Độc Sủng Thành Hôn - Chương 15: Chương 15:
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
81


Độc Sủng Thành Hôn


Chương 15: Chương 15:


Tưởng Mộ Thừa cất bước đi về phía bọn họ, mỗi bước đến gần của anh ta, trong lòng Đào Nhiên càng thêm sợ hãi vô cùng, trong đầu nghĩ ra đủ cách anh ta trừng phạt cô, lại lo lắng sẽ vì vậy mà liên lụy đến Mộ Thời Phong hay không.
Nếu nói Thẩm Lăng không đồng ý cô yêu sớm vậy thì Tưởng Mộ Thừa chắc chắn là nghiêm cấm cô thời kỳ học sinh mà đã yêu đương rồi.
Đôi tay đang bế cô của Mộ Thời Phong không khỏi thu chặt, cũng cất bước đi về phía trước, cô bây giờ đem hết tất cả hi vọng đều gửi gắm trên người Mộ Thời Phong, anh không phải vừa phúc hắc vừa cực kỳ thông minh sao, nhất định sẽ có diệu kế hóa giải nguy hiểm.
Hai người dừng lại rất ăn ý cách nhau không đến 1m, bình tĩnh nhìn đối phương, cả hai đều không chủ động nói chuyện.
Đào Nhiên yếu ớt gọi: “ Cậu ơi.”
Người tiếp lời cô không phải là Tưởng Mộ Thừa, mà là Mộ Thời Phong, anh nhìn Tưởng Mộ Thừa, nhưng lại đang hỏi cô: “ Là người nhà của em?”
Đào Nhiên khẽ run, cũng đã gọi cậu rồi, không phải người nhà còn có thể là ai chứ? Không biết ý bên ngoài lời mà Mộ Thời Phong nói là gì, chỉ có thể thuận theo lời của anh: “ Ừm.”
Mộ Thời Phong hơi cúi người với Tưởng Mộ Thừa, “ Chào chú. Vừa rồi cô bé suýt chút nữa té xỉu ở ven hồ, chắc là sức khỏe khá yếu, lúc nảy muốn mượn điện thiện cho em ấy liên lạc với người nhà, nhưng em ấy nói không nhớ số điện thoại, vì vậy cháu đang định đưa em ấy về phòng bệnh.”
Tưởng Mộ Thừa đưa tay đón lấy Đào Nhiên, nói một câu rất khách sáo: “ Làm phiền rồi, cám ơn.”
Hai nước hoàn thành nghi thức giao nhận, nhưng Đào Nhiên lại cảm nhận đựng bầu không khí căng thẳng súng gươm sẳn sàng xung quanh, còn Mộ Thời Phong tỏ ra giống như một người qua đường xa lạ, chẳng có tí lưu luyến xoay người đi về phía hồ.
Vừa rồi cô vì căng thẳng cộng thêm sức khỏe bây giờ còn yếu, cả trên trán và sau lưng đều đổ mồ hôi, cả người đều ướt sũng, nhưng tình trạng như vậy chắc chắn có thể làm cho Tưởng Mộ Thừa tăng thêm độ tin tưởng cô suýt chút nữa thì té xỉu rồi.
Len lén liếc nhìn Tưởng Mộ Thừa, ánh mắt của anh ta sâu xa khó lường, cô không cách nào đoán được có phải anh nghi ngờ cô quen Mộ Thời Phong hay không nữa, trước mắt chỉ có thể đi bước nào tính bước đó, địch không động bản thân cô cũng không được động.
Tưởng Mộ Thừa không hài lòng liếc cô một cái: “ Con không thể ngoan ngoãn nghe lời được à?”
Cô bĩu môi, chọn cách im lặng, nếu cô phản bác, anh ta sẽ có rất nhiều cách trị cô. Sau khi vào thang máy cô giả vờ như không có chuyện gì xảy ra nói chuyện với anh ta: “ Không phải cậu đang ngủ à, sao nhanh như vậy đã tỉnh rồi?”

