Độc Sủng Thánh Tâm
Chương 18: Vác nồi[1] thê thảm
Edit: Nhã Thục dung
Beta: Huệ Hoàng hậu
[1] Vác nồi – 背锅: ngôn ngữ mạng của Trung Quốc, chỉ một việc gì đó rõ ràng là lỗi của người khác nhưng lại đổ cho bạn, bắt bạn chịu trách nhiệm.
“Ai gia đã nghe Minh Phi kể qua sự tình. Quy củ của hậu cung Đại Diệp triều vốn là người trên áp kẻ dưới, không có chuyện không xin chỉ thị của Thái hậu hai bên thì không thể trừng phạt. Rốt cuộc đạo lí bây giờ là thế nào, quá nhiều người không có mắt, cho rằng mình có chút xinh đẹp là có thể muốn làm gì thì làm. Nếu mỗi một người làm sai đều phải báo lại với ai gia, thì có phải chuyện gì ai gia cũng không cần làm, suốt ngày xử lý mấy việc này sao?”
Hoàng Thái hậu lạnh giọng mở miệng, vừa nói vừa nhìn thoáng qua Tần Phiên Phiên, câu “Muốn làm gì thì làm” thật đúng là có ý ám chỉ.
Tần Phiên Phiên không khỏi ưỡn ưỡn ngực, Hoàng Thái hậu khen nàng xinh đẹp trước mặt mọi người nha, vui vẻ đến nỗi muốn bay lên luôn.
“Cho nên chuyện hôm nay rất đơn giản, nếu lúc nãy Đào Quý nhân thật sự chống đối Minh Phi, đó chính là dĩ hạ phạm thượng, không phải chỉ tát hai cái thì có thể giải quyết.” Hoàng Thái hậu thấy động tác ưỡn ngực của nàng, mày càng thêm nhăn, đúng là hồ ly tinh!
Minh Phi thấy Hoàng Thái hậu hoàn toàn về phía mình, khóe môi lập tức cong lên. Nếu không phải còn có nhiều người ở đây, có lẽ nàng đã đắc ý cười ra tiếng.
“Ôi chao, trước giờ tỷ tỷ thích nhất là lấy lý lẽ thuần phục người khác, nói chuyện hay làm việc đều thẳng thắn chính trực. Chuyện hôm nay nghe thế nào cũng đều thấy trái tim ngươi thiên vị. Nếu thật sự đúng như ngươi nói, vậy thì người có phân vị lớn nhất hoàn toàn có thể đại khai sát giới, giết sạch những đối thủ khác. Lúc đó hậu cung chỉ còn lại một người, Hoàng đế chỉ nhìn thấy duy nhất nữ nhân này, những nữ nhân khác đều phải thua cuộc. Tỷ tỷ, may mắn hiện giờ ngươi là Thái hậu chứ không phải Hoàng Hậu, nếu không chắc ta phải tìm miệng giếng để nhảy xuống, bằng không cũng bị tra tấn đến chết. Kêu trời, trời không nghe; kêu đất, đất không thấu!”
Cao Thái hậu liếc mắt nhìn Hoàng Thái hậu mà không hề cố kỵ điều gì, bà vốn luôn dùng loại phương thức thể hiện này.
Tuy rằng bà dựa theo lời Tần Phiên Phiên mà nói, nhưng cách giảng giải ngụy biện lại thể hiện một phong cách và khí thế bưu hãn [2] dạt dào, mấy chữ khai sát hay chết chóc đối với bà đều không phải điều gì cấm kỵ, chỉ cần làm cho Hoàng Thái hậu ngột ngạt, dù ai nói gì bà cũng không cự tuyệt.
[2] Bưu hãn – 彪悍: ngôn ngữ mạng của Trung Quốc, nghĩa là mạnh mẽ, phóng khoáng, lưu loát, kiêu ngạo.
