Độc Sủng Ngốc Hậu - Chương 122: Có bí mật (1)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
64


Độc Sủng Ngốc Hậu


Chương 122: Có bí mật (1)


Edit: Thỏ

Beta: Quanh

Tây Bắc lại đón chào một mùa xuân mới.

Phía nam xuất hiện một nhóm phản loạn, tuy không trực tiếp ra mặt chống đối triều đình nhưng cũng khiến dân chúng phải chịu khổ.

Còn ở Tây Bắc thì hoàn toàn trái ngược.

Trải qua một mùa đông, mặc dù người Nhung tiến đánh Đại Tần nhưng chủ yếu đều là mấy nhóm binh lính nhỏ lẻ nên đã bị đuổi đi nhanh chóng.

Nhờ có Đoan Vương nên dân chúng ở Tây Bắc mới được trải qua một mùa đông an ổn!

Ở Tây Bắc có rất nhiều người mong muốn Tần Dục sống lâu trăm tuổi, những nạn dân từ phủ Hà Tây đến đây cũng được thu xếp nơi ăn chốn ở ổn thỏa.

Tuy đất đai ở Tây Bắc không phì nhiêu màu mỡ như ở Hà Tây nhưng ít ra sẽ không phải hứng chịu nạn hạn hán nghiêm trọng.

Huống chi nơi này có rất nhiều đất hoang để mọi người khai khẩn… Cho dù vừa mới khai hoang chưa thu hoạch được nhiều nhưng đã đủ để nuôi sống bọn họ.

Tình hình ở Tây Bắc đang dần dần tốt lên.

Ngày hôm nay thời tiết sáng sủa, giữa bầu trời xanh lam hiện ra vài gợn mây trắng.

Tần Dục ngồi xe lăn đến đại doanh Tây Bắc đợi người.

Hắn đợi thật lâu cuối cùng cũng nhìn thấy một độ ngũ đang tiến tới từ xa, tiếng vó ngựa vang vọng trong không trung.

Biểu cảm trên mặt Tần Dục có chút kích động, hắn nhìn về phía xa đằng kia, sau đó ngay lập tức nhìn thấy Lý Sùng An dẫn theo quân đội Tây Bắc đã trở về.

Lý Sùng An cùng tướng lĩnh dưới trướng hắn đều râu ria xồm xàm, trên người dính đầy vết máu, vẻ mặt hết sức mệt mỏi, thế nhưng ánh mắt bọn họ đều lộ vẻ sáng ngời.

“Các ngươi đã trở lại.” Nhìn thấy những người này, Tần Dục tươi cười.

Lý Sùng An ngồi trên lưng ngựa vẫn còn cách khá xa Tần Dục, thật ra hắn không nghe rõ Tần Dục nói gì nhưng thấy Tần Dục mở miệng nói chuyện, ngay lập tức hắn có chút kích động không kiềm chế được.

Bọn họ đã trở lại.

Bọn họ đi đánh người Nhung đã trở lại!

Mấy năm nay bọn họ vẫn luôn chiến đấu với người Nhung, nhưng từ trước đến giờ đều là phòng thủ, luôn là bên bị động chỉ có thể ngăn cản quân địch, còn lần này không giống như vậy, lần này là bọn họ chủ động xuất kích.

Mấy tháng trước, Lý Sùng An dẫn theo một vạn binh sĩ Tây Bắc đi thẳng về hướng địa bàn của người Nhung, bây giờ bọn họ đã trở lại.

Tuy rằng chỉ có bảy nghìn người trở về nhưng bọn họ đã giết chết mấy vạn người Nhung, quan trọng hơn chính là lần đầu tiên bọn họ nhận thức được rằng kỳ thật binh sĩ Đại Tần cũng có thể đánh thắng được người Nhung, hơn nữa còn chiến thắng vô cùng vang dội!

Trong mắt Lý Sùng An tràn đầy kích động, hắn xoay người xuống ngựa rồi quỳ gối trước mặt Tần Dục: “Thần gặp qua Vương gia, Vương gia thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!”

“Vương gia thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!” Quân sĩ Tây Bắc phía sau Lý Sùng An đồng loạt lên tiếng, mọi người đều vô cùng kích động ngước nhìn Tần Dục.