“ Bị chuông điện thoại của con đánh thức đấy, mẹ của con gọi điện thoại hỏi tình hình hiện tại của con thế nào rồi.”
Mẹ đại nhân bây giờ mới nhớ ra gọi điện thoại lại cho cô, nhưng dư thừa cũng hơn là mong mà không thấy, tuy chỉ là phẫu thuật nhỏ, nhưng cô vẫn muốn làm nũng bên cạnh cha mẹ.
Vội vàng hỏi Tưởng Mộ Thừa: “ Mẹ nói có muốn về thăm con không?”
“ Không.” Tưởng Mộ Thừa cảm thấy không ổn, lại thêm một câu nữa: “ Gần đây bà ấy khá bận.”
Ánh mắt của cô dần ảm đạm, tuy đã sớm biết kết quả nhưng vẫn vô cùng mong đợi, chỉ đến khi mọi thứ sụp đổ thì cô mới hoàn toàn mất hết hi vọng. Nhìn những con số tầng lầu đang không ngừng tăng lên, ánh sáng của bốn vách thang máy hiện lên thứ ánh sáng lạnh lẽo yếu ớt, giống như tâm trạng của cô lúc này đây.
Thang máy dừng ở tầng mà họ sống, cô nói: “ Cậu ơi, sau này cậu có con, nhất định phải ở bên cạnh chúng nhiều hơn, nếu không thì chúng sẽ rất tội nghiệp, lúc còn nhỏ khiến trẻ con mất lòng tin, đợi đến khi cậu già rồi, cậu sẽ thấy mất mát.”
Cái chân đang bước ra khỏi thang máy của Tưởng Mộ Thừa vì triết lý này của cô mà dừng lại, mãi cho đến khi thang máy tự động chậm rãi đóng lại lập tức muốn đẩy họ ra ngoài, anh mới vội vàng nhấc chân còn lại bước ra.
Công tắc của cô đã mở, “ Bây giờ ký ức về lúc còn nhỏ của con đều là bà ngoại, Thẩm Lăng còn có cậu nữa, con cũng không nhớ được dáng vẻ lúc còn trẻ của cha mẹ con thế nào. Sau này nếu cậu xảy ra mâu thuẫn với cha mẹ, con sẽ không chút do dự đứng về phía cậu, cậu nói xem lúc đó họ có phải sẽ thất vọng lắm phải không?”
Tưởng Mộ Thừa hỏi một câu chẳng liên quan: “ Nhớ họ à?”
Ngón tay của cô không tự chủ mà đan xen vào nhau rồi nắm chặt, giọng nói rất nhẹ: “ Nhớ, nhưng rất mâu thuẫn, nếu 3 tháng không gặp họ, con cảm thất cũng rất bình thường, nhưng nếu 3 tháng không gặp cậu, con sẽ vô cùng nhớ cậu, tuy là gặp cậu rồi thì con sẽ thấy cậu không vừa mắt, nhưng tình cảm trong lòng thì không như thế.”
Cô ngẩng đầu nhìn Tưởng Mộ Thừa, “ Cậu hiểu ý của con không? Tức là chỉ có cậu cho đi rồi thì con cái mới ỷ lại vào cậu, cho dù bây giờ chúng đặc biệt ghét cậu, nhưng trong lòng của chúng cậu vẫn là người tốt nhất. Nhưng cha mẹ của con thì sao? Họ chỉ sinh con ra mà thôi.”
Về đến phòng bệnh, Tưởng Mộ Thừa trực tiếp bế cô vào toilet, cầm khăn đưa cho cô: “ Dùng nước ấm tắm rửa một chút, cậu sẽ đi lấy một bộ đồ khác cho con thay ngay.”
Cô tự mình dùng nước ấm nhẹ nhàng tấm hết một lượt, sau đó thay một bộ quần áo sạch sẽ rồi mới đi ra ngoài, Tưởng Mộ Thừa đang ngồi bên cạnh giường đọc tạp chí.

