Độc Sủng Ái Phi - Chương 39
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
77


Độc Sủng Ái Phi


Chương 39


Hứa Hằng liếc mắt nhìn về phía Phỉ Thúy đang đứng lo sợ phía sau Kha Hướng Vy. Ánh mắt vừa quét qua, Phỉ Thúy liền quỳ sụp xuống dập đầu.

“Hoàng thượng tha tội, hoàng thượng tha tội, nô tì không biết gì hết, nô tì chỉ là làm theo lời phân phó của chủ tử nô tì mà thôi.”

“Ngươi…ngươi nói cái gì? Ngươi nói láo!” Kha Hướng Vy khó tin nhìn Phỉ Thúy. “Hoàng thượng, thần thiếp bị oan, là tiện nhân này đang nói láo.”

“Là ngươi, ngươi đã hãm hại con của ta.” Thanh Tuyết một bộ dạng suy yếu nằm trên giường, nước mắt lưng tròng nói. “Ngươi, sao ngươi lại có thể độc ác như vậy cơ chứ?”

“Ta không có!” Kha Hướng Vy bò đến ôm lấy chân Hứa Hằng, nước mắt giàn giụa. “Hoàng thượng, thần thiếp bị oan, là bọn họ hãm hại thiếp, cô ta, chắc chắn là cô ta!” Kha Hướng Vy chỉ tay về phía Thanh Tuyết. “Chắc chắn là cô ta bày mưu hãm hại thần thiếp. Phỉ Thúy là tỷ tỷ của Phỉ Văn, chắc chắn chính cô ta đã sai khiến cả hai người họ.”

“Nực cười, ta mang trong mình long chủng, tại sao ta lại phải bỏ đi hài tử chỉ để hãm hại ngươi chứ?” Thanh Tuyết vẫn nức nở, căm hận nhìn Kha Hướng Vy.

“Chắc chắn là do long thai đã mất từ lâu nhưng ngươi lại không dám để lộ nên mới dùng cách này để hãm hại ta.” Kha Hướng Vy nói. “Đúng vậy, chính là như vậy. Nếu không, chắc chắn là do ngươi giả mang long thai để giành ân sủng, sau lại sợ giấy không gói được lửa nên mới giả sảy thai để vu tội cho ta.”

“Ngươi…ngươi…” Thanh Tuyết khóc lớn, tức giận đến mức nói không lên lời. “Ngươi…chính Triệu thái y đã bắt mạch cho ta, ngươi lại dám nói là Triệu thái y đã nói dối ư? Chẳng phải chính ngươi trước đây cũng đã từng làm như vậy một lần sao? Giờ ngươi lại dám đổ tội ngược cho ta ư? Ngươi…cái nữ nhân độc ác này.”

“Đã từng làm?” Hứa Hằng nheo mắt, cái hắn đang đợi chính là câu nói này. “Ý nàng là việc Hoàng quý phi bị sảy thai trước đây cũng là do Kha tần làm?”

Kha Hướng Vy tái mặt, liền khóc đến thương tâm. “Hoàng thượng, thần thiếp không có, là cô ta vu oan giá họa cho thần thiếp.”

Thanh Tuyết biết mình đã lỡ lời, vì chuyện trước đây cũng liên quan đến nàng ta, nhưng đã chẳng còn cách nào khác. “Hoàng thượng, đúng là như vậy, chuyện Hoàng quý phi sảy thai đích thực là do cô ta làm.”

“Hoàng thượng.” Lúc này Tiểu Mạnh Tử bỗng ngắt lời, nói với Hứa Hằng. “Hoàng quý phi đã tới ạ.”

“A…” Uyển Nhi khẽ kêu lên. “Hoàng thượng, là thần thiếp gọi Hoàng quý phi tới.”

Hứa Hằng khẽ nhíu mày, không lên tiếng.

“Thần thiếp biết là hoàng thượng đã ra lệnh cấm túc với muội ấy, nhưng vì thần thiếp đã nghĩ rằng chuyện này rất có thể có liên quan đến chuyện Hoàng quý phi sảy thai trước đây nên đã bảo Tiểu Trác Tử cho gọi muội ấy tới. Thần thiếp biết mình tự ý như vậy là không nên, xin hoàng thượng trách phạt.”

“Nàng là Hoàng hậu của trẫm, những chuyện như này nàng hoàn toàn có thể quyết định được, trẫm không trách phạt nàng.” Hứa Hằng nhẹ nhàng vỗ mu bàn tay nàng, vẻ mặt dịu dàng, sau đó quay qua nói với Tiểu Mạnh Tử. “Gọi nàng ấy vào đây đi.”

“Kì quái.” Hiền phi khẽ lẩm bẩm. “Thanh Y các không ở quá xa nơi này nhưng cũng không gần, sao Hoàng quý phi lại tới đây nhanh như vậy?”

“Có thể Tiểu Trác Tử gặp Hoàng quý phi trên đường truyền tin.” Đức phi khẽ nói.

“Hoàng quý phi đang bị cấm túc mà, muội quên rồi sao?”

“Hmm…” Hứa Hằng khẽ hừ giọng khiến cho Đức phi và Hiền phi liền im lặng.

Tuệ Tâm bước vào, vẻ mặt lạnh nhạt liếc nhìn Kha Hướng Vy đang quỳ rạp dưới đất và Thanh Tuyết với khuôn mặt đẫm nước mắt, sau đó ngồi xuống bên cạnh Hứa Hằng.

“Hoàng thượng, thần thiếp nghe Tiểu Trác Tử nói độc chất được cho vào bột đánh răng nên mang theo thứ này tới.” Tuệ Tâm khẽ phẩy tay, Y Vân liền mở khăn tay, dâng lên một hộp bột đánh răng nhìn giống với hộp bột của Thanh Tuyết.

“Triệu thái y, nhờ ngài xem dùm bổn cung.” Tuệ Tâm đưa nó cho Triệu thái y.

“Khởi bẩm hoàng thượng.” Sau khi đã xem xét kĩ lưỡng, Triệu thái y nói. “Trong này đích thực là có một lượng nhỏ chu sa, giống y hệt trong chiếc hộp của Thanh quý nhân.”

Hứa Hằng cầm lấy hộp bột, ánh mắt lạnh lẽo liếc về phía Thanh Tuyết.

“Nàng nói đi. Trẫm muốn biết tất cả chuyện này là gì?”

Thanh Tuyết lúc này nức nở nói. “Kha tần luôn luôn đố kị với Hoàng quý phi, cô ta luôn cho rằng mình mới là người xứng đáng mang long thai hơn cả. Thế nên cô ta đã tìm cách để hãm hại Hoàng quý phi bằng cách cho chu sa vào bột đánh răng của mình rồi tìm cách tráo đổi với bột đánh răng của Hoàng quý phi.”

“Đúng là như vậy” Y Vân nói. “Hôm đó khi từ phủ nội vụ trở về nô tỳ đã va phải Thanh quý nhân, lúc đó hai hộp bột đánh răng đã bị rơi xuống đất. Nô tỳ nghĩ chúng đã bị tráo đổi vào lúc đó.”

Thanh Tuyết càng khóc nhiều hơn, nghẹn ngào nói. “Thần thiếp biết hãm hại long thai là mang trọng tội, nhưng Kha tần là chủ tử của thần thiếp, cô ta đã nói rằng sẽ giết chết thần thiếp nếu không làm theo lệnh của cô ta. Cô ta còn uy hiếp thần thiếp rằng sẽ không tha cho gia đình của thần thiếp nếu thần thiếp để lộ chuyện này. Hoàng thượng, cái mạng nhỏ này của thần thiếp thì có xá gì, thần thiếp nguyện hy sinh bản thân để bảo vệ long thai, bào vệ hoàng tự của người. Thế nhưng…thế nhưng cô ta lại đem gia quyến của thần thiếp ra uy hiếp thần thiếp. Thần thiếp từ nhỏ đã không có cha, là một tay mẫu thân nuôi dưỡng thần thiếp, nay mẫu thân đã già, thần thiếp còn chưa kịp báo hiếu, quả thực thần thiếp không thể đành lòng nhìn bà vì thần thiếp mà bị liên lụy. Không thể hy sinh vì đại cục là lỗi của thần thiếp, sao ông trời lại không trừng phạt một mình thần thiếp mà lại đem mọi lỗi lầm đó đổ lên đầu hài tử tội nghiệp của thiếp và người chứ?” Nói tới đây, Thanh Tuyết lại khóc lớn, nghe thấy vô cùng thương tâm, thật đau đến tê tâm liệt phế.

Trái lại, Hứa Hằng lại mang một vẻ tĩnh lặng không chút cảm xúc. Người không hiểu chuyện nhìn vào hẳn sẽ nghĩ rằng đó là nỗi đau của thiên tử. Còn Tuệ Tâm, nàng không giấu nổi nụ cười khinh miệt thoáng hiện lên trong chốc lát.

“Nô tì cũng vậy.” Phỉ Thúy run rẩy lên tiếng. “Ngay khi biết tin Thanh quý nhân mang thai, chủ tử của nô tì đã rất tức giận, chủ tử nói rằng Thanh quý nhân không xứng đáng mang long thai, người còn nói rằng một người từng là nô tì của chủ tử thì chỉ là một tiện nhân, một tiện nhân thì chỉ xứng đẻ ra một tiện nhân mà thôi.”

“Ngươi…ngươi lại dám nói như thế sao? Ngươi…ngươi mới là tiện nhân, đồ độc phụ.” Thanh Tuyết tìm cách bò xuống giường, muốn lao đến tát Kha Hướng Vy, nhưng do còn quá yếu nên liền ngã lăn xuống giường.

“Ta không có!” Kha Hướng Vy tóc tai tán loạn, nước mắt ướt đầm khuôn mặt được điểm phấn tô trang kĩ lưỡng. “Hoàng thượng, thần thiếp đúng là rất ghen tị với Hoàng quý phi và Thanh quý nhân, nhưng thần thiếp thực sự không làm những chuyện đó, thần thiếp bị oan.”

“Đủ rồi.” Hứa Hằng đập bàn, long nhan đại nộ. “Tất cà im hết đi cho trẫm!”

Hứa Hằng nhìn Kha Hướng Vy, hất cánh tay đang ôm chân mình ra. “Tiểu Mạnh Tử, cho người lục soát thật kĩ tẩm điện của Kha tần cho trẫm.”

“Nô tài tuân lệnh.” Tiểu Mạnh Tử dẫn theo vài thái giám lục soát toàn bộ tẩm điện của Kha Hướng Vy, chỉ một lúc sau đã mang về kết quả.

“Hoàng thượng, đây là thứ chúng thần tìm được trong rương đồ của Kha tần.” Tiểu Mạnh Tử dâng lên một hộp bột nhìn giống hệt với hộp bột của Thanh Tuyết và một hộp nhỏ khác. Tiểu Mạnh Tử đưa chiếc hộp nhỏ cho Triệu thái y.

“Hoàng thượng, trong chiếc hộp này đựng đầy xạ hương.”

“Không…không…không đúng! Hoàng thượng, xin người hãy tin thần thiếp, thần thiếp bị oan…thần thiếp…” Kha Hướng Vy mặt trắng bệch, tuyệt vọng đến mức chân tay bủn rủn, ngồi sụp trên sàn, lắp bắp nói.

Hứa Hằng xoay chiếc nhẫn ngọc trên ngón tay cái của mình, lạnh lùng nói. “Kha tần tâm địa độc ác, hãm hại Hoàng quý phi, hãm hại hoàng tự của trẫm, tước bỏ tần vị, đày đến Giang Nam làm nô lệ, vĩnh viễn không được quay lại kinh thành.”

“Không! Hoàng thượng, thần thiếp bị oan!” Kha Hướng Vy vẫn liên tục gào khóc khi bị các thị vệ lôi đi. Cô ta một thân y phục xộc xệch, đầu tóc tán loạn, nhìn giống như một kẻ điên đang vùng vẫy. Tuệ Tâm nhìn theo, chỉ có thể nở một nụ cười chua chát, hài tử của nàng, đứa con tội nghiệp của nàng, rốt cuộc nàng cũng có thể báo thù được rồi.

“Thanh quý nhân…” Hứa Hằng nhìn Thanh Tuyết với ánh mắt lạnh lẽo tột độ, không mặn không nhạt nói tiếp. “Tước bỏ tước vị, giam vào lãnh cung, cả đời này trẫm cũng không muốn gặp lại cô ta nữa.”

Thanh Tuyết cảm thấy như có tiếng sét nổ bên tai, cô ta không thể tin nổi điều mình vừa nghe. “Hoàng thượng…người…người đang nói gì vậy?”

Hứa Hằng không trả lời cô ta, chỉ nói với vài thị vệ đang đứng gần. “Còn không mau lôi cô ta đi?”

“Hoàng thượng…” Thanh Tuyết tái mặt, cố gắng lết thân thể của mình tới gần Hứa Hằng. “Thần thiếp biết mình đã làm sai nhưng thần thiếp cũng là vạn bất đắc dĩ mà thôi, xin người hãy niệm tình thần thiếp thường ngày dốc lòng hầu hạ, niệm tình thần thiếp vừa mất đi hài tử mà tha tội cho thần thiếp.”

“Hoàng thượng.” Hiền phi nhìn bộ dạng thê thảm của Thanh Tuyết, không đành lòng, nhẹ nhàng nói một câu cầu tình. “Thanh quý nhân tuy là có lỗi, nhưng cũng là thân bất do kỷ, muội ấy vừa mất đi long thai, thân thể còn yếu, lòng dạ còn đau, mong hoàng thượng mở lượng hải hà, thứ tội cho muội ấy.”

Hứa Hằng nhìn Thanh Tuyết, lông mày nhíu chặt, gằn giọng nói. “Giữ lại cho ngươi một mạng đã là khoan dung cho ngươi lắm rồi. Người đâu, lôi cô ta xuống cho trẫm.”

“Không…không…đừng mà, hoàng thượng…!” Thanh Tuyết bị thị vệ lôi đi, vẫn bàng hoàng không tin nổi. Nàng là phi tần được sủng ái, là người được hoàng thượng yêu thương nhất, không lý nào nàng lại bị đày vào lãnh cung, không thể nào, không thể nào…

“Hoàng thượng, vậy còn Phỉ Thúy?” Hoàng hậu nhìn về phía Phỉ Thúy đang run rẩy quỳ dưới đất, nhẹ nhàng hỏi.

“Lôi ra ngoài, phạt trượng đến chết đi.” Hứa Hằng thản nhiên đáp.

Phỉ Thúy kinh hãi ngất đi khi bị thị vệ kéo ra ngoài, một lúc sau bên ngoài vang lên tiếng gậy côn đập vào da thịt, sau đó là tiếng kêu la đầy đau đớn của Phỉ Thúy. Những phi tần đang ở bên trong đều sợ hãi, tất cả đều im lặng không lên tiếng.

“Trẫm muốn các nàng hãy nhìn cho rõ hậu quả của hai người họ. Nếu còn có kẻ nào làm những chuyện dơ bẩn trong hậu cung của trẫm, thì hậu quả sẽ còn lớn hơn những gì bọn họ nhận được. Trẫm không muốn bất cứ chuyện bẩn thỉu nào lọt vào mắt mình nữa, dùng thủ đoạn tranh sủng là điều trẫm ghét nhất, nên các nàng hãy lo mà tu tâm dưỡng tính.” Hứa Hằng nghiêm khắc nhìn một lượt tất cả các phi tần của mình, nghiêm giọng nói.

“Chúng thần thiếp xin nghe theo lời chỉ dạy của hoàng thượng.” Các phi tần đồng thanh quỳ gối hô lên.

Lúc này, có một tiếng động vang lên, tựa hồ như có tiếng người ngã xuống.

“Chủ tử, chủ tử…” Nô tì thân cận bên cạnh Quách Liễu kinh hô khiến cho sự chú ý của mọi người đổ dồn vào thân thể vừa mới ngã xuống.

“Triệu thái y.” Hứa Hằng nhíu mày.

Triệu thái y tuân mệnh cúi đầu, vội vàng tới bên cạnh Quách Liễu chẩn mạch, chỉ là một hồi sau liền khó xử quay lại nói với Hứa Hằng. “Hoàng thượng, hạ thần bất tài, thật sự không tìm ra được điểm khác thường trong mạch tượng của Quách quý nhân.”

“A…” Lúc này Quách Liễu mới thanh tỉnh, mơ hồ nhìn xung quanh.

“Chủ tử của nô tì vốn hiền lành, nhìn thấy chuyện độc ác như vậy hiển nhiên là không chịu nổi.” Cung nữ thân cận của Quách Liễu chấm chấm chút nước mắt ít ỏi trên gương mặt mình. “Hoàng thượng, chủ tử của nô tì gần đây thân thể không khỏe, người vừa mới dứt bệnh phong hàn, nhưng ngày nào cũng tới An Hoa điện tụng kinh cầu phúc cho hoàng thượng, cho Hiên Viên Quốc. Người xem, chủ tử tiều tụy như vậy, thật sự vô cùng đáng thương.”

Tuệ Tâm nhìn một vòng trên gương mặt béo tròn hồng nhuận của Quách Liễu, hoàn toàn không nhìn ra nét tiều tụy nào, khóe miệng khẽ nhếch lên đầy khinh bỉ.

Hứa Hằng nhìn Quách Liễu, định lên tiếng thì bỗng nghe đằng sau vang lên tiếng một ai đó ngã xuống.

“Nương nương. Nương nương…” Y Vân đỡ lấy thân thể mềm nhũn của Tuệ Tâm, kêu lên thất thanh “Người bị sao vậy?”

“Tuệ Tâm!” Hứa Hằng hoảng hốt xoay người ôm lấy Tuệ Tâm, dáng vẻ hoàn toàn khác với vẻ lãnh đạm ban nãy khi Quách Liễu ngất xỉu.

Triệu thái y lại lập cập bò tới bắt mạch cho Tuệ Tâm, một thoáng sau, khuôn mặt già nua đầy căng thẳng của ông liền giãn ra, lộ vẻ vui mừng.

“Chúc mừng hoàng thượng, chúc mừng hoàng thượng, Hoàng quý phi đã có hỷ mạch.”

Câu nói này khiến cho tất cả những người có mặt trong điện đều sững sờ, Hoàng quý phi đã lại mang thai rồi ư? Chuyện này…chẳng phải là phượng hoàng tái sinh sao?

“Thật sao?” Hứa Hằng xúc động ôm chặt Tuệ Tâm trong tay, không nén nổi sự vui sướng, không quên véo nhẹ một cái vào eo của người đang “bất tỉnh nhân sự” kia để nhắc nhở nàng không nên quá kinh ngạc mà quên mất mình đang “ngất xỉu”.

“Chúc mừng hoàng thượng, chúc mừng Hoàng quý phi nương nương.” Hiền Phi lên tiếng chúc mừng, khiến các phi tử khác cũng gượng gạo lên tiếng chúc mừng.

Hứa Hằng hắng giọng, nhìn về phía Quách Liễu và cung nữ hầu cận ở bên cạnh, lãnh đạm nói. “Ngươi đang làm gì vậy? Còn không mau đưa chủ tử của ngươi về cung nghỉ ngơi. Phải chăm sóc thật tốt cho nàng ấy, nếu không ngươi sẽ không tránh khỏi tội chết đâu. Tiểu Mạnh Tử, chuẩn bị kiệu, di giá tới Thanh Y các.”

Hứa Hằng ẵm Tuệ Tâm dậy, hoàn toàn không để tâm đến những phi tần khác, cũng hoàn toàn quên luôn một người khác cũng vừa mới bị “ngất xỉu”.

[PS] cảm ơn mọi người đã theo dõi và ủng hộ truyện này của chị mình ^^~ tuy rằng ra chương chậm như rùa:v mà cũng tại điện lên giá rồi mọi người ơi…:v khổ lắm

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN