Độc Sủng Ngốc Phi
Chương 3
Nàng ngồi trong phòng vừa lúc nghe được cuộc nói chuyện bên ngoài liền biết hắc y nhân mà nàng vừa cứu hẳn là một nhân vật lớn.
Nàng im lặng dùng nhãn lực âm thầm quan sát con người ngoài kia. Một lúc sau nàng thầm thu lại nhãn lực, trên môi nở ra một nụ cười nhẹ.
“Xem ra ta đã quá coi thường hắc y nhân kia.” – nàng tự nói với bản thân.
Sáng ~~
Nàng cùng hai chị em Cung Nhu đến thăm hắc y nhân. Thấy hắn đã khỏe hẳn nàng liền thầm lệnh cho Cung Thanh tra hỏi vài điều về hắn.
“Xem ra độc của ngươi đã được giải hẳn. Đến lúc phải trả lễ cho bọn ta rồi nhỉ.” – Cung Thanh không nặng không nhẹ nói.
Hắn cười nhẹ, cất giọng trầm thấp nói:
“Ta đã sớm biết sẽ phải đáp lễ nên hôm qua liền cho người chuẩn bị, một chút nữa sẽ đến…”
Cung Thanh vừa nghe liền có chút chán ghét, nàng lên tiếng cắt ngang lời hắn:
“Thất lễ rồi, cái bọn ta muốn là biết danh tính của ngươi.” – Cung Thanh nói.
Hắn có chút hơi ngạc nhiên. Một chiến thần lừng lẫy như hắn mà cũng có người không biết? Thật là cú đả kích mạnh. Hắn lại cười đáp:
“Ta là Hiên Viên Vương Gia nổi tiếng ở Phượng quốc này, các ngươi thật sự không biết ta?”
Nàng ở phía sau âm thầm cười khinh bỉ hắn rồi cố ý nói với chất giọng của trẻ con:
“Nhu Nhu, ta buồn nôn.”
Thanh âm của nàng không quá to nhưng đủ để mọi người nghe rõ lời nàng vừa nói. Cunh Thanh đang tỏ ra lạnh lùng cũng vì lời nói của nàng mà xém chút bật cười.
Cung Nhu bên cạnh nàng đã lâu nên rất hiểu ý nàng, có chút phối hợp với nàng, vui vẻ đáp:
“Tiểu thư em đưa người ra ngoài nhé. Ở đây không khí thật khó chịu mà.”
Hắn nhìn hai bóng lưng sấp xỉ nhau bước ra khỏi cửa mà lòng không khỏi dậy sóng. Cung Thanh im lặng quan sát biểu hiện của hắn mà trong lòng thỏa mãn.
“Ra là Hiên Viên Chiến Thần, Đệ nhất Vương gia của Phượng quốc. Ta lại thất lễ rồi. Cung kính nghiêng mình diện kiến ngài – Phượng Hiên Viên.”
Hắn bị lời nói của Cung Thanh làm cho bừng tỉnh, thoát khỏi cơn dậy sóng trong lòng. Hắn cao ngạo đáp:
“Đồng là người giới giang hồ ta không trách ngươi nhưng ta muốn hỏi ngươi chủ tử của ngươi và tiểu viện này tên gì và ngươi là người của ai cớ sao lại không biết ta?”
Cung Thanh bật cười một tiếng rồi lạnh lùng đáp:
“Dù ngài là người chức cao vọng trọng nhưng ta tuyệt không bán đứng chủ tử. Nhanh chóng thu dọn rồi trở về đi Vương gia.”
Cung Thanh rời phòng của hắn một mạch đến tìm nàng tình báo. Cung Thanh nàng thật sự nể phục vị chủ tử này của nàng, vừa quan sát một chút liền đoán được hắc y nhân kia là ai.
Sáng hôm nay các nàng cũng không có ra tiễn biệt vị Vương gia kia. Đến tận trưa, khi người đã đi các nàng mới xuất hiện có điều vị Vương gia này cũng không phải là kẻ quá ngạo mạn, lúc đi cũng không quên để lại vài chữ cáo biệt cùng số lễ vật cảm tạ.
Nàng ban đầu còn cho là hắn tử tế nhưng sau này nàng mới biết chỉ với nàng hắn mới như vậy.
/-
Rời khỏi tiểu viện của nàng hắn liền cho người điều tra về nàng. Khi nhận được tin tức của thuộc hạ hắn liền không khỏi kinh hỉ khi biết nàng là hôn thê của hắn.
Gần kề ngày đại hôn, nàng nhàm chán ngồi trong Vĩnh Thụy Cát uống trà ăn điểm tâm. Những ngày này Vĩnh Thụy Cát của nàng rất nhộn nhịp khiến nàng cảm thấy rất phiền, nào là người đưa lễ vật nào là người đến trang trí nhà cửa rồi còn bắt nàng thử hỉ phục. Nàng thật mệt mỏi đi.
Cung Nhu đi vào thấy nàng lại thẫn thờ liền đến lay nàng:
“Tiểu thư, tỉnh.”
Nàng dời mắt sang nhìn Cung Nhu tỏ vẻ hỏi có chuyện gì. Cung Nhu cười nói:
“Không việc gì. Muốn tìm tiểu thư nói vài chuyện thôi.”
Nàng nhấp trà nhìn Cung Nhu. Nàng [CN] hiểu ý liền nói:
“Em tra được vài chuyện của Phủ Vương gia. Nghe nói Vương gia không gần nữ sắc nhưng trong phủ có rất nhiều nữ nhân do hoàng thưa đưa vào. Tiểu thư người nghĩ là hắn không gần nữ sắc thật hay hắn có vấn đề?”
Nàng bật cười:
“Nhu Nhu từ khi nào thì em trở thành kẻ thích hóng chuyện vỉa hè vậy.”
“Em chỉ muốn tốt cho tiểu thư thôi… ô ô… tiểu thư còn trách người ta… thật tủi thân mà… ô ô…”
Cung Nhu bị cười chê liền ủy khuất với nàng một trận chọc nàng cười một phen. Mọi việc chuẩn bị cho đại hôn cũng đã xong, hai ngày nữa là nàng bị gả đi chuyện này khiến cho các tỷ muội của nàng ghen tức không thôi.
Sáng sớm trước đại hôn một ngày, các tỷ muội của nàng không quản đường xa đi tới Vĩnh Thụy Cát của nàng làm loạn.
“Ngốc nữ kia, ngươi mau ra đây cho ta!”
Nàng ngồi trên ghế quí phi chán chường nhìn ra sân, môi nhỏ khẽ cong. Cung Nhu trong bếp làm điểm tâm nghe ầm ĩ liền bước ra nhìn. Thấy người tới là tỷ muội của nàng liền chán ghét không thôi.
“Đại tiểu thư, tam tiểu thư hai người tìm nhị tiểu thư sao?” – Cung Nhu hành lễ xong liền nói.
“Nơi rách rưới này ngoài ngốc nữ kia ra thì còn ai là người của Nghiêm gia? Mau gọi ngốc nữ kia ra cho ta!”
Nghiêm Tú vẻ mặt khinh bỉ liếc nhìn một lượt xung quanh rồi quát. Cung Nhu toan tìm cách đuổi người thì nghe nàng phía sau í ới.
“Đại tỷ, tam muội đến chơi với ta à?”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!