Độc Sủng Thánh Tâm
Chương 13: Lục phẩm Quý nhân
Edit: Bình Lương viện
Beta: Rine Hiền phi
Hoàng Thượng lập tức kinh hãi ngồi dậy, trong lòng bàn tay đều thấm đầy mồ hôi, nam nhân Tiêu gia bọn họ không có kẻ nào biết sợ là gì.
Nếu liệt tổ liệt tông biết hắn không có tiền đồ như thế, ước chừng sau khi chết, tiến vào hoàng lăng rồi cũng sẽ bị doạ sợ.
Hắn quay đầu liền thấy nữ nhân bên cạnh đang ngủ ngon lành, cái miệng nhỏ đang mở ra, lắng nghe cẩn thận còn có tiếng ngáy nhỏ, càng làm hắn tức giận đến chết khiếp.
Nếu không phải do nữ nhân này không biết xui xẻo sao lại nói dược của Thái y không có hiệu quả, ông trời muốn nàng hoài long chủng, hắn có thể mơ như thế này sao?
“Nữ nhân vô sỉ, ngồi dậy!” Hắn có chút thô lỗ vỗ vỗ mặt của nàng.
Làn da Tần Phiên Phiên mềm mại, sau khi vỗ xong lập tức hằn lên vết hồng, nàng mơ mơ màng màng mà trợn mắt.
“Hoàng Thượng bị dọa sao, đừng sợ, có ta ở đây. Ngoan ngoan~ mau ngủ đi.” Nàng mơ hồ kéo dài ngữ điệu, chính là loại âm thanh khi dỗ trẻ con.
Tiêu Nghiêu bị nàng dỗ đến da gà đều nổi lên, nữ nhân này cả ngày cả đêm đều làm trò tinh ranh, ngay cả thời điểm nửa tỉnh nửa mê cũng không buông tha hắn.
“Trẫm phải khiến ngươi tỉnh dậy.” Hắn lập tức bóp lấy lỗ mũi của nàng, không cho nàng ngủ.
Cuối cùng Tần Phiên Phiên cũng bị hắn trêu chọc đến tỉnh, nhăn khuôn mặt ngáp một cái, đôi mắt mơ màng còn ẩn hiện một tầng lệ quang, trông thật tội nghiệp.
“Ngươi muốn uống thuốc sao?” Tiêu Nghiêu hung hăng hỏi nàng.
Nghe được chữ “thuốc” này, theo bản năng Tần Phiên Phiên cảm thấy trong miệng đầy vị đắng, lập tức run run mà lắc đầu.
“Vậy ngươi cảm thấy hôm qua Thái y cho ngươi dùng canh tránh thai có hiệu quả không?” Hắn tiếp tục hỏi.
Tần Phiên Phiên gật đầu liên tục: “Hiệu quả, rất hiệu quả, nếu có vấn đề gì, nô thiếp sẽ đi đến Thái y viện, một khóc hai nháo ba treo cổ, nhất định phải cho bệ hạ một lời giải thích.”
Tiêu Nghiêu nhíu mày: “Tại sao lại là cho trẫm lời giải thích, không phải là cho chính ngươi sao?”
“Đương nhiên không phải, nếu như nô thiếp có long chủng, ngay lập tức sẽ vui vẻ đến tận trời, đi đường nhất định đều sẽ xoa eo. Nhưng ngài lại mất hứng, nô thiếp chỉ có thể thay ngài đi đòi một lời giải thích. Dù sao mang long chủng của ngài thì cũng nên chịu trách nhiệm với ngài, có phải không?”
Nàng vừa nói vừa e thẹn cúi đầu, giơ tay vuốt bụng, giống như bên trong dường như thật sự có tiểu bảo bảo.
Hoàng Thượng lạnh nhạt chống đỡ, hiện tại hắn đã không nói nên lời, cảm thấy nếu chính mình tiếp tục mở miệng nữa, sẽ bị nữ nhân trước mắt làm tức chết.
Thời điểm Trương Hiển Năng vào gọi Hoàng Thượng rời giường, phát hiện hai người bên trong đều đã tỉnh, chẳng qua nằm song song với nhau, trừng mắt nhìn nhau mà không nói lời nào.
Lúc hắn thay long bào cho Hoàng Thượng, vậy mà phát hiện ra tiểu long ở giữa hai chân Hoàng Thượng không có ngẩng đầu, ngược lại mềm nhũn.
Phải biết rằng Trương Hiển Năng hầu hạ Hoàng Thượng lâu như vậy, đối với vị cửu ngũ tràn đầy tinh lực này hắn đã quá hiểu rõ. Từ khi Hoàng Thượng thành niên, mỗi buổi sáng lúc rời giường, tiểu long kia đều ngẩng đầu, đây là phản ứng bình thường của nam nhân vào buổi sáng.
Thế nhưng mấy ngày gần đây lại thay đổi so với mọi khi.
Trương Hiển Năng không kìm được nhìn thoáng qua Tần Thải nữ trên giường, tiểu nữ tử cực kỳ xinh đẹp, sắc mặt hồng hào, mặt mày lộ ra xuân sắc, hiển nhiên tối hôm qua được dễ chịu nên mới như vậy.
Hắn không nhịn được mà dành một lời khen cho Tần Thải nữ, thật là một báu vật nha, đem tinh khí của Hoàng Thượng hút khô hết, một ngày không xa sẽ dành được tâm của Đế vương.
Nếu như Hoàng Thượng biết Đại tổng quản – phụ tá đắc lực của hắn nghĩ như vậy, không chừng lại bị một phen tức giận.
Hắn mà dễ dàng bị hút khô như vậy sao? Chẳng qua là bị giấc mơ kia của chính mình dọa cho héo thôi.
Chờ sau khi Hoàng Thượng bãi giá rời đi, Tần Phiên Phiên mới nhìn lên nóc màn trướng, kín đáo thở dài một hơi.
Đúng lúc Liễu Âm tới hầu hạ nàng, nghe được một tiếng thở dài, khó tránh được hiếu kỳ nên thuận miệng hỏi: “Tần Thải nữ làm sao vậy? Hoàng Thượng thượng triều xong sẽ trở lại ngay mà.”
Tần Phiên Phiên lập tức ngồi dậy, hướng về phía nàng ta vẫy vẫy tay, thấp giọng nói: “Ta nói cho ngươi một bí mật nhưng ngươi không được kể cho người khác.”
Liễu Âm thận trọng gật đầu.
“Kỳ thật Hoàng Thượng lá gan rất nhỏ, nửa đêm hôm qua mơ ác mộng nên bị sợ đến tỉnh lại, sau đó cũng không dám ngủ tiếp, hắn liền túm ta dậy, bắt ta cùng hắn mở mắt đến hừng đông.” Tần Phiên Phiên thật cẩn thận mà nói.
Sau khi Liễu Âm nghe xong, sắc mặt bị dọa đến tái đi. Nàng hoàn toàn không nghĩ tới Tần Thải nữ lại nói bí mật của Hoàng Thượng cho nàng, nếu sớm biết như vậy thì nàng đã không nghe.
“Thải nữ, loại sự việc này về sau ngài đừng nói với nô tỳ, nô tỳ nhát gan.”
Tần Phiên Phiên vỗ vỗ bả vai của nàng, dáng vẻ xem trọng: “Đừng sợ, người biết bí mật càng nhiều sẽ chết càng nhanh, muốn chết thì cùng chết. Ngươi nghe lời một chút, đi theo ta thì không chết được đâu.”
Liễu Âm gật đầu như giã tỏi, ngoan vô cùng.
“Tốt, giúp ta một chuyện, chờ ta thăng phân vị, được ban thưởng vàng ròng, ta chia một nửa cho ngươi.” Tần Thải nữ được một tấc lại muốn tiến một thước.
“Dạ?” Liễu Âm có chút không phản ứng kịp, lần trước hứa cho nàng vàng còn chưa cho đâu, hiện tại miệng lại bắt đầu hứa hẹn. Phân vị Thải nữ còn chưa có thánh chỉ ban xuống, Tần Phiên Phiên lại vọng tưởng được thăng phân vị tiếp, đây chẳng phải là mơ mộng hão huyền sao?
Tần Phiên Phiên tựa như nhìn thấu ý của nàng, hướng về phía nàng nhíu mày.
“Phân vị này có thể lên hay không, phải xem ngươi chuẩn bị đồ như thế nào. Mang cho ta mười tờ giấy cứng hình vuông, không được lấy giấy mềm.”
Liễu Âm vừa nghe yêu cầu này, thở dài một hơi, giấy vuông này cũng rất dễ tìm.
Sau khi nàng vội vã ra khỏi thiên điện mới kịp phản ứng, Tần Thải nữ đây là tay không bắt sói trắng [1], không muốn bỏ ra cái gì, liền đem nàng túm lên trên cùng một con thuyền, còn theo thói quen mà sai bảo nàng.
Nhưng mà ít nhất về sau có cái bí mật Hoàng Thượng nhát gan này, nàng cũng sẽ giúp đỡ Tần Thải nữ một ít.
[1] Tay không bắt sói trắng (空手套白狼): là một cụm từ ngữ mang ý nghĩa xúc phạm, có nghĩa là lừa dối người khác mà không cần bỏ ra cái gì. Trong kinh doanh, cụm từ này ý chỉ một người có được chiến thắng tuyệt vời mà không cần nỗ lực nhiều. Nó còn có ý nghĩa ẩn dụ khác là sử dụng sự giàu có của người khác để tạo ra sự giàu có của mình, bản thân lại không có đầu tư vào.
—-
Sau khi Tiêu Nghiêu hạ triều, tâm tình không quá vui vẻ.
Tân hoàng đăng cơ, qua nửa năm giữ đạo hiếu với Tiên hoàng, hắn chỉ nghĩ rằng đem nữ nhân Tần gia tiến cung để báo mối thù bị đội nón xanh, lại quên rằng thời điểm tuyển tú cũng tới rồi.
Đám triều thần cả ngày đều nhìn chằm chằm lưng quần hắn. Nữ nhi Tần gia đã tiến cung trước, còn được đến phân vị Thải nữ, bọn họ đương nhiên phải nỗ lực nhiều hơn.
Tuy nói hậu cung không được can thiệp vào chính sự, thế nhưng ai cũng biết, có biết bao nhiêu kẻ bởi vì trong nhà có nữ nhi ở hậu cung được sủng ái mà may mắn thoát chết.
Nữ nhân thổi gió bên gối, từ trước đến nay đều có thể khiến cho thép đã luyện cứng hóa thành đoạn chỉ mềm.
“Tuyển tú tuyển tú, đưa nhiều nữ nhân vào cung như vậy, cũng chỉ là một đám oanh oanh yến yến, ồn ào phiền phức. Trong cung đã có nhiều nữ nhân, trẫm còn chưa ngủ hết với bọn họ đây, còn muốn đưa thêm vào? Ngươi có nhìn thấy sắc mặt hấp tấp của tên Hộ Bộ Thị Lang kia không, còn nói trước tiên chọn vài vị cô nương tiến cung để theo hầu hai vị Thái Hậu. Nếu muốn theo hầu Thái Hậu sao không xuất gia xong lại vào cung hầu, nói đến cuối cùng không phải đều là hầu trẫm trên giường sao?”
Hoàng Thượng vừa đi nhanh về hướng chủ điện Long Càn cung, vừa dùng sức mà đạp gạch trên mặt đất, dường như muốn đem chúng nó đá bay.
Khóe miệng Trương Hiển Năng giật một cái, thực ra Hoàng Thượng cũng không phải ghét bỏ nhiều nữ nhân, dù sao hậu cung nhiều đến mấy hắn vẫn nuôi được. Chỉ vì trên triều đình không được thuận lợi, hắn đề xuất cải cách mới nhưng bị đám cựu thần kịch liệt phản đối. Cho nên hắn mới lấy chuyện tuyển tú, trào phúng vài vị triều thần.
Vị Hộ Bộ Thị Lang kia càng thảm hơn, bị Hoàng Thượng ngồi tại chỗ mỉm cười nói: “Cửa hàng bánh nướng của nhà Thị Lang sắp khai trương, chuẩn bị bán cho trẫm mấy khối bánh nướng, trẫm không muốn có rỗ nhiều.”