Anh ta bế cô lên giường, đắp kín chăn cho cô, ánh mắt như có chuyện đang suy nghĩ nhìn trên mặt cô, lẳng lặng nhìn cô, tất cả mọi chuyện lúc nảy ngay cả một chữ anh cũng không nhắc đến.
Chỉ là ánh mắt sâu không thấy đái nhìn cô có chút hoảng, loại ánh mắt sắc bén thấu hiểu mọi thứ này cô rất quen thuộc, chẳng lẽ cậu đã phát hiện ra ý đồ của cô? Không thể nào, cô cảm thấy bản thân giấu rất tốt mà.
Cuối cùng anh ta cũng mở miệng: “ Nhiên Nhiên, lúc còn nhỏ mỗi lần sau khi con nói dối thì sẽ trở thành một cô bé nói nhiều, còn thích đánh bài tình cảm nữa.”
Hả? Sao cô không biết mình có tật xấu này nhỉ. Ý của anh ta chính là vừa rồi cô đã nói dối. Cô giả vờ ngốc nói: “ Cậu ơi, lời của cậu còn khó hiểu hơn tác phẩm văn học nữa đấy.”
Anh ta thản nhiên nói: “ Con nói đợi sau này cậu có con phải nuôi dưỡng chúng thật tốt, còn nói cậu ở trong lòng con cho dù là cha mẹ của con cũng không thể vượt qua được, cậu suýt chút nữa đã tưởng thật, cho rằng con thật sự trưởng thành hiểu chuyện rồi đấy.”
Cô thề son sắt: “ Cậu ơi, lời con vừa nói thật 100% đấy.” Những lời lúc nảy cô nói thật sự đều là những điều trong lòng cô nghĩ, không có một chút giả dối nào.
Anh ta gật đầu: “ Lời nói là thật, nhưng mục đích của hàm ý phía sau lời nói thì không phải vậy.”
Cô chớp mắt mấy cái, giả vờ ngoan ngoãn: “ Con có thể có mục đích gì chứ.”
Anh ta nói trúng tim đen: “ Mục đích chính là dời sự chú ý của cậu, để cậu không hỏi tiếp về chuyện của nam sinh dưới lầu kia.”
“…” Cô cười mỉa: “ Cậu ơi, cậu đa nghi quá rồi, con chỉ là vô tình gặp được nhau ở ven hồ, cảm thấy anh ta rất đẹp trai, tấm lòng của tốt mà thôi.”
Tưởng Mộ Thừa không hỏi thêm nữa, vỗ vỗ chăn: “ Ngủ đi.”
Đào Nhiên sao có thể ngủ được chứ, cô không biết thái độ của cậu đối với chuyện này thế nào, rõ ràng có thể tiếp tục truy hỏi cô, nhưng lại chợt dừng lại, đây là muốn giày vò chết cô à.
Đọ sức với cao thủ, không phải bị đối phương đánh bại mà chính là bị bản thân dọa sợ.

Cô đã quyết định, nước đến thì thành chặn thôi. Cô nhắm mắt, trong đầu bất đầu trở về mỗi một cảnh tượng lúc chiều cô ở cùng với Mộ Thời Phong, nếu cậu không đến phá đám, cuối cùng cô và anh sẽ thế nào nhỉ?
Lưu luyến chia tay, không muốn rời xa? Cảnh tượng đẹp đẽ như vậy không hợp với Mộ Thời Phong. Ném cô lên giường bênh, xoay người rời đi thì mới hợp với dáng vẻ vô tình của anh.
Cũng không biết bây giờ Tưởng Mộ Thừa đang làm gì nhỉ, mắt phải của cô lén mở ra một lỗ nhỏ, phát hiện anh ta đang xem laptop, chắc là đang xử lý email công việc rồi.
Cô nhẹ nhàng trở mình, để điện thoại trong chăn, hỏi Mộ Thời Phong: [ Còn ở ven hồ không?]
[Ừm, Tưởng Mộ Thừa không làm khó em chứ?]
Cô suy nghĩ, cũng không tính là làm khó gì cả, chỉ là không làm khó như thế so với mắng cô một trận còn làm cho lòng cô khó chịu hơn, cô trả lời: [ Không có, khi nào anh về?]
Mộ Thời Phong: [ 8 giờ tối đến cửa sổ sát đất ở khu nghỉ ngơi, đến rồi thì gửi tin nhắn cho tôi.]
Cô lại nhìn tin nhắn lần nữa, rõ ràng ánh sáng trong chăn rất tối, nhưng bỗng nhiên xung quanh sáng rực lên, cô cuống quýt ngẩng đầu, Tưởng Mộ Thừa một tay cầm góc chăn lên, một tay đưa đến trước mặt cô, bình thản nhìn cô.
Cô theo bản năng vội vàng nắm chặt điện thoại, người nghiêm khắc, độc ác như cậu, cô đã nói rồi sao có thể là người có tấm lòng Bồ Tát được chứ.
Tưởng Mộ Thừa gằn từng chữ dạy dỗ cô: “ Lúc ngủ đừng trốn trong chăn nghịch điện thoại, đã nói bao nhiêu lần rồi hả?”
Cô hết đường chối cãi, không tìm được lý do phản bác, nhưng cũng không thể giao chứng cứ cho anh ta, bây giờ là lúc tiến thoái lưỡng nan.
Trong tin nhắn qua lại giữa cô và Mộ Thời Phong có mấy cái liên quan đến chuyện hack hệ thống, cô vẫn chưa kịp xóa sạch, nếu đưa điện thoại cho Tưởng Mộ Thừa, chẳng khác nào bán đứng Mộ Thời Phong. Chuyện ngu ngốc như vậy cô sẽ không làm đâu.
Tưởng Mộ Thừa cũng không định lấy điện thoại của cô, anh ta như cười như không: “ Đặt điện thoại lên tủ đầu giường rồi đi ngủ nhanh lên.”
Cô cứ cảm thấy nụ cười như có như không của anh ta quá kỳ lạ, nhưng vẫn không đoán ra được trong lòng anh ta đang tính toán điều gì, chỉ trách đạo hạnh của mình quá kém, không nhìn thấu được anh ta.
“ Dạ, con sẽ cất rồi đi ngủ ngay, cậu đi làm việc đi.” Cô ngoan ngoãn nghe lời.

Tưởng Mộ Thừa về ngồi trước máy tính xử lý công việc, cô thầm thở phào nhẹ nhõm, loại trò chơi mèo bắt chuột này cô thật sự không muốn chơi. Nhân lúc anh ta cúi đầu nhìn thời gian của laptop, cô vội vàng xóa sạch tất cả tin nhắn wechat của Mộ Thời Phong.
Lúc 6h cô giúp việc đem cơm tối đến, cháo trắng còn có mấy món thanh đạm nữa, cô nhớ là Mộ Thời Phong chưa ăn trưa, hình như buổi sáng cũng chưa ăn.
Cô ăn được vài miếng cháo thì nhìn về phía Tưởng Mộ Thừa hỏi: “ Cậu ơi, cả ngày nay cậu chưa ăn gì, chỉ ăn chút cháo thôi có đủ no không?”
“ Hai ngày nay dạ dày không thoải máu, muốn ăn thanh đạm một chút.”
Đào Nhiên gật đầu, quan tâm nói: “ Bác sĩ Tô làm phẫu thuật cho con cũng không tệ, ngày mai cậu tìm cô ấy khám đi, dạ dày không thoải mái không phải chuyện nhỏ đâu.”
Tưởng Mộ Thừa ngước mắt: “ Cậu không nhớ là khoa ngoại và khoa tiêu hóa thuộc cùng một khoa đấy.” Cằm hơi hất về phía cô: “ Lúc ăn không nói chuyện, ăn đi.”
Cô nghe vậy liền cúi đầu nghiêm túc ăn, ánh mắt thỉnh thoảng xem thời gian, chỉ còn hơn 1 tiếng nữa là đến 8h rồi.
Ăn cơm xong, cô dựa vào đầu giường không tập trung xem TV, cứ mãi nghĩ xem Mộ Thời Phong sẽ cho cô kinh hỉ đặc biệt thế nào. Có lẽ là ảo giác, cứ cảm thấy sau khi Mộ Thời Phong đến phòng bệnh thăm cô, có thứ gì đó giữa họ đang lặng lẽ biến hóa.
Khoảng 7h40, cô bắt đầu ngồi không yên, chậm rãi xuống giường đi đến bên cạnh Tưởng Mộ Thừa, nói khẽ: “ Cậu ơi, con muốn ra ngoài đi dạo một chút.”
Đầu của Tưởng Mộ Thừa cũng không ngẩng, “ Buổi tối cuối thu lạnh lắm, con không thích hợp vận động ngoài trời.”
“ Con chỉ đi dạo ngoài hành lang một vòng thôi, sẽ không đi xa đâu mà.”
Tưởng Mộ Thừa đóng laptop, “ Cậu đi cùng con.”
Cô liên tục xua tay, “ Không cần, không cần đâu, công việc của cậu quan trọng hơn, hơn nữa bây giờ con đi chậm lắm, đi cùng với con chán lắm.”
Không để ý đến ý tốt của cô, Tưởng Mộ Thừa đứng dậy đỡ cô đứng lên, sau đó khoác áo khoác lên người cô, giọng nói trầm tĩnh: “ Nghe nói sau khi ăn cơm mà đi dạo sẽ có lợi cho tiêu hóa.”
“…” Anh ta chắc chắn là cố ý.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN