu gọi Lam Ngoại Hồ đi ra ngoài……
Khi tiểu cô nương quay trở về, nhìn thấy nàng thì đề cao cảnh giác, giống như đề phòng trộm cướp.
Cố Tích Cửu tất nhiên cũng lười để ý tới nàng ấy, từ sau khi vào Lưu Vân ban nàng đều luôn rất bận.
Mặc dù Lưu Vân ban là một lớp tồi, nhưng đạo sư vẫn giảng dạy rất nghiêm túc, truyền thụ chương trình học cũng rất kỹ càng tỉ mỉ.
Từ khi Cố Tích Cửu xuyên qua tới nay, mặc dù cũng học một số thứ linh tinh, nhưng đều chưa hoàn chỉnh cũng chưa hoàn thiện, hơn nữa đều rất lung tung rối loạn.
Những đạo sư nơi đây, có lẽ luyện chế dược và độc thuật đều không bằng Cố Tích Cửu, tuy nhiên những mặt khác đều có thành tựu rất cao.
Ví dụ như thuật phối hợp các loại công pháp của các môn phái, thuật phá giải.
Ví dụ như kiếm pháp, ví dụ như các phương pháp tu luyện linh căn……
Mặc dù trong cuốn sách thánh tôn cho nàng đều có giải thích, nhưng chung quy không bằng đạo sư giảng dạy chuyên nghiệp có hệ thống.
Sau khi Cố Tích Cửu lắng nghe được mấy lần, cuối cùng có cảm giác bế tắc cũng được giải tỏa.
Bởi vì nàng tới muộn, rất nhiều tri thức cần nàng tự học, hơn nữa còn phải nuôi ba con tham ăn kia, thỉnh thoảng phải đi luyện đan để kiếm tiền cơm, còn bị Thiên Linh Vũ kéo đi làm nhiệm vụ linh tinh……
Vì thế mấy ngày nay, nàng rất bận, cực kỳ bận.
Nàng bận đến mức không rảnh để đối phó với bạn cùng nhà lúc nào cũng một lòng đề phòng nàng……
Sau khi ở với nhau được ba ngày, một ngày kia Cố Tích Cửu đang luyện công ở trong phòng, nghe thấy có tiếng rên rỉ.
Lúc đầu nàng không quan tâm, nhưng tiếng rên rỉ kia càng lúc càng lớn, còn mang theo tiếng khóc ô ô.
Cố Tích Cửu bị quấy rầy đến nỗi không thể tập trung luyện công, đành phải đi xem.
Nhưng tiểu Lam hồ ly vẫn khoá trái cửa giống như thường ngày, Cố Tích Cửu trực tiếp gõ cửa sổ phòng nàng ấy, ý muốn nàng ấy hãy khóc nhỏ giọng một chút, đừng làm ồn hàng xóm.
Kết quả, Lam Ngoại Hồ càng khóc lớn hơn nữa, vừa khóc vừa nói nàng ấy sắp chết rồi, bụng đau đớn rất là khó chịu……
Nàng ấy khóc giống như hoa lê dính hạt mưa, nhưng lại không chịu mở cửa cho Cố Tích Cửu.
Cố Tích Cửu đầu hàng, trực tiếp thuấn di tới cửa viện của Yến Trần cách xa hai dặm, nói cho hắn biết tiểu đồng hương của hắn đau bụng, bảo hắn cấp tốc đi mời đại phu.
Yến Trần mang theo vẻ mặt hoài nghi, phản ứng đầu tiên là hỏi một câu: “Ngươi đã làm gì nàng?”
Cố Tích Cửu tức giận, nói thẳng với hắn một câu: “Ngươi trông giống như bị đội nón xanh như vậy làm gì.
Ngươi nghĩ ta đã làm gì nàng?!”
Yến Trần nghẹn đến nỗi khuôn mặt tuấn tú tái mét, ánh mắt nhìn Cố Tích Cửu giống như nhìn một con quái vật.
Cố Tích Cửu không quan tâm tới hắn, sau khi nói xong thì trực tiếp thuấn di trở về.
Nàng rửa mặt một chút rồi kéo chăn ra ngủ, kết quả nghe thấy tiểu cô nương phòng bên kia khụt khịt nói một câu: “Ta muốn chết, ô ô ô, làm sao bây giờ? Đau bụng quá, còn chảy rất nhiều máu……”
Cố Tích Cửu đang kéo chăn dừng lại một lát, không nhịn được đỡ trán, một chân đá văng cửa phòng tiểu cô nương, đi vào.
Thì ra tiểu cô nương bị đau bụng kinh, hơn nữa là lần đầu có kinh……
Linh lực của tiểu cô nương này không thấp, nhưng rõ ràng chưa từng học qua sinh lý vệ sinh, cũng không ai dạy cho nàng ấy, nàng ấy căn bản không hiểu..