Lý Sùng An đã sớm phái người tới thông báo về tình hình chiến trận cho Tần Dục biết, đưa về rất nhiều chiến quả [1], Tần Dục tươi cười tới: “Các ngươi rất tốt! Quân Tây Bắc rất tốt!”

[1] Chiến quả: thành quả, kết quả đạt được trong trận chiến.

Quân Tây Bắc đã làm nên việc hết sức tuyệt vời, ngay cả Tần Dục cũng không nghĩ tới sẽ có kết quả tốt như vậy.

Có rất nhiều chuyện đã thay đổi khác trước.

Tần Dục đã sớm sai người chuẩn bị canh nóng và nước ấm cho binh sĩ.

Canh được đưa tới là món canh thịt dê, khắp nơi lan tỏa hương vị thịt dê nồng đậm, mặc dù không phải món ngon nhưng binh sĩ Tây Bắc không chê nửa lời.

Mỗi người uống một chén canh sau đó trở về quân doanh tắm rửa, dùng nước ấm lau rửa sạch sẽ cơ thể mình, khi bọn họ tắm xong sẽ được phát quần áo mới.

Bộ đồ mới rất mềm mại, mặc vào cực kỳ thoải mái, không chỉ vậy, chăn đệm cũng được chuẩn bị sẵn sàng để ngay lập tức bọn họ có thể có được một giấc ngủ thoải mái dễ chịu.

Bọn họ vốn tưởng rằng sau khi trở về sẽ phải tham gia yến tiệc mừng công trước nhưng thực tế không phải như vậy.

Đoan Vương đã sắp xếp cho bọn họ nghỉ ngơi tĩnh dưỡng một ngày.

“Đoan Vương đúng là người tốt!”

“Đúng vậy, Đoan Vương thật tốt.”

“May mắn là Đoan Vương tới Tây Bắc, nếu không thì không biết lúc này bộ dạng của chúng ta như thế nào.”

“Nếu Đoan Vương không tới đây, nói không chừng ta đã bị chết đói từ lâu, nếu không bị đói chết thì cũng là bị người Nhung giết chết, đâu giống như bây giờ, ta còn có thể giết người Nhung cơ đấy.”

……

Những người này nói chuyện một lúc rồi mới tiến vào giấc ngủ.

Lý Sùng An định báo lại mọi chuyện cho Tần Dục nhưng cuối cùng lại bị Tần Dục đuổi về nhà, ở trong nhà Lý Sùng An, thê tử của hắn khệ nệ ôm bụng bầu đứng trước cửa đợi chờ.

Thu xếp xong mọi chuyện, Tần Dục lại phái người đi chăm sóc thương binh.

Lần này quân Tây Bắc tiến đánh người Nhung đã khiến người Nhung bị tổn thất nặng nề, nhưng cũng bởi vậy mà có nhiều khả năng người Nhung sẽ quay lại trả thù.

Như vậy bọn họ sẽ không thể phái binh đi giúp đỡ triều đình dẹp loạn.

Tần Dục suy nghĩ một hồi sau đó bắt đầu tính toán.

Tuy rằng Tổng đốc Hồ Quảng Quách Vi Dân làm phản nhưng cũng chỉ dám tác oai tác quái ở đó, cũng không có ý định dẫn quân ra bắc, nếu lúc này hắn muốn đi tiêu diệt phản loạn thì không chỉ chọc vào tổ ong vò vẽ mà nguy hiểm hơn chính là khó lòng phòng thủ vững chắc cho Tây Bắc.

– —

Kinh thành.

Dân chúng Tây Bắc đang vô cùng vui mừng phấn khởi còn dân chúng kinh thành không ai là không lo lắng sợ hãi cả.

Nghe nói nhiều nơi làm phản nhưng những chuyện đó vẫn chưa ảnh hưởng đến cuộc sống ở kinh thành, tuy nhiên bọn họ cũng phải chịu một vài bất tiện, đó chính là giá lương thực tăng.

Vào lúc thượng triều hôm nay, quan viên kinh thành sôi nổi dâng tấu: “Bệ hạ, Quách Vi Dân quá mức làm càn, xin bệ hạ mau chóng phái binh tiêu diệt!”

