Độc Sủng Đồ Nhi Yêu Nghiệt - Chương 3: Tỉnh giấc mơ là hiện thực
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
147


Độc Sủng Đồ Nhi Yêu Nghiệt


Chương 3: Tỉnh giấc mơ là hiện thực


Núi Tử Nguyệt, trúc xanh lúc ẩn lúc hiện, tiên khí bao bọc. Tử Nguyệt Môn là tiên phái đứng đầu tại đây.

Tòa nhà trên đỉnh núi nối liền với nhau, tiên khí bao bọc, rất có khí thế của môn phái đứng đầu.

Ngoại lệ là điện Tử Nguyệt – nơi môn chủ ở – được trang trí cực kỳ đơn giản, mộc mạc.

Diễn ⓛ đàn Lê ⓞ Quý ⓥ Đônⓔ

Lúc này, Ngải Thiển đang ngủ yên trên giường gỗ. Trong đại điện, Nguyệt Ca vẫn ngồi trên xe lăn, khóe môi nhếch lên tạo thành nụ cười như có như không, lẳng lặng nhìn tư thế ngủ đáng yêu của Ngải Thiển.

Ngải Thiển đang mơ một giấc mơ rất đẹp. Nàng gặp một chàng trai đẹp kinh thiên động địa, tiền mặt dán đầy từ trên xuống dưới. Nàng hưng phấn, chảy nước miêng chạy về phía soái ca.

Nguyệt Ca nhìn thấy Ngải Thiển nhếch miệng lên, còn có tơ bạc chảy xuống từ khóe miệng. Hắn định dùng pháp thuật để bước vào giấc mộng của nàng xem thử nhưng chần chừ mấy giây lại bỏ ý nghĩ đó đi.

Ngải Thiển nhào tới bên soái ca, vừa đụng tay vào tờ tiền màu đỏ thì nó liền thay đổi thành một nắm đấm hung thần ác sát, kêu nàng “Tới đây” đầy độc ác. Ngải Thiển hoảng sợ, giật mình ngồi dậy, chưa tỉnh táo lại, đôi mắt hơi mờ mịt.

Nguyệt Ca yên lặng nhẩm khẩu quyết khiến mình biến mất. Cả đại điện dường như chỉ còn lại mình Ngải Thiển.

Nàng còn chưa tỉnh lại từ trong giấc mơ thì một đống thông tin đã ào vào đầu. Nàng có cảm giác mình sắp điên mất. Rốt cuộc là thứ gì? Không thể nắm bắt được gì cả. Có điều đáy lòng vẫn đang nghĩ tại sao tiền lại biến thành nắm đấm?

Đôi mắt Ngải Thiển láo liên, liếc nhìn bốn phía. Tuy đại điện rất cao to rộng rãi nhưng quá đơn giản. Ngoài cái giường gỗ mình đang nằm ra thì không còn gì nữa. Nàng tìm khắp nơi không thấy có thứ gì đáng giá, chỉ có chất liệu của cái giường có vẻ là gỗ đỏ thượng đẳng. Thứ này đáng giá đây. Nàng đánh giá đúng trọng tâm dưới đáy lòng.

Ngải Thiển đánh giá xong mới ý thức được sao mình lại ở đây? Đại não từ từ vận động bình thường dưới sự kinh hãi, bắt đầu nhớ lại. Nàng bị xe đâm, tỉnh lại thì phát hiện ra mình biến thành tên ăn xin, sau đó bị một bọn ăn xin đánh, còn mắng nàng là ma tinh. Sau đó nữa, một nam tử tên Nguyệt Ca xuất hiện. Sau đó nữa, nàng nghi ngờ mình đã xuyên không, không chịu được kích thích nên hôn mê. Sau đó nữa là thấy mình ở đây.

Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Nàng cảm thấy nên cho phép đại não tiếp nhận những thông tin lộn xộn trong đầu. Vì vậy, nàng nhắm mắt lại, học động tác xếp bằng như trên tivi. Nàng tĩnh tâm, cố gắng gạt bỏ sự nóng nảy, tiếp nhạn thông tin cao như núi.

Ngải Thiển có năng lực thích ứng siêu mạnh, có thể tiếp nhận những tình huống ngoài ý muốn. Dĩ nhiên, nàng ngất xỉu là vì quá kích động, không chuẩn bị tinh thần.

Quả nhiên khi nàng tĩnh tâm thì có thể tiếp nhận thông tin. Nàng thấy rất vui.::nhokDDLQĐ::

Lâu sau, đôi môi trắng bệch của Ngải Thiển nhếch lên thành nụ cười ngọt ngào. Thì ra là như thế! Quả đúng là mình đã xuyên không, từ con gái của người giàu nhất nước trở thành một tên ăn xin nhỏ bé bị ăn hiếp. Vừa rồi, nàng từ trong ký ức của tên ăn xin đó biết được: nàng cũng mười sáu tuổi, có điều dinh dưỡng không đủ nên mới có dáng người gầy nhom. Hơn nữa quần áo nàng rách rưới như thế, ai có thể nhìn ra nàng là nữ nhi được?

