Độc Sủng Ngốc Phi
Chương 14
Tê Phượng Điện.
Các đại quan ồn ào cãi vả, ở chốn hoàng cung luôn có các thế lực đối đầu nhau. Hiện tại hai thế lực lớn nhất ở đây chính là của Dã Vương gia và Hiên Viên Vương gia.
” Hoàng Thượng, thần cầu người bãi bỏ chính phi của Hiên Viên vương gia.” Tả Tướng Quân Tề Cẩn tiến lrrn một bước, ôm quyền hô.
” Hoàng Thượng, Nghiêm gia là đại gia tộc trong Tứ gia, ta không thể ủy khuất gia tộc này, không có lợi. ” Hữu Tướng Quân Tần Triệt tiến lên hô.
Lập tức hai bên phe phái của Tả Hữu tướng quân liền ồn ào cãi vả khiến Hoàng Đế ngồi trên cao thêm phiền lòng.
“Im lặng! Các ngươi còn biết quy củ hay không?” Hoàng Đế Phượng Cảnh Đức đập tay lên ghế rồng một tiếng “ba” tức giận quát. Bọn quan lại bên dưới bị dọa liền im bật, ai cũng cúi đầu không dám nói thêm lời nào.
Một mảnh trầm lặng ở đại điện khiến ai nấy đều run sợ duy chỉ có hai vị Tả Hữu tướng quân vẫn nghiêm mặt cúi đầu chờ hồi đáp của hoàng thượng.
Đức Đế trên cao cũng không biết phải theo bên nào vì cả hai đều đúng. Nếu theo lời Tả tướng quân bãi bỏ chính phi hiện tại của Phượng Hiên Viên thì không khác nào cùng Tứ gia tộc đối đầu. Lại nói, nếu theo Hữu tướng quân giữ nguyên vị trí chính phi này thì không khác nào ủy khuất đứa con này của Đức Đế, lại không nói đến nàng lại là một cái ngốc nữ, nếu ức hiếp nàng vậy không phải là chạm vào Tứ gia sao? Thật không biết đáp trả như thế nào.
Đang thời khắc phân vân, bên ngoài liền nghe thái giám hô to ” Hiên Viên Vương gia đến.”
Đức Đế nhìn ra cửa lớn liền trông thấy hắn vận triều phục bước vào đại điện, bên cạnh còn có một nữ tử trong trẻo theo vào. Phượng Hiên Viên vào đại điện liền hành đại lễ với Đức Đế.
” Nhi tử Phượng Hiên Viên bái kiến Hoàng Thượng. Hoàng Thượng vạn tuế, vạn vạn tuế.” Hành lễ xong liền kéo cả nàng quỳ xuống bên cạnh.
Nàng khó chịu khẽ trừng mắt với hắn rồi cũng ngoan ngoãn quỳ bên cạnh. Đức Đế ngồi trên cao cũng hài lòng gật đầu “Miễn lễ.”
Cả hai người đứng dậy, nàng vẫn trưng ra bộ mặt ngốc nghếch còn hắn thì ổn trọng cùng Đức Đế nói vài lời.
“Hôm nay là ngày đầu tiên sau đại hôn, vốn là nhi tử muốn đích thân mời Hoàng thượng đến Từ Trữ Cung của Thái Hậu dùng ngọ thiện nhưng vừa đến cửa điện liền nghe hai vị Tướng quân nhắc đến Hi nhi nên nhi tử nóng lòng tiến vào nghe một chút. Xin Hoàng Thượng thứ tội.”
Một lời này của Phượng Hiên Viên liền làm cho cả điện im bật. Ai mà không biết vị chiến thần này là người không thể đắc tội. Hôm nay động đến chính phi của hắn không biết là may hay họa.
“Nàng là Vương phi của ta, là chính phi ta muốn. Cuộc đời này ta chỉ thú một mình nàng, nguyện một đời một đôi vạn kiếp không đổi thay.” Hắn uy nghiêm hô to trước đại điện. Một lời này của hắn làm rúng động cả Phượng quốc đồng thời cũng làm tâm nàng dao động.