“Sao ngươi có thể nói như vậy, tự hỏi lại lương tâm mình đi. Lúc ai gia vẫn còn là Hoàng Hậu có từng động tới một đầu ngón tay của ngươi chưa!” Hoàng Thái hậu giống như sắp nổ tung, cũng không tiếp tục duy trì phong thái đoan trang cao quý nữa.
So với trước kia, Cao Thái hậu càng khiến người khác chán ghét. Trước kia lúc nàng ta giở trò lưu manh nhưng đều rất thẳng thắn, bây giờ cùng lúc nói ra toàn những lời trào phúng mỉa mai lại làm bà tức giận vô cùng.
Cao Thái hậu cười lạnh một tiếng: “Thật ra ngươi cũng muốn động đó thôi, nhưng động được sao? Tiên đế luôn sợ ta chịu khổ…”
Bà vừa nói vừa đưa tay sờ búi tóc trên đầu. Cao Thái hậu búi kiểu tùy vân kế [3], búi tóc xoay chuyển hình cung giống như một đám mây. Đóa mẫu đơn ở đỉnh trâm cài trên đầu càng thêm rực rỡ lấp lánh, mỗi sự thay đổi trên khuôn mặt đều mang hơi thở hoạt bát sinh động.
[3] Tùy Vân kế:
Bà giống như chỉ mới hai mươi tuổi, giống hệt thời điểm đang còn ân ái triền miên với tiên hoàng.
Ánh mắt Hoàng Thái hậu tối đi, thu lại sự tức giận, chỉ cười lạnh mà không nói lời nào.
Bà sợ mình vừa mở miệng thì nữ nhân xấu xí không biết xấu hổ này sẽ nhanh chóng chạy tới địa phủ tìm tiên hoàng, đúng là dâm phụ!
“Minh Phi đã nói rồi, Đào Quý nhân còn điều gì muốn nói?”
Hoàng thượng cảm thấy đầu càng thêm đau, ba nữ nhân trên một đài diễn, còn có những nữ nhân khác tụ tập, hơn nữa hai người đi đầu lớn tuổi nhất còn không chịu yên phận.
“Hoàng thượng hỏi thì nô thiếp cả gan nói một câu. Từ trước đến nay nô thiếp là một người ăn nói có chứng cứ, tuyệt đối sẽ không lừa gạt Minh Phi nương nương về mặt cung quy. Quy củ hậu cung luôn do chủ nhân lục cung quyết định, nếu như Hoàng Hậu đương triều còn chưa định thì có thể sử dụng quy củ của đời trước. Thời kỳ Cao Tổ, cung quy quả thật là “phân vị cao áp chế phân vị thấp”, nhưng tới đời Hưng Tông, bởi vì lạm dụng tư hình quá nhiều nên quy định: nếu muốn trừng phạt phi tần thì phải để cung nhân ở Trượng Ty đến chấp hành, nếu có chỗ nào không hợp lí thì thỉnh chủ nhân lục cung quyết định. Điều luật này vẫn luôn được sử dụng cho đến nay, chưa có điều gì thay đổi.”
Tần Phiên Phiên nói một cách nghiêm trang, hơn nữa lời nói rất có khí phách.
Thật ra Hoàng thượng có chút xem trọng nàng, nữ nhân này tuy không ngừng la lối khóc lóc ba hoa, nhưng vẫn là có đầu óc.
Cao Thái hậu cười nhạo ra tiếng: “Tỷ tỷ vốn đã làm Hoàng Hậu, bây giờ lại làm Thái hậu, bản thân mình tiếp tục sử dụng cung quy mà lại không nhớ rõ. Còn nói Đào Quý nhân người ta nói dối! Về sau ngươi đừng lúc nào cũng nói về cung quy, hóa ra ngươi khinh thường ta không hiểu biết nhiều cho nên mới nói bừa để lừa gạt. Bây giờ gặp phải một người rõ ràng minh bạch, quy củ tổ tông không thể phá bỏ.”
Bà đúng là nắm hết mọi cơ hội để cười nhạo Hoàng Thái hậu, trên mặt dào dạt biểu tình đắc ý, dường như muốn tràn ra toàn bộ đại điện. Có thể biết giờ phút này Hoàng Thái hậu có bao nhiêu nghẹn khuất.
Hoàng thượng đã đoán trước tiếp theo đây sẽ là thời gian nữ nhân đấu võ mồm, cũng là lúc tốt nhất để hắn rời đi. Dù sao nghe cãi một hai hiệp thì không ảnh hưởng gì, nhưng sự tình này kéo dài, các nàng có thể kéo ra tới toàn bộ mấy đời gia phả.
Tính sát thương là tuyệt đối!
“Hoàng thượng, Hộ Bộ Thượng thư cầu kiến.” Một tiểu thái giám vội vàng đi vào, thấp giọng bẩm báo một câu.
“Mẫu hậu, hai người tự định đoạt, trẫm còn có việc phải làm.” Tiêu Nghiêu nâng cằm, hành lễ với hai Thái hậu rồi xoay người rời đi.
Những việc sau đó không phải là việc mà Tần Phiên Phiên có thể khống chế, bởi vì toàn bộ quá trình nàng chỉ làm nền. Cao Thái hậu và Hoàng Thái hậu đấu đá với nhau vô cùng kịch liệt, vốn không có chỗ để nàng có thể phát huy.
Chờ Hoàng thượng phê duyệt xong một đống tấu chương, lúc tản bộ ở chính điện Long Càn cung, đột nhiên nhớ tới sự tình khôi hài xảy ra hôm nay, liền thuận miệng hỏi một câu: “Chuyện của Đào Quý nhân và Minh Phi có định đoạt gì không?”
“Bẩm có, cuối cùng Tô Uyển nghi bị phạt đóng cửa ăn năn một tháng.” Trương Hiển Năng là đại tổng quản toàn năng, những việc này đương nhiên phải hiểu biết.
Hoàng thượng có chút sững sờ: “Chuyện này liên quan gì đến Tô Uyển nghi?”
“Vốn dĩ Tô Uyển nghi đi theo Minh Phi nương nương tìm Đào Quý nhân, sau đó lại một mình rời đi. Bởi vì Thái hậu hai bên ồn ào náo loạn, lại không ai chịu từ bỏ, một hai phải tìm được kẻ gánh vác trách nhiệm. Đào Quý nhân liền nhảy vào nói, thật ra Minh Phi nương nương và mình đều làm đúng bổn phận, chỉ có Tô Uyển nghi… Lời của nàng ấy còn chưa nói xong, Minh Phi nương nương đã tiếp tục nói vào.” Trương Hiển Năng tận lực giúp Hoàng thượng hình dung cảnh tượng lúc đó.
Ngôi cửu ngũ thật đúng là dở khóc dở cười.
“Đúng là một chuỗi trò cười, kết quả cũng không hề ngoại lệ.” Hắn bất đắc dĩ lắc đầu.
Đào Quý nhân thật đúng là một kẻ thức thời, mục tiêu không thành thì ngay lập tức khai đao khiến người khác chịu tội. Nhưng vì sao lại là Tô Uyển nghi, ai bảo chỉ có mình nàng ta không ở đó.
Khi làm chuyện xấu không ai vác nồi, người cam chịu chắc chắn không bao giờ là kẻ đứng trên – đây là phép tắc mà Tần Phiên Phiên học được từ nhỏ.
Huống hồ Tô Uyển nghi và nàng có thù oán, Tô Uyển nghi không vào địa ngục thì ai vào địa ngục nữa.
Chờ Thái hậu hai cung hạ quyết định, những phi tần âm thầm cảm thấy may mắn, may mắn là cùng đi tới với Minh Phi, nếu không kết cục của Tô Uyển nghi cũng chính là kết cục của các nàng.
Đào Quý nhân cũng thật là một kẻ tiểu nhân!
Lúc này Tô Uyển nghi đang tô son điểm phấn. Nàng là một người thích trang điểm sửa soạn, mỗi ngày trừ thời gian dùng bữa và thỉnh an, trên cơ bản đều mân mê son phấn cùng trang sức.
Còn thường xuyên thích dùng các loại hoa bỏ vào túi thơm, hoặc là đồ làm móng tay.
“Ôi, phấn mặt lần này lại thất bại, có chút đỏ quá.” Nàng dùng hoa hồng tươi làm bột phấn, cố ý chọn toàn hoa hồng đỏ đỏ, phấn hồng rực hai bên má, vừa xấu vừa quê mùa.
Nàng liếc mắt một cái thì không muốn nhìn nữa, đang chuẩn bị lau đi thì bên ngoài có một đại thái giám cùng mấy cung nhân tiến vào.
“Hoàng Thái hậu có chỉ, Tô Uyển nghi nhanh chóng tới tiếp chỉ.” Tô Uyển nghi sợ tới mức run run, lập tức móc khăn gấm ra vội vàng lau mặt.
Muốn nàng để hai đống má đỏ đi gặp người khác, không bằng nói nàng đi chết đi.
Nàng đã từng gặp qua nhân sĩ ngoại bang phía Tây Bắc Đại Diệp, nơi đó rất cao, khí hậu vô cùng khắc nghiệt.
Lúc sứ giả yết kiến, tuy rằng mặc áo quần chỉnh tề, nhưng trên mặt có hai đống đỏ ửng trông thật xấu, sau này nàng mới biết cái đó được gọi là cao nguyên hồng.
“Tô Uyển nghi, Tô Uyển nghi!” Đại thái giám tới tuyên chỉ kêu hai tiếng vẫn không thấy nàng xuất hiện, cuối cùng lúc cung nhân nâng nàng ra, Tô Uyển nghi dùng tay che mặt, nhìn có vẻ rất sợ gặp người khác.
Đến lúc nàng nghe xong ý chỉ của cả hai người Hoàng Thái hậu và Cao Thái hậu, cả người đều rơi vào một trạng thái hoảng hốt.
“Công công, ý chỉ này thật sự là cho ta sao? Đào Quý nhân và Minh Phi nương nương xảy ra tranh chấp, sao cuối cùng lại là ta chịu phạt?”
Công công truyền chỉ vẻ mặt tươi cười: “Không sai, chắc chắn là ngài.”
“Hai nàng ấy cũng bị phạt đúng không? Bọn tỷ muội hôm nay đều bị phạt đúng không?”
“Không, chỉ có một mình ngài.” Công công sửa ống tay áo, mặt mày hớn hở nói: “Đúng rồi, có vị chủ tử phân phó nô tài nói với người một câu: Nhất thời lắm miệng, phân (nước) giải trát thân. Ngài nha, lần tới đừng trộn lẫn vào những chuyện ngài không liên quan đến, bằng không, phân vị của người ấy đấu không lại Minh Phi, chỉ có thể lấy ngài ra mà làm bữa ăn ngon (trút giận) mà thôi.”
Công công nói xong mấy câu đó, lúc đứng lên, vẻ mặt lại trở nên nghiêm túc.
“Các ngươi đều là những người đắc lực bên cạnh hai vị Thái hậu, nếu hai vị chủ tử có dặn dò gì thì nhớ chấp hành cho tốt. Tô Uyển nghi bị cấm túc suốt một tháng tới, hầu hạ nàng ấy ăn ngon uống tốt, trừ việc không thể ra cửa thì không hạn chế điều gì.”
Hắn nói xong thì vung tay rời đi, chỉ để lại bốn lão ma ma xụ mặt đứng trước cửa.