“Bệ hạ, nếu không giải quyết được Quách Vi Dân thì những người khác sẽ học theo, đến lúc đó sẽ không lường trước được hậu quả!”

Đại thần trong triều đều khuyên Tần Tề xuất binh đi đánh Quách Vi Dân, nghe những người này nói vậy sắc mặt Tần Tề ngày càng khó coi.

Hắn cũng muốn đi giáo huấn Quách Vi Dân, nhưng quan trọng là phải có binh lính, có lương thảo!

Hiện tại đường thuỷ bị cắt đứt lại không thu được thuế từ Giang Nam, quả thật hắn đã nghèo hết mức rồi!

Nếu không phải Tần Dục không cần hắn cung cấp lương thảo cho quân đội Tây Bắc, thậm chí còn phân phát cho nạn dân phủ Hà Tây một ít lương thực, sợ là lúc này hắn đã sứt đầu mẻ trán, không tránh khỏi việc phải yêu cầu quan viên xuất ra lương thực!

Nghĩ vậy khiến Tần Tề cảm thấy nghẹn khuất không thôi, duỗi tay ném một phong tấu chương xuống đất: “Các ngươi ồn ào muốn đánh giặc, vậy nói ta nghe xem phải đánh như thế nào!”

Hắn quá mức sốt ruột, ngay cả “Trẫm” cũng không xưng.

Những đại thần đó sửng sốt, lập tức không dám nhiều lời.

“Không bằng Hoàng Thượng hạ chỉ để cho thủ tướng của Tây Bắc là Lý Sùng An dẫn người đi dẹp loạn!” Đột nhiên Bàng Hậu Phát nói.

“Để Lý Sùng An đi dẹp loạn, ngươi nghĩ hay thật!” Tần Tề nói, quân Tây Bắc đi dẹp phản loạn, người Nhung làm sao bây giờ? Phải biết rằng trước kia triều đình mất rất nhiều tiền nuôi quân Tây Bắc chính là để ngăn chặn người Nhung!

Càng không nói đến việc mấy năm nay hắn chưa từng cung cấp lương thảo cho quân Tây Bắc.

“Hoàng Thượng, Đoan Vương rất có thủ đoạn, quân Tây Bắc không thiếu lương thảo, còn có rất nhiều…” Bàng Hậu Phát đã đến Tây Bắc nên lúc này nói thao thao bất tuyệt [2].

[2] Thao thao bất tuyệt: nói liên tục, nói không ngừng nghỉ.

Hắn cảm thấy bây giờ Đoan Vương ở Tây Bắc nuôi quân chắc chắn có động cơ mờ ám, để cho Lý Sùng An đi đánh Quách Vi Dân, có thể khiến cho thực lực hai bên đều bị hao tổn, vừa hay thích hợp.

“Bãi triều!” Lúc này Tần Tề ném hết tấu chương trên tay xuống đất.

Tần Tề rất bực bội không muốn nói chuyện cùng Bàng Hậu Phát, thế nhưng Bàng Hậu Phát lại cố hết sức đuổi theo.

“Hoàng Thượng, ngài nhất định phải đề phòng Đoan Vương!” Bàng Hậu Phát nói mãi không ngừng: “Đoan Vương lòng muông dạ thú, bụng dạ khó lường!”

“Bàng đại nhân nói cho cẩn thận!” Tần Tề nói, không lâu trước đây hắn mới nhận được thư của Tần Dục, Tần Dục nói cho hắn biết rất nhiều kinh nghiệm… Hắn không muốn nghi ngờ Tần Dục.

Cuối cùng Tần Tề đuổi Bàng Hậu Phát ra ngoài, sau đó đi tìm Thục Thái phi: “Mẫu hậu, làm Hoàng đế khiến ta hết sức bực bội!”

Thục Thái phi thở dài.

Tần Dục cũng biết lúc này chắc hẳn Tần Tề rất bực bội, dù sao hắn cũng từng trải qua cảm giác như vậy.

