Độc Sủng Lang Vương Hậu
Chương 2: Ai mới là kẻ thắng? (2)
Sau khi thái tử Cơ Việt Y mất, ông đã sớm suy tính người tiếp theo lên ngôi. Nhưng lại chẳng bao giờ để người phía dưới kia vào trong mắt. Thế mà hôm nay, hắn lại đưa ra lời đề nghị này.
Ngoài đại hoàng tử Cơ Lâm Vỹ thì tứ hoàng tử Cơ Dục Hiên cũng là con của hoàng hậu. Đứa trẻ này lại là em trai song sinh với thái tử Cơ Việt Y. Vừa sinh ra chưa tròn tháng đã được đưa lên núi Ngự Phong huấn luyện. Lúc trở về chính là mùa xuân năm trước, cũng là ngày đông cung thái tử lên ngôi.
Vì ở trên núi nên không được học hành tử tế, còn sống chung với thú vật nên quan lại trong triều chẳng để ý gì nhiều tới hắn. Thậm chí có lúc quên mất hoàng đế còn có một người con trai là hắn.
Nay hắn đứng ra ý muốn lãnh đạo binh sĩ tiến công Miên Trúc là điều không thể nào. Một người chưa bao giờ cầm sách, chưa bao giờ cầm binh lãnh đạo sao có thể nói đi là đi.
Như thế chẳng khác nào đưa toàn đội chưa ra trận đã phải hy sinh.
“Khởi bẩm bệ hạ, tứ hoàng tử tuổi còn nhỏ, chưa có kinh nghiệm chiến đấu, thần cho rằng chúng ta nên tìm một người có khả năng lãnh đạo.” Nghiêm thái úy vội vàng đứng ra phân tích.
Quan lại đồng loạt gật đầu. Ở dưới triều này, tính ra chẳng có một ai ủng hộ tứ hoàng tử. Ngay cả hoàng hậu, thân sinh phụ mẫu cũng không màng gì đến hắn nữa là.
“Bẩm bệ hạ, tứ hoàng tử tuy tuổi đời còn non trẻ, lại chưa có nhiều kinh nghiệm, chưa được dạy dỗ qua cách cầm binh luyện mã. Nhưng y từ nhỏ đã sống trên núi Ngự Phong, hiểu được thế trận cùng địa hình nơi đó. Ngược lại có thể giúp bày binh bố trận, làm quân sư trực tiếp cho toàn đội. Há chẳng phải chuyện tốt sao?”
Người nói là Tư Mã tướng quân, vị này chuyên điều khiển binh sĩ đánh trận. Mới vừa rồi còn dẹp loạn ở biên cương phía Nam trở về. Nói về công lao, ông chắc chắn là người đứng đầu.
Không hiểu sao khi nhìn thấy tứ hoàng tử kia, nhìn thấy ánh mắt sâu vun vút của hắn, nhìn thấy khí thế cực đại của hắn, ông lại nghĩ ngay đến phong thái đế vương.
Người này sớm đã bị mọi người bỏ qua, nhưng chắc chắn trong tương lai sẽ là một vị quân chủ đầu óc tính toán, làm nên đại sự.
Tư Mã tướng quân nói xong, quan lại như bị thuyết phục, gật gật gù gù. Có điều mọi người lại ngạc nhiên vô cùng, ông thế nhưng lại ủng hộ tứ hoàng tử.
Ngay cả Cơ Dục Hiên cũng không khỏi quay xuống nhìn ông bằng ánh mắt khó hiểu. Ngày hắn trở về, không một ai nghênh đón, thậm chí là phớt lờ.
Một năm sống trong hoàng cung, hắn còn thua cả một người lính hậu cần. Chưa một ai đứng về phía hắn.
Nhưng hôm nay, Cơ Dục Hiên thở dài một hơi. Máu trong người sôi sục, hắn mỉm môi, nở một nụ cười bí hiểm.
“Chúng khanh nghĩ thế nào?”
“Thần đồng quan điểm với tướng quân.”
“Xin bệ hạ để tứ hoàng tử lãnh đạo xuất chinh.”
Mọi người đồng loạt đưa tay ra: “Xin bệ hạ để tứ hoàng tử lãnh đạo xuất chinh.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!