Độc Sủng Đồ Nhi Yêu Nghiệt
Chương 5: Muốn ăn mặn
Hai hàng lông mày của Nguyệt Ca hơi hạ xuống, nhìn chân mình một chút, sắc mặt bình tĩnh, nói: “Hai chân của ta không thể đi được.”
“Tiên mà cũng bị bệnh?” Đồng tử của Ngải Thiển mở lớn, không thể tin được mà nhìn Nguyệt Ca.
Diễn – đàn – Lê – Quý – Đôn
Nguyệt Ca cười nhẹ: “Dĩ nhiên là không.”
“Vậy huynh nói chân mình…” Ngải Thiển không hiểu.
“Từ lúc ta có ký ức thì chân đã như thế. Dù dùng tiên pháp nào cũng vô dụng.” Dù hắn tu thành thân vàng thì đôi chân này vẫn như thế.
“Sao lại vậy? Có biết nguyên nhân không?” Ngải Thiển không nhịn được, đưa tay sờ sờ đùi của Nguyệt Ca. Đôi chân đẹp thế này mà lại không đi được!
Theo lý, chân của hắn sẽ không có cảm giác gì. Nhưng vừa rồi, khi Ngải Thiển sờ lên chân hắn thì hắn lại thấy có cảm giác tê dại lan ra từ chỗ nàng đụng vào, truyền khắp toàn thân như bị điện giật vậy.
Sao lại có thể như thế? Nguyệt Ca nghi ngờ trong đó nhưng ổn định tinh thần rất nhanh, trả lời câu hỏi của Ngải Thiển: “Sư phụ ta từng nói, chân ta không phải bị bệnh mà là ta tự hạ chú với nó.”
“A! Là sao?” Đồng tử của Ngải Thiển xoay tròn, kỳ lạ mà nhìn Nguyệt Ca, tay vẫn chưa rời khỏi đùi hắn.
Nguyệt Ca lắc đầu, ý bảo hắn cũng không biết. Từ lúc hắn có ký ức thì đã thế. Thật đúng là không biết mình đã hạ chú gì với chân mình. Tự mình hạ chú mình, thật không thể nói gì nổi.
Miệng Ngải Thiển hơi mở, đang định nói tiếp thì bụng liền kêu “Ọc” một tiếng.
Nguyệt Ca dùng ánh mắt khó hiểu nhìn bụng Ngải Thiển.
“Muội đói bụng.” Ngải Thiển xoa xoa bụng, nói đúng lý hợp tình.
“Đói bụng?” Nguyệt Ca lặp lại lời Ngải Thiển, ánh mắt có chút không hiểu.
“Đúng vậy! Muội đói bụng, muốn ăn cái gì đó.” Ngải Thiển buồn bã nói. Chỉ cần nàng đói bụng thì lập tức sẽ không có sức sống.
“A, phải. Quên mất muội là người phàm, cần phải ăn cơm.” Nguyệt Ca bừng tỉnh đại ngộ. Mình không cần ăn uống gì nhưng nha đầu này cần.
“Tiên có thể không cần ăn cơm?” Tuy Ngải Thiển không có sức sống nhưng lòng tò mò vẫn không giảm.
Nguyệt Ca gật đầu, nhẹ nhàng vỗ hai tay vào nhau. Ngay sau đó, trong đại điện có thêm một người, chính là người áo xanh tên A Thương.
“Môn chủ sư thúc.” A Thương không thèm liếc nhìn Ngải Thiển lấy một cái, trực tiếp cung kính nói với Nguyệt Ca.
“Đi chuẩn bị cho nha đầu kia chút thức ăn nhẹ.” Nguyệt Ca ôn hòa nói, trong giọng nói chứa ma lực. Đệ tử vừa nhập môn của Tử Nguyệt Môn vẫn ăn uống như cũ. Những thứ này có thể tìm được ở phòng bếp rất dễ dàng.
Ngải Thiển vừa nghe liền thấy khó chịu: “Sao huynh lại keo kiệt thế? Chuẩn bị thức ăn nhẹ cho ta? Muội muốn ăn thịt ăn cá. Muội muốn ăn sơn hào hải vị!”
Ách…Nguyệt Ca và A Thương cùng trợn tròn mắt.
“Người tu tiên không ăn mặn…” Nguyệt Ca nhàn nhạt giải thích.
“Muội không phải người tu tiên.” Ngải Thiển trừng lớn mắt, mặt vô tội, nói. Nàng chỉ là người phàm, không kiêng nhiều như thế.
Nguyệt Ca sửng sốt một chút, ngay sau đó liền cười ôn hòa, nói: “Được. A Thương, sai người xuống chân núi mua chút thức ăn mặn.”
◕‿◕DĐLQĐٿ
A Thương vừa nghe thì liếc nhìn Ngải Thiển bằng ánh mắt kỳ lạ, ngay sau đó biến mất trong không khí.
Ngải Thiển vừa nhìn liền sững sờ. Tiên pháp này thật thần kỳ. “Cái đó…Muội có thể học pháp thuật không?” Mặt Ngải Thiển đầy chờ mong, hỏi.
“Có thể.” Nguyệt Ca nhàn nhạt cười, đặt hay tay trên đùi. Đây chính là ý nghĩ của hắn.
“Có thể thu nữ nhân?” Ngải Thiển hỏi.
“Sao lại không?” Nguyệt Ca hỏi ngược lại. Chỉ cần có tuệ căn thì ai cũng có thể học.