Từ khi nàng có trí nhớ thì đã là ăn xin, không có tên, mọi người gọi nàng là Khất Nhi, những đứa ăn xin khác cũng gọi nàng như vậy. Không hiểu tại sao nàng lại không được người khác yêu thích. Những tên ăn xin khác thì sợ nàng, luôn mắng nàng là “Ma tinh, tai tinh”, thường ăn hiếp nàng, cướp lấy thức ăn và bạc vụn mà nàng vất vả lắm mới xin được. Người nàng không lúc nào lành lặn, vĩnh viễn tím bầm, vết thương cũ vừa khỏi liền có vết thương mới. Ước mơ lớn nhất đời của nàng là được ăn no, được mặc một bộ quần áo đẹp.

Lần này, bọn chúng lại cướp mất một khối bạc vụn mà nàng không dễ dàng gì mà xin được, còn hành hung nàng một trận khiến nàng không kiên trì nổi, hồn bay về trời. Vì thế, vừa khéo linh hồn của Ngải Thiển nhập vào người nàng.

๖ۣۜ

Ngải Thiển nhếch môi cười yếu ớt. Nếu trời cao ban cho mình cơ hội này, để mình nhập vào xác Khất Nhi vậy thì hãy để nàng thay Khất Nhi sống thật tốt. Từ đó, Ngải Thiển chính là Khất Nhi, Khất Nhi chính là Ngải Thiển. Cả đời Khất Nhi không được một bữa cơm no, không được mặc thứ gì tạm gọi là quần áo. Hãy để nàng hoàn thành những điều này. Nhất định nàng sẽ vơ vét hết của cải trong thiên hạ, trở thành ăn xin giàu có nhất.

Từ trong ký ức của Khất Nhi, nàng biết đây là triều đại của hoàng triều Hiên Viên, không phải chỉ là triều đại cổ đại bình thường. Nơi này có thần tiên, yêu ma chân chính, có tiên pháp, có ma lực. Khó trách trước đó Nguyệt Ca giơ tay lên, dùng thứ gì đó như ma pháp chữa lành vết thương cho nàng. Nghe nói tiên phái lợi hại nhất là Tử Nguyệt Môn trên núi Tử Nguyệt. Dường như trước đó nàng nghe Nguyệt Ca nói muốn mang nàng về núi Tử Nguyệt. Chẳng lẽ Nguyệt Ca là người trong Tử Nguyệt Môn? Ngoài ra, lợi hại nhất Ma tộc là Ma Quân. Ngải Thiển còn muốn tìm thêm trong ký ức nhưng một Khất Nhi làm nghề ăn xin luôn bị ăn hiếp, ở một góc nho nhỏ của thế giới thì có thể biết được bao nhiêu?

Ngải Thiển thở dài. Được rồi, nàng sẽ từ từ tìm hiểu những chuyện còn lại. Xuyên không? Còn xuyên tới một thế giới tiên hiệp. Ngải Thiển tương đối bình tĩnh. Nàng chỉ nghĩ rằng —— vậy hẳn là có rất nhiều báu vật rồi, như trong võng du vậy. Chắc là nơi này dùng vàng rồi, còn đắt hơn nhân dân tệ nữa.

http://

Có điều, chuyện quan trọng trước mắt là phải hiểu rõ mình đang ở đâu. Nàng không thích cái điện tồi tàn này. Nàng duỗi lưng, cúi đầu nhìn mình. Nàng đang mặc váy áo màu xanh nhạt. Nàng nhéo đùi mình một cái, đau quá. Tất cả đều là thật, không phải đang mơ.

Xác định điều này xong, Ngải Thiển bỗng nghĩ tới bây giờ trông nàng như thế nào? Đừng nói Khất Nhi xấu xí nha. Nàng nhìn xung quanh tìm gương dưới sự căng thẳng. Nàng đi tới vách tường đại điện, mò mẫm xung quanh, nghĩ rằng có khi nào cứ sờ thế gương sẽ hiện ra hay không.

Nguyệt Ca đang ẩn thân nhìn hành động kỳ lạ và vẻ mặt phong phú của Ngải Thiển một lúc lâu, cuối cùng giải pháp thuật, hiện ra. “Muội đang tìm gì đấy?”

Hai tay đang sờ vách tường của Ngải Thiển hơi khựng lại. Nàng cứng đờ, xoay người lại: “Sao huynh lại ở đây?” Ngải Thiển thấy Nguyệt Ca đột nhiên xuất hiện trong điện thì trợn to mắt.

Nguyệt Ca cười: “Sao ta lại không ở đây được? Muội còn chưa nói cho ta muội đang tìm gì vậy?”

“Gương.” Ngải Thiển trả lời thành thật, bước về phía Nguyệt Ca.::nhokDDLQĐ::

Gương? Nguyệt Ca hơi nghiêng đầu, giơ tay phải lên, một luồng ánh sáng đẹp mắt thoáng qua, trong tay Ngải Thiển liền có một cái gương đồng tinh xảo xinh xắn.

Ngải Thiển không có thời gian mà khâm phục pháp thuật của Nguyệt Ca. Nàng nâng gương lên, nhìn dung mạo của mình. Rốt cuộc khuôn mặt mình có thay đổi không? Nàng không thể chờ đợi nổi nữa rồi. 

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN