Ngay cả khi hắn bị người khác đánh bị liệt, những người bên cạnh hắn cũng có thể chăm sóc hắn rất tốt.
Vậy hắn đón Vân Thanh La đi làm gì?
Tả thiên sư làm việc luôn khiến người khác không thể nào đoán được, vì thế vấn đề này là một câu hỏi không có đáp án.
Nhưng Cố Tích Cửu cũng gạt bỏ ý định đi thăm hắn.
Nàng nên sống cuộc sống của mình, học tập, đối chiến, thảo luận về chiến thuật, thỉnh thoảng lại luyện dược.
Cuộc sống thảnh thơi của nàng đã kéo dài từ hơn nửa tháng trước.
Vân Thanh La trở lại.
Nàng ta biến mất hơn một tháng, cuối cùng cũng quay trở lại, còn được Tả thiên sư đưa về.
Cố Tích Cửu cảm thấy mình thật sự có chút nghiệt duyên với hai người kia.
Rõ ràng đều không thích nhau, nhưng bọn họ cứ va vào nhau.
Ngày mà Vân Thanh La trở về là một ngày nắng đẹp.
Hôm đó Cố Tích Cửu vừa mới ra khỏi phòng luyện công, lập tức nhìn thấy trên bầu trời hiện ra một con thuyền rất phong cách.
Có thể lái thuyền đi thuyền khắp thiên hạ trên trời, Cố Tích Cửu chỉ biết một vị, đó chính là Đế Phất Y.
Vì thế ngay khoảnh khắc nhìn thấy nó, nàng vẫn dừng lại.
Đương nhiên, con thuyền phong cách kia xuất hiện, những bạn học xung quanh cũng dừng lại bước chân, lần lượt ngẩng đầu lên nhìn.
Sau đó con thuyền trực tiếp chạy tới phía trên quảng trường lớn, cách mặt đất khoảng mấy chục mét thì dừng lại, sau đó Vân Thanh La giống như tiên nữ Cửu Thiên bay từ phía trên xuống dưới mặt đất.
Vân Thanh La cực kỳ đẹp, ngày hôm đó càng đẹp hơn nữa.
Nàng ta mặc một thân váy áo màu nước, bồng bềnh rơi xuống, giống như bây ra từ trong bức tranh thuỷ mặc, đẹp đến nỗi có thể khiến người nghẹt thở.
Con người vốn có bản năng yêu cái đẹp.
Khi nhìn thấy mỹ nhân, bất luận nam hay nữ đều sẽ không nhịn được nhìn ngắm nhiều hơn.
Vì thế, một ngày kia khi Vân Thanh La từ trên trời giáng xuống, không biết kinh diễm bao nhiêu tròng mắt của mọi người.
Vân Thanh La ngày thường tự cao mỹ mạo, không tô son trát phấn, phần lớn chỉ kẻ một chút lông mày, cũng không dùng trang sức.
Nhưng ngày ấy nàng ta trang điểm quá tỉ mỉ, trên mặt có chút phấn mờ nhạt, trên môi bôi chút phấn hồng, tô điểm thêm cho làn da thêm trắng mịn, đôi mắt long lanh như nước.
Sau khi nàng ta chạm mặt đất, lập tức cúi người hành lễ về phía con thuyền: “Đa tạ Tả thiên sư đại nhân.”
Thuyền cũng không hạ cánh xuống mặt đất, cũng không có người nào phi xuống dưới, chỉ có một giọng nói trong trẻo như gió xuân truyền tới: “Không cần khách khí.”
Sau đó con thuyền liền kia trực tiếp rời đi, đảo mắt đã biến mất ở phía chân trời mênh mang.
Mọi người vốn cho rằng có thể nhìn thấy Tả thiên sư tuyệt diễm, nhưng không ngờ người ta căn bản không xuống.
Con thuyền đậu quá cao, trên thuyền còn có nhiều lụa mỏng bao phủ quanh mui thuyền, ngoại trừ bốn vị hộ pháp điều khiển con thuyền, mọi người căn bản không nhìn thấy một góc áo của Tả thiên sư.
Sau khi thuyền rời đi, những bạn học quen biết với Vân Thanh La bắt đầu tiến lên vây quanh háo hức hỏi han.
Vân Thanh La vẫn luôn cười nhẹ, không nói thêm gì.
Giữa kín như bưng những gì đã xảy ra trong một tháng qua, chỉ thở dài một câu: “Một tháng qua ta……!quá mệt mỏi……”
Những lời này dương như có thể kéo ra rất nhiều ý nghĩa, cũng rất dễ khiến người khác nghĩ nhiều.
Hơn nữa, sau khi Vân Thanh La rơi xuống đất dường như chân cẳng không được nhanh nhẹn lắm, càng tạo ra rất nhiều hình đung trong đầu mọi người.
Vì thế mọi người đều nhìn nhau đầy ẩn ý.
Một số người có chút tò mò, muốn biết thêm nên cố gắng tìm hiểu, nói bóng gió dò hỏi, nhưng Vân Thanh La vẫn không chịu nói gì, chỉ cười cười.
Đôi mắt nàng ta rất sắc, có thể xuyên qua đám người đang xúm lại đây, nhìn thấy được Cố Tích Cửu cách đó không xa đang định rời đi……
Vì thế nàng ta lập tức tách ra khỏi đám người, mỉm cười chào hỏi Cố Tích Cửu: “Tích Cửu, đã lâu không gặp.”
Mặc dù giọng nói có chút khàn khàn, nhưng vẫn lộ ra vui sướng.
Cố Tích Cửu cảm thấy nàng ta dường như đang thị uy với mình, hoặc là đang thể hiện lợi thế của mình……
~~~Hết chương 650~~~.