Triều đình ngay lúc đó liền trở nên yên lặng, lời nói đùa này của Hoàng Thượng lập tức chọc trúng các vị ngôn quan [2], bọn họ can gián thẳng thắn, yêu cầu Hoàng Thượng nói năng cẩn thận, không thể ở trên triều đình nói những lời bất nhã như thế.
[2] Ngôn quan: Chức quan chuyên khuyên can vua khi vua có quyết định hoặc hành động mà theo họ là sai trái.
Hoàng Thượng cười lạnh, dỗi: “Cái gì mà lời nói bất nhã, chuyện hậu cung của trẫm, các ngươi đều muốn quản, ngủ cùng với nữ nhân nào cũng phải quy định sao? Các ngươi có thể công khai mà đàm luận loại chuyện bất nhã này, trẫm vì sao không thể lựa chọn ăn bánh nướng có nhiều rỗ hay không? Thái đại nhân, ngươi nghe cho kĩ, ngươi nếu như đưa bánh nướng tiến cung, trẫm không cần bánh rỗ nhiều, bằng không thì đem về!”
Nói xong hắn liền phất tay áo rời đi, không cho ngôn quan có cơ hội tiếp tục chỉ trích, vì vậy mới có một màn mắng mỏ vừa rồi.
“Còn có đám ngôn quan kia, đều là bị Tiên hoàng chiều hư, trẫm nói một câu liền dám cưỡi lên đầu trẫm. Thời điểm bảo bọn họ quan sát quan lại tham ô thì mắt đều mù cả, vậy mà lại có hứng thú với hai lượng, hai cân [3] thịt trong quần trẫm. “
[3] Lượng, cân: đơn vị đo khối lượng của Trung Quốc xưa. 1 lượng = 50g; 1 cân = 0.5kg
Hoàng thượng đang trong cơn giận dữ, lời nói càng ngày càng thô bỉ.
Sau đó hắn mới phản ứng kịp, lập tức sửa miệng. Nói trong quần hắn không chỉ nặng hai lượng, hai cân, đây là cách nói khiêm tốn mà thôi.
Trương Hiển Năng mặt không biểu lộ cảm xúc gì, trong lòng lại chửi mẹ nó.
Lời này của Hoàng Thượng chắc chắn không phải cố ý trào phúng trong quần hắn không có cục thịt ấy, hắn tin tưởng vững chắc!
“Hoàng Thượng, Tần Thải nữ phái người tới đưa đồ cho ngài, cung nữ kia đang ở bên ngoài chờ.” Tiêu Nghiêu còn chưa ngồi nóng mông, bên ngoài liền có một tiểu thái giám đến bẩm báo. Hắn phất tay, một tiểu cung nữ lập tức đi tới.
Hắn nhíu nhíu mày, cung nữ này trông cực kỳ quen mắt: “Người là người hầu của nơi nào?”
Liễu Âm ôm một cái rổ nhỏ, chuẩn bị dâng đồ lên rồi rời khỏi, nào biết Hoàng Thượng hỏi nhiều như vậy, đứng tại chỗ sợ đến run run một cái.
“Nô tỳ là người hầu ở Long Càn cung.”
Hoàng Thượng nhíu mày một cái, cười như không cười nói: “Tần Thải nữ này thật đúng là có bản lĩnh lớn bằng trời, người trong cung của trẫm, trẫm còn chưa có sai bảo bao nhiêu lần đâu, nàng liền dám dùng tới.”
Liễu Âm “Phịch” một tiếng quỳ rạp xuống đất, nằm sấp trên mặt đất, hai tay đem rổ giơ qua đỉnh đầu, kiên trì đem lời nói Tần Phiên Phiên dạy nàng nói ra: “Đây là một vài thứ lặt vặt Tần Thải nữ xếp, ngài ấy nói mấy con hạc giấy này có thể giúp ước muốn của Hoàng Thượng thành sự thật, vận rủi đều sẽ bị chúng mang đi hết, mười con ý nghĩa là thập toàn thập mỹ.
“Trình lên đi.” Tiêu Nghiêu phất tay một cái.
Trương Hiển Năng tự mình cầm rổ đưa lên, trong rổ nhỏ có mười con hạc giấy xếp giống nhau như đúc, mỗi một con có hai cái cánh nhỏ, dường như chuẩn bị gương cánh bay cao bất cứ lúc nào, mang theo vận rủi của hắn bay đi.
“Tâm tư không tồi, sao không dùng giấy vàng xếp?” Hắn sờ sờ giấy trong tay, vẫn còn tương đối thô ráp, so với giấy Tuyên Thành hắn hay dùng còn kém hơn nhiều.
Lúc này không cần Liễu Âm đáp, Trương Hiển Năng đã trả lời: “Bẩm Hoàng Thượng, Tần Thải nữ không được ban thưởng, thời điểm vào cung cũng không mang theo cái gì, đoán chừng không có giấy vàng.”
Hoàng Thượng lúc này chợt nhớ lại, Tần Phiên Phiên bây giờ chính là một kẻ nghèo, mỗi ngày ở Long Càn cung của hắn ăn chực uống chực, tống tiền, ngay cả cung điện của mình cũng không có.
“Trẫm quên, Trương Hiển Năng giúp trẫm hạ chỉ.”
Liễu Âm nhân cơ hội khom người cáo lui, vừa ra tới bên ngoài, toàn thân đều là mồ hôi lạnh, bước chân cũng lảo đảo.
Hoàng Thượng nói câu kia với nàng tuyệt đố là đang trào phúng, Tần Thải nữ suýt chút nữa hại chết nàng.
Trương Hiển Năng rất nhanh liền mang ý chỉ đi thiên điện, Tần Phiên Phiên đã sớm rửa mặt chải đầu thỏa đáng ngồi chờ từ lâu. Trương tổng quản tự mình đến tuyên đọc ý chỉ, lại cười cười khách sáo với nàng.
Trong lòng Tần Phiên Phiên vui vẻ, nàng nhất định có thể cầu gì được nấy.
“Phụng thiên thừa vận, Hoàng Đế chiếu viết: Nữ nhân Tần thị Phiên Phiên, từ lúc vào cung tới nay hoạt bát hân hoan, thường hóa trang thành quả đào khiến cho trẫm thoải mái. Đặc biệt phong thành chính Lục phẩm Quý nhân, phong hào Đào, ban thưởng Thưởng Đào các. Khâm thử.”
—
Tác giả có lời muốn nói:
Ta lúc trước lầm, Thải nữ là chính bát phẩm, nói một chút về phẩm cấp nha.
Cực phẩm: Hoàng Hậu
Chính nhất phẩm: Hoàng quý phi
Tòng nhất phẩm: Quý phi
Chính nhị phẩm: Hiền phi, Lương phi, Thục phi, Đức phi
Tòng nhị phẩm: Phi
Từ tòng nhị phẩm trở lên tự xưng với kẻ dưới là bổn cung, đối với người trên xưng là thần thiếp.
Chính tam phẩm: Chiêu nghi, Chiêu viện, Chiêu dung, Thục nghi, Thục viện, Thục dung, Tu nghi, Tu viện, Tu dung
Tòng tam phẩm: Tiệp dư
Chính tứ phẩm: Dung hoa
Tòng tứ phẩm: Uyển nghi, Phương nghi, Phân nghi, Đức nghi, Thuận nghi
Chính ngũ phẩm: Tần
Tòng ngũ phẩm: Tiểu nghi, Tiểu viện, Lương viện, Lương đệ
Từ tòng ngũ phẩm trở lên tự xưng với kẻ dưới là bổn tần, đối với người trên xưng là tần thiếp.
Chính lục phẩm: Quý nhân
Tòng lục phẩm: Tài nhân, Mỹ nhân
Chính thất phẩm: Thường tại, Nương tử
Tòng thất phẩm: Tuyển thị
Chính bát phẩm: Thải nữ
Tòng bát phẩm: Canh y
Đối với người trên tự xưng nô thiếp.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!