Cuộc sống bị cấm túc của Tô Uyển nghi chính thức bắt đầu, mà nàng ta cũng không còn chỗ nào để khóc, vốn là khóc không nổi.
Nàng ta biết mấy lời nói hỗn trướng mà công công nói lúc nãy, trừ Đào Quý nhân thì không ai có thể nói ra được, tiểu tiện nhân, đồ mặt dày!
—
Tần Phiên Phiên tinh thần sảng khoái trở về Thưởng Đào các, kết quả hôm nay dù sao cũng không phải nàng thua.
“Chủ tử, nô tỳ nhận hai cái tát là được rồi, hà tất gì ngài phải gây sự với Minh Phi nương nương. Ngài đừng cho rằng Minh Phi nương nương hầu hạ Cao Thái hậu, kỳ thật nàng ta cùng một bè với Hoàng Thái hậu, đến hầu hạ chẳng qua là dò la mật thám, thuận tiện gây ồn ào để làm Cao Thái hậu ngột ngạt.” Liễu Âm là một cô nương tốt, trận đấu này của Tần Phiên Phiên vốn là vì nàng ấy mà ra, cho nên nàng ấy lập tức có qua có lại, quyết định nói những gì mình biết cho nàng.
“Hai cái tát này của ngươi là vì ta. Nếu ngươi còn hầu hạ ở Long Càn cung, Minh Phi nương nương sao có thể động đến ngươi? Cũng do chủ tử của ngươi chỉ mới ở chính lục phẩm, nếu ta lên đến từ nhị phẩm rồi, người chịu hai cái tát này phải là nàng ta.”
Khiêu chiến vượt cấp vẫn quá sức khó khăn, ví dụ như hôm nay, đến cuối cùng phải lôi một vị từ tứ phẩm làm tấm bia đỡ.
“Nhưng cả mặt ngài đều đỏ, lúc tự đánh mình tại sao ngài lại dùng sức nhiều như vậy?” Liễu Âm nhìn trên mặt nàng, đến bây giờ vẫn còn dấu bàn tay ửng đỏ, lập tức cảm thấy đau lòng.
Tần Phiên Phiên vẫy vẫy tay: “Không có việc gì cả, lúc ta đánh không dừng lực, vốn là lòng bàn tay có bôi phấn. Bây giờ về dùng nước tẩy đi là hết.”
Liễu Âm ngây ngẩn cả người: “Hả? Ngài đem theo phấn mặt bên người?”
“Đúng vậy, ta còn giấu mang theo ít chu sa lỏng, nếu ai bức ta, ta có thể lập tức phun lên mặt nàng ta. Hôm nay ta nói đến việc đập đầu chảy máu trước long liễn cũng không phải là đùa giỡn, đã có chuẩn bị từ trước.” Tần Phiên Phiên vừa nói vừa lấy một bình sứ nhỏ từ trong người, từ từ đổ thứ bên trong bình ra thì thấy bãi chất lỏng màu đỏ như máu, giống hệt vừa đứt tay.
“Ngài, ngài chế ra thứ này… làm… làm gì?” Liễu Âm kinh ngạc đến mức bắt đầu cà lăm.
“Rất nhiều tác dụng, ví dụ như hộc máu, viết huyết thư, còn dùng được lúc đùa giỡn cùng Hoàng thượng…”
Liễu Âm gật đầu, trong mắt đều là sùng bái, chủ tử quá thông minh nha.
Từ từ, công dụng cuối cùng là cái quỷ gì, đùa giỡn cái gì với Hoàng thượng?
—
Tác giả có lời muốn nói:
Tô Uyển nghi: Ta chỉ là một nữ nhân yêu trang điểm, vì sao các ngươi cứ phải làm khó ta? Ta chỉ yêu trang điểm, không yêu hoàng tang mà! Ah Ah Ahh~
Diễn tinh: Ngươi đắc tội ta.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!