Cả điện im bật, Đức Đế cũng không nói thêm gì. Hai vị tướng một người cười một người buồn bực. Hắn thản nhiên như không nhìn cả điện một lượt rồi nắm tay nàng nói
“Lời bổn vương nói hi vọng Tả tướng quân nghe rõ. Ai dám đánh chủ ý đến nàng, ta-giết-không-tha.” Rồi vui vẻ nhìn Đức Đế “Hoàng Thượng, nhi tử rất mong được cùng ngài dùng ngọ thiện ở Từ Trữ Cung.”
Dứt lời liền dắt theo nàng rời khỏi đại điện.
Đức Đế một mãnh vui mừng. Từ khi mẫu phi của hắn qua đời, hắn đã không giao tiếp nhiều với Đức Đế mà hôm nay lại đích thân mời hắn đến dùng ngọ thiện, hắn rất phấn khích, không nói thêm gì liền hô “Bãi triều.”
Quan viên cũng không nói gì thêm trực tiếp ai nấy đều ra về. Hai vị tướng quân cũng trừng mắt nhau một lúc mới rời đi.
/- tớ là dãy phân cách /-
Từ Trữ Cung.
“Thái Hậu, Thái Hậu, món này với cả món này rất tốt cho ngài a, ngài mau ăn.” Nàng ra dáng tiểu hài tử lấy lòng gắp thức ăn bỏ vào chén ngọc của Thái Hậu.
Thái Hậu chỉ cười rồi quay sang nói cùng Phượng Hiên Viên ” Viên nhi, phi tử của con thật đáng yêu nhưng lại có bệnh ngốc, ai gia thật ủy khuất thay Hi nhi, con xem không còn cách nào chữa bệnh cho Hi nhi sao?”
Phương Hiên Viên hơi cười rồi nhìn sang nàng bên cạnh đang ăn rất ngon, lại thầm ngh, nàng vốn không có bệnh nếu chữa cũng chẳng biết chữa thế nào. Rất lâu mới lên tiếng ” Thái Hậu ngài đừng lo. Bệnh của Hi nhi con sẽ tìm cách chữa tốt. Nhưng dù có hay không không khỏi bệnh con cũng vẫn yêu thương nàng thật lòng.” Vừa nói hắn vừa đưa tay lau nhẹ thức ăn dính trên môi nàng, môi khẽ cong lên cười sủng nịch.
Nàng bị hành động cùng lời nói của hắn làm cho động tâm lần nữa. Nhưng lại nghĩ về kiếp trước và lời nói của Bạch nàng liền mạnh mẽ bỏ qua cái suy nghĩ kia. Tiếp tục diễn vai ngốc nữ của mình.
“Hoàng Thượng giá lâm.”
Thái giám canh cửa chợt hô to một tiếng dài khiến mọi người trong phòng chú ý ngoài cửa. Rất nhanh một thân hoàng bào bước vào, chúng nô tì toan hành lễ thì bị hắn phất tay đuổi ra ngoài.
“Nhi tử thỉnh an Mẫu hậu.” Hắn hơi cúi người với nàng rồi cũng ngồi xuống bàn ăn sau cái gật đầu của Thái hậu.
“Đức nhi chắc cũng đã gặp qua Hi nhi rồi, ta thật hài lòng với đứa cháu dâu này, hi vọng là con sẽ không vì bệnh của nó mà bạt đãi nó.” Thái hậu hiền từ nói nhưng trong lời nói lại nghe ra chút giọng chỉnh người khiến cho Đức Đế hơi ngượng ngùng.
“Làm sao có thể, nếu mẫu thân đã nói như vậy ta nhất định sẽ đối tốt với con dâu này.” Vừa nói Đức Đế vừa nhìn qua nàng nhưng lại không ngờ rằng Phượng Hiên Viên lại đưa tay kéo nàng vào trong ngực như bảo hộ nàng. Hành động này cũng khiến cho nàng và Đức Đế hơi ngạc nhiên.
Không khí hơi trầm xuống nhưng rất nhanh liền bị nàng phá vỡ. Nàng đánh mạnh vào ngực hắn, khó chịu nói ” Buông tay a, ta còn muốn ăn nữa.”
Thái hậu chợt cười, hắn cũng vội buông nàng vì đau, Đức Đế hơi đen mặt nhìn nàng mà nàng vẫn không để ai vào mắt cư nhiên ăn ngon lành.
Đồ của hoàng cung, bao lâu mới được ăn qua? Phải tranh thủ a ~.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!