“Muội nghĩ là kỳ thị giới tính, chỉ dạy nam nhân thôi.” Ngải Thiển nghiêng đầu, nói. Trên TV có rất nhiều phim cho thấy chỉ dạy nam chứ không dạy cho nữ, kỳ thị giới tính trần trụi.
“Là sao?” Nguyệt Ca không hiểu ý của nàng, hàng lông mi dài tạo thành bóng râm trên đôi mắt.
“Không có gì.” Ngải Thiển lảng sang chuyện khác: “Muội phải nhập môn trước rồi mới được học tiên pháp đúng không?
“Ừ. Thành người của Tử Nguyệt Môn mới có thể học.” Nguyệt Ca hờ hững đáp, không nói rằng không phải nhập môn xong là được học ngay mà phải luyện công căn bản một thời gian.
“Vậy muội nhập môn.” Ngải Thiển hưng phấn, đôi mắt to sáng ngời càng thêm lấp lánh như bảo thạch. Đôi tay nàng không kìm được mà túm chặt áo bào của Nguyệt Ca.
“Vài ngày nữa là lúc Tử Nguyệt Môn thu đệ tử. Đến lúc đó muội nhập môn được không?” Nguyệt Ca dùng giọng bàn bạc để hỏi, trong lòng có tính toán riêng.
“Ờ, được. Không có gì phải vội.” Dáng vẻ Ngải Thiển thật khoan hồng độ lượng.
Diễn ✿ Đàn – Lê – Quý ✿ Đôn
Nguyệt Ca cười yếu ớt, không nói gì, chỉ nhìn Ngải Thiển chăm chú.
Ngải Thiển bị nhìn đến mức không được tự nhiên. Nàng buông bàn tay đang níu lấy Nguyệt Ca ra, lùi lại. “Cái đó…Khi nào mới có cơm?”
Đôi mắt to nhìn về phía cửa đại điện, vốn muốn tìm chuyện để nói nhưng lại lái sang chuyện này. Lúc này nàng mới ý thức được mình rất đói, bụng kêu ọc ọc. Ngải Thiển buồn bực, ôm bụng ngồi xổm xuống. Sao lại dời sự chú ý tới chuyện này cơ chứ?
Thấy Ngải Thiển đói đến mức đau đớn như thế, lông mày Nguyệt Ca khẽ động, ngoắc nàng: “Lại đây.”
“Làm gì?” Ngải Thiển ngẩng đầu, chân không di chuyển một bước, mặt cứng đờ.
“Muội lại đây đã.” Giọng Nguyệt Ca có chút dụ dỗ.
Ngải Thiển bình tĩnh nhìn Nguyệt Ca vài giây, cuối cùng nghe lời, đứng lên, đi về phía hắn.
Nàng đứng trước mặt hắn, không nói một lời mà chỉ nhìn.
Môi Nguyệt Ca khẽ nhếch, duỗi tay phải đặt lên người Ngải Thiển. Nàng cúi đầu nhìn bàn tay, ngón tay thon dài sạch sẽ có lực, còn đẹp hơn cả đàn dương cầm. “Tay huynh thật đẹp.” Nàng bật thốt lên lời khen.
Nguyệt Ca cười dịu dàng. Hắn nghe rất nhiều lời khen, thật lòng có, giả vờ có nhưng chỉ mấy chữ đơn giản của nha đầu này lại làm lòng hắn hơi kích động.::nhok LQĐ::
“Ơ, huynh làm gì vậy?” Ngải Thiển hậu tri hậu giác phát hiện ra sự khác thường trong cơ thể. Có thứ gì đó đang chảy trong người nàng, thật ấm áp, thật dễ chịu.
Nguyệt Ca buông Ngải Thiển ra rất nhanh, cười hỏi: “Cảm giác thế nào?”
“Rất dễ chịu.” Ngải Thiển gật đầu.
“Còn đói không?”
“A?” Ngải Thiển sờ sờ bụng, chợt ngạc nhiên: “Không đói nữa.”
Hắn cười yếu ớt, không nói.
“Huynh vừa làm gì với muội vậy?” Ngải Thiển tò mò, hỏi. Nàng lại muốn cảm thán rằng thật thần kỳ.
“Bổ sung chút năng lượng để muội không thấy đói nữa mà thôi.” Nguyệt Ca bỗng lăn xe về phía cái bàn.
Ngải Thiển cúi đầu, nhìn bụng của mình một chút. Nàng thầm hạ quyết tâm trong lòng rằng dù thế nào thì nhất định phải học tiên pháp, còn phải học tiên pháp thượng thừa nhất. Vậy thì phải tìm sư phụ lợi hại nhất trước đã. Không biết ai lợi hại nhất Tử Nguyệt Môn nhỉ? Là Nguyệt Ca à? Làm người đứng đầu một môn phái, hẳn hắn rất lợi hại.
Đang lúc Ngải Thiển cúi đầu trầm ngâm, bỗng ngửi thấy mùi thơm xông vào mũi. Nàng ngẩng đầu. Thì ra A Thương đã về, bóng dáng màu xanh xuất hiện trong đại điện, trên tay là đồ ăn phong phú.::nhok LQĐ::
“Oa…” Ngải Thiển kích động. Tuy nàng không thấy đói nữa nhưng khi nhìn thấy thức ăn ngon thì không thể nhịn được mà kích động. Nàng thích nhất là thịt gà. Nhìn cánh gà nướng vàng óng ánh trong mâm, hai mắt Ngải Thiển sáng lên, sắp chảy nước miếng, không kịp đợi A Thương bày ra đã vội vàng nhào tới.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!