Chỉ là nếu muốn thay đổi tất cả cũng không phải chuyện dễ dàng…

Đúng như những gì Tần Dục suy nghĩ từ trước, người Nhung bị Lý Sùng An tiến đánh vẫn chưa từ bỏ ý đồ, bọn chúng tập kết nhân mã, đợi đến mùa hè bắt đầu tấn công Tây Bắc.

May mắn là thám tử phát hiện ra việc này nên sớm có phòng bị, tuy quân Tây Bắc bị thương vong không ít nhưng dân chúng chưa bị thương tổn gì.

Tần Dục lại bắt đầu chiêu binh, hắn muốn tích góp thực lực, mà thật ra chuyện này cũng không quá khó, hiện nay dân chúng Tây Bắc vô cùng tin tưởng Đoan Vương, họ nguyện ý tham gia quân ngũ.

Bọn họ muốn bảo vệ gia đình mình.

Hơn nữa, tham gia quân ngũ có thể ăn no mặc ấm, thật tốt biết bao?

– —

Xuân qua hạ đến, hạ đi thu tới.

Sau khi bước sang mùa thu, nữ nhân ở Tây Bắc bắt đầu vội vàng may quần áo mùa đông cho binh sĩ.

Người phụ trách chuyện này chính là Chiêu Dương Công chúa Tần Lạc.

Xưởng in đã được xây dựng ở Tây Bắc, còn có người dạy hài tử đọc sách viết chữ, đồng thời cũng có xưởng may quần áo.

Nữ nhân may quần áo, thương binh lão binh thì phụ trách làm giày, toàn bộ xưởng đều khí thế bận rộn ngất trời.

Tần Lạc đem số quần áo đã làm xong đếm một lượt rồi sai người đưa đến quân doanh Tây Bắc, sau đó lại dẫn theo vài người tới Đoan Vương phủ.

Các tướng sĩ cấm vệ quân cũng nên thay đổi quần áo.

Trước kia những người này đều là thiếu gia nhà giàu, nhưng sau khi ở Tây Bắc một thời gian đều trở thành một đám hán tử thô kệch.

Trong số bọn họ có rất nhiều người vẫn có liên hệ với kinh thành, người trong nhà còn gửi bao lớn bao nhỏ đồ dùng cho họ nhưng những quần áo được gửi đến bọn họ chỉ mặc sau khi đã tắm rửa, những lúc bình thường vẫn thống nhất mặc quần áo Tần Dục đã phát.

“Công chúa!” Thấy Chiêu Dương tới, các tướng sĩ cấm vệ quân trẻ tuổi cùng nhau xông tới.

“Các ngươi tránh ra, cẩn thận đụng vào công chúa!” Kim Nham đẩy thủ hạ của mình ra sau đó chạy tới trước mặt Tần Lạc cười ngây ngô với nàng.

Ở trong quân doanh ba năm, heo mẹ cũng thành Điêu Thuyền! Bọn họ là cấm vệ quân nên vẫn tốt hơn một chút, bình thường cũng không phải ngay cả một nữ nhân cũng không thấy được, nhưng những nữ nhân kia…

Mấy người nạn dân xanh xao vàng vọt làm sao so được với công chúa xinh đẹp, ngay cả nha hoàn bên người công chúa… Đều là đại mỹ nữ cả đấy!

“Quần áo của các ngươi làm xong rồi, cầm đi đi!” Tần Lạc nói.

Ngay lập tức Kim Nham cho người mang đồ đi còn chính mình ở lại nói chuyện cùng Tần Lạc: “Công chúa, mấy ngày trước ta bắt được một con bạch hồ, người có muốn lấy da hồ ly không? Ai, nếu ta bắt thêm được một con nữa thì tốt rồi, hai cái đuôi hồ ly có thể làm cho người một cái khăn quàng thật đẹp.”

Lúc đầu Tần Lạc cũng không để ý tới Kim Nham, đột nhiên lại nhớ ra một chuyện: “Ngươi đi theo ta, ta có lời muốn hỏi ngươi.”

“Được!” Kim Nham vừa kinh ngạc vừa vui mừng nhìn Tần Lạc, nhất thời ngẩng đầu ưỡn ngực, nếu đằng sau có cái đuôi đoán chừng sẽ vểnh lên ngoe nguẩy không ngừng rồi!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN