Độc Sủng Tiểu Nương Tử - Chương 7: Biến cố!
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
113


Độc Sủng Tiểu Nương Tử


Chương 7: Biến cố!


Vũ Long thành là một trong những thành nhỏ của Mạc Phong thành. Mà Mạc Phong thành xếp thứ hai trong chín thành trì lớn của Hoả Tước Quốc Nguyệt Văn Đại Lục. Khi nhắc đến Vũ Long thành, từ trẻ 3 tuổi đến cụ già 60 cũng phải tấm tắc khen ngợi vẻ xa hoa, giàu có của nó.

Giữa lòng thành người qua người lại, người gọi người bán… Đâu đâu cũng tập nập dòng người. Chừng mười người mặc áo đen cưỡi ngựa phóng trên con đường đông đúc. Nhìn người dân ở trên đường cũng không có ý định giảm tốc độ của con ngựa, mà roi vung càng mạnh, miệng hét to “Tránh ra! “

Người dân nhìn một đoàn người lạ xuất hiện không biết phản ứng ra sao. Có người không tránh kịp liền bị ngựa đạp trúng. Đoàn người đi đến đâu tiếng hét sợ hãi vang đến đấy. Sạp quán xung quanh đổ vỡ xiêu vẹo.

Đám người cưỡi ngựa vẫn không để ý tới mà phóng như điên về phía trước ra khỏi thành. Người dân thì chỉ biết nhìn theo làn bụi mờ mịt mà đau lòng. Có người còn tức giận mà chửi rủa.

Lúc này, trên tầng hai của quán trà nhỏ bên đường có hai nam nhân một hắc, một lam y nhìn theo đám người vừa biến mất ở cuối đường.

” Luật Huỳnh, chúng đã tìm tới tận đây rồi.” Lam y nam tử cũng chính là Nhan Dạ đã biến mất một tháng nhìn người đối diện nói.

Một tháng trước, do không an tâm Nhan Dạ liền đơn phương độc mã đi tìm Liễn Luật Huỳnh. Khi đến nơi thì chỉ thấy căn nhà tàn hoang, xơ xác. Xung quanh có tầm 7,8 xác chết, khắp nơi toàn là máu. Tìm quanh một vòng không thấy Liễn Luật Tề, Nhan Dạ một lần nữa nhảy lên ngựa, đi tìm Nhan Dạ. Phải đến tầm 5 ngày, khi vô tình đi vào một khu rừng vắng vẻ Nhan Dạ cảm nhận được sự dao động thiên lực rất mạnh. Tâm trí liền đoán đó là Liễn Luật Huỳnh, không do dự mà đi tới. Lúc nhìn thấy Liễn Luật Huỳnh, Nhan Dạ biết chuyện này không dễ giải quyết như tưởng tượng. Liễn Luật Huỳnh toàn thân đều là vết máu, đến nỗi không biết bị thương ở chỗ nào. Hơi thở hỗn độn, thiên lực thì bị suy yếu. Mà vây quanh Liễn Luật Tề đều là 5 người, đều có thiên lực ở Đế Huyền, 4 tên tam cảnh, 1 tên ngũ cảnh. Nhìn Liễn Luật Tề như vậy, Nhan Dạ chỉ có thể nghĩ cách đưa y ra khỏi chỗ đó. Nếu cố gắng kéo dài, tính mạng của Liễn Luật Tề sẽ nguy hiểm.

Sau khi cứu được Liễn Luật Huỳnh, Nhan Dạ chỉ xử lí sơ qua vết thương của Liễn Luật Huỳnh rồi cả hai lại gấp rút lên đường. Cả đoạn đường cả hai người không ngừng nghỉ, chạy đến nỗi ngựa cưỡi không chịu nổi mà chết. Vừa đến Vũ Long thành hai người mới vào quán trà nghỉ tạm, mà không ngờ bọn chúng đã đuổi tới. Ra khỏi Vũ Long thành là sẽ tới Vô Tranh phủ!

Liễn Luật Huỳnh mày nhíu chặt, không nói một lời liền đứng dậy bước đi.

Nhan Dạ cũng không nói gì mà nhanh chóng đi theo. Bọn hắn phải về trước khi bọn chúng tìm đến.

Hai người nhanh chóng nhảy lên ngựa, theo hướng cửa thành mà phóng đi.

——

Sáng sớm ngày hôm sau cửa lớn của Vô Trang phủ vang lên tiếng đập mạnh, nhân gia đang mơ màng thì bị tiếng đập làm cho giật mình.

“Ra đây, ra đây. ” Nhân gia một bên nói lớn, một bên nhanh chóng ra mở cửa.

Nhan Dạ và Liễn Luật Huỳnh thúc ngựa suốt đêm, sáng sớm đã về đến nơi. Nhìn Vô Tranh phủ vẫn an ổn như trước, Nhan Dạ thở hắt một hơi. Sau đó liền cùng Liễn Luật Huỳnh đi vào trong. Nhân gia vừa ra mở cửa còn mơ màng, sau nhìn thấy Nhan Dạ ngay lập tức tỉnh táo, chạy đi báo tin cho mọi người.

Nhan Dạ vừa vào liền đi ngay tới tẩm phòng của mình. Nhẹ nhàng mở cửa đi vào trong. Đoạn tới trước giường Nhan Dạ không khỏi nở nụ cười, trước mắt hắn là Diệp Thiên Thu ôm Diệp Sở Vân ngủ, bên trong là Nhan Uyển Nhã.

Diệp Thiên Thu như cảm nhận được có người đang nhìn chằm chằm mình liền mở mắt. Khi nhìn rõ dáng người trước mắt, Diệp Thiên Thu không giấu sự ngạc nhiên. “Dạ?!”

Nhan Dạ nhìn Diệp Thiên Thu nở nụ cười ôn nhu, bước chân tiến lên vài bước rồi cúi xuống hôn nhẹ lên môi của Diệp Thiên Thu. “Tướng công của nàng về rồi! “

Nhan Uyển Nhã nằm ở bên nghe được tiếng động, khó chịu trở mình rồi mở mắt. Mắt đảo xung quanh như muốn biết chuyện gì đang xảy ra. Lúc này mắt Nhan Uyển Nhã chạm vào một ánh mắt rất quen thuộc. Nhan Uyển Nhã liền đứng dậy, nhào vào lòng Nhan Dạ.

” Cha, Nhã nhi nhớ người.” Giọng điệu của Nhan Uyển Nhã nghe như có chút làm nũng cũng có chút tức giận xen lẫn.

Diệp Sở Vân lúc này cũng đã thức giấc, nhìn Nhan Dạ chằm chằm. Tuy Diệp Sở Vân không nói gì, nhưng qua ánh mắt cũng cho thấy nàng nhớ Nhan Dạ và lo lắng cho y.

Nhan Dạ một bên vỗ về Nhan Uyển Nhã, một bên xoa đầu Diệp Sở Vân. Diệp Thiên Thu nhìn Nhan Dạ bị hai nữ nhi quấn quýt cũng chỉ biết cười với hắn, sau đó liền đi vào bên trong thay y phục.

Tầm nửa khắc sau Diệp Thiên Thu từ trong đi ra. Nhan Dạ lúc này từ ghế đứng lên, nhìn Diệp Thiên Thu cười nhẹ rồi nói ” Chúng ta tới đại sảnh, có lẽ mọi người cũng đã đầy đủ ở đấy. “

Vô Tranh phủ được xây dựng đã gần hai mươi năm. Trước đây vốn là khu đất trống, hoang vắng không bóng người. Nơi đây cũng cách xa Vũ Long thành phồn thịnh xa hoa, nên cũng không có ai để tâm tới. Do một lần vô tình Diệp Thiên Thu cùng Nhan Dạ đi qua nơi đây. Cũng không biết vì lí do gì mà Diệp Thiên Thu vô cùng thích nơi này. Nhan Dạ lại yêu chiều Diệp Thiên Thu, vì thế chiều ý nàng mà xây lên Vô Tranh phủ.

Tuy Vô Tranh phủ đã xây dựng xong nhưng mãi đến khi Diệp Thiên Thu mang thai Nhan Uyển Nhã mới về đây. Vì trước đó hoàn cảnh không cho phép, kẻ thù bên ngoài còn nhiều. Diệp Thiên Thu muốn Vô Tranh phủ là nơi nàng cùng gia đình nàng xong hạnh phúc bên nhau, Diệp Thiên Thu không muốn những vị khách không mời đặt chân tới đây.

Trong đại sảnh mọi người đã tới đầy đủ. Lúc Nhan Dạ vừa tới bắt gặp ánh mắt của Phong Bình cũng chỉ gật đầu coi như chào hỏi. Sau đó tiến đến vị trí chủ vị mà ngồi xuống. Liễn Luật Huỳnh ngồi bên phải Nhan Dạ, bên cạnh là Hàm Loan Bội Mễ và Liễn Luật đứng sau. Nhan Hạo Nhiên vốn dĩ đứng cạnh Liễn Luật Tề, thấy Nhan Dạ cùng Diệp Thiên Thu tới thì đi về hướng này, đứng bên Nhan Uyển Nhã.

Sau khi ngồi xuống, Nhan Dạ nhìn quanh phòng một lần rồi trầm giọng. “Bọn chúng tới rồi. “

Trong phòng trừ đám Nhan Uyển Nhã thì tất cả nghe câu nói của Nhan Dạ xong sắc mặt trở nên khó coi.

Nhan Dạ ngừng một lát rồi tiếp tục lên tiếng. Từ từ kể lại mọi chuyện trong một tháng trước. Càng nghe sắc mặt mọi người càng biến hoá.

” Lúc ta cùng Luật Huỳnh thấy bọn chúng đi về hướng này liền thốc ngựa suốt đêm để về đây. Bọn chúng đi về hướng này có nghĩa là nơi này không còn an toàn. Bọn chúng có thể đến bất cứ lúc nào. “

” Bao nhiêu người? ” Phong Bình vẫn im lặng từ đầu lúc này mới đột nhiên lên tiếng.

” Ước chừng mười người, nhưng cũng có thể hơn. Thiên lực không ai dưới Đế Huyền.”

Bọn họ ở đây chỉ có năm người, Liễn Luật Huỳnh lại bị thương, Nhan Dạ cũng bôn ba suốt một tháng. Bọn chúng có mười người may ra có thể chống chọi được. Nhưng nếu hơn mười người, vậy bọn họ sẽ dồn vào thế bị động, như cá nằm trong lưới.

Diệp Thiên Thu ở bên nghe vậy bàn tay siết chặt. Bọn họ đã muốn an ổn mà sống vậy mà vẫn không được tha. Khốn khiếp! Diệp Thiên Thu biết người đứng sau vụ này là ai, và muốn gì ở bọn họ. Cũng đã mười năm rồi mà cái tham vọng đấy vẫn còn lớn như vậy!

” Dạ. ” Sau khi suy nghĩ kĩ Diệp Thiên Thu nhẹ tiếng gọi Nhan Dạ.

Nhan Dạ hiểu Diệp Thiên Thu muốn làm gì, khẽ gật đầu rồi nhìn Phong Bình mở lời “Phong lão, ta nghĩ Phong lão cũng thấy chuyện này nguy hiểm như thế nào. Ta muốn nhờ lão đưa lũ trẻ kia rời khỏi đây! “

Nhan Uyển Nhã vẫn ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì thì nghe Nhan Dạ nói đưa nàng rời khỏi đây. Trong tâm liền nổi lên một trận nóng nảy. Nàng không muốn đi, nàng muốn ở lại. Nàng không muốn rời khỏi cha và nương nàng. Không muốn!

“Không! Con không đi! ” Nhan Uyển Nhã không bằng lòng hét lên.

” Nhã nhi… ” Nhan Dạ khẽ thở dài gọi.

” Không, cha không được ép con. Đây là nhà của con, con không đi đâu hết. Con muốn ở cạnh cha nương! ” Nhan Uyển Nhã vừa dùng tay bịt tai lại vừa nói lớn.

Diệp Thiên Thu thấy vậy không đành lòng ngồi thấp xuống để bằng với Nhan Uyển Nhã, một tay vuốt tóc nàng, nhẹ giọng khuyên nhủ. ” Nhã nhi, con không phải rời khỏi cha nương. Nhã nhi chỉ đi với Phong lão tới nơi khác vài ngày, sau đó cha và nương lại đến đón Nhã nhi cũng ca ca và muội muội. Được không? “

” Nhưng… “

Rầm… Rầm…

Nhan Uyển Nhã chưa kịp nói thêm gì thì bên ngoài vang lên tiếng đập cửa lớn. Ánh mắt Nhan Dạ liền lạnh đi, tay đập lên thành nghế ngay lập tức nên nhà xuất hiện vài bậc thang dẫn xuống mật đạo. Nhan Dạ nhanh chân bước tới hôn nhẹ lên trán Nhan Uyển Nhã rồi dẫn nàng xuống dưới, phía sau Phong Bình dẫn Nhan Hạo Nhiên cùng Diệp Sở Vân đi xuống. Hàm Loan Bồng Mễ cũng dẫn theo Liễn Luật Tề xuống. Lúc này mật đạo nhanh chóng đóng lại, bên trong tối đen. Phong Bình đưa tay kéo Nhan Uyển Nhã đi nhưng nàng liền rút tay về, đứng trân trân nhìn cánh cửa của mật đạo. Đột nhiên Nhan Uyển Nhã nhìn được một lỗ nhỏ, nàng có thể nhìn được bên ngoài qua lỗ này.

Sau khi cửa mật đạo đóng Nhan Dạ, Diệp Thiên Thu cùng Liễn Luật Huỳnh ngồi về nghế. Nhìn thật nhàn nhã tựa như đang đợi cái gì. Cũng không lâu sau, bên ngoài vang một tiếng rầm thật lớn rồi sau đó là tiếng bước chân.

Đám người áo đen khi phá vỡ cửa liền chạy vào. Cả Vô Tranh phủ yên tĩnh khiến bọn chúng không khỏi có chút cảnh giác. Tên cầm đầu híp mắt nhìn xung quanh rồi nhanh chóng đi tới đại sảnh. Lại nhìn thấy ba người đang ngồi nhàn nhã hắn liền cười cười “Nhan Thiếu chủ, biệt lai vô dạng. Có vẻ Áng Nhất đã để ba vị đây đợi lâu. “

” Không ngờ Áng Nhất lại đích thân tới đây, đúng là vinh hạnh. ” Diệp Thiên Thu nhìn qua đám người vừa tới trong lòng càng cảnh giác, nhưng bên ngoài vẫn thỏng thả nói chuyện.

” Nhan Phu nhân nói như vậy, Áng Nhất sẽ tổn thọ mất. Thánh Nữ muốn gặp Nhan Thiếu chủ cùng Nhan Phu nhân, cả Liễn công tử nữa. ” Áng Nhất vẫn giữ nụ cười cợt nhả trên môi, nhìn quanh một lượt rồi tiếp tục nói ” Thánh Nữ còn cả Liễn Phu nhân, nhưng có vẻ người không có ở đây. “

Liễn Luật Huỳnh im lặng ngồi ở ghế nghe Áng Nhất nói thì nâng ánh mắt lên nhìn thẳng vào hắn, lạnh nhạt.

” Bản thiếu cảm ơn lời mời của Thánh Nữ, nhưng thứ lỗi không thể đi được. Phải phiền Áng Nhất về chuyển lời cùng gửi lời hỏi thăm của bản thiếu tới Thánh Nữ. ” Nhan Dạ câu môi cười nhạt. Bình thản cất giọng như đang đàm đạo với bằng hữu lâu ngày mới gặp lại.

Từ lúc đám người Áng Nhất đi vào Nhan Dạ đã âm thầm đánh giá. Bọn chúng có tên người, thiên lực đều ở Đế Huyền, sáu tên ở tam cảnh, ba tên còn lại ở ngũ cảnh. Với tình hình như bây giờ đều không có lợi cho mình.

” Nhan Thiếu chủ vẫn nên cùng ta đi để tránh mất tình cảm hai phía. Thánh Nữ nói chỉ mời các vị đến chơi vài ngày, ta cùng đại ca và nhị ca không muốn làm khó các vị. ” Áng Tam đứng bên trái Áng Nhất khinh khỉnh nói.

” Bản Thiếu nói không muốn đi, chẳng nhẽ các người không nghe rõ? ” Nụ cười trên môi Nhan Dạ vẫn giữ nguyên, nhưng đáy mắt loé lền tia lạnh lẽo.

” Tướng công, có lẽ ba vị ở đây thật sự bị điếc. Nể tình Thánh Nữ vẫn nên mời đại phu tới khám. Dù sao người tới cũng là khách. ” Diệp Thiên Thu nở nụ cười ôn hoà, lời nói nghe sơ qua tựa như là quan tâm. Nhưng thực chất bên trong là đang chửi người.

Áng Nhất, Áng Nhị, Áng Tam nghe vậy sắc mặt từ đỏ chuyển sáng tím rồi lại chuyển đỏ. Diệp Thiên Thu vẫn để ánh mắt vào ba người người mặt. Nhìn sắc mặt không ngừng biến đổi, Diệp Thiên Thu không nhịn được bật cười ra tiếng.

Áng Nhất bị tiếng cười của Diệp Thiên Thu kích thích, thẹn quá hoá giận. Hắn là Áng Nhất, ở Minh Quang Cung hắn dưới một người trên vạn người, có bao nhiêu người không hâm mộ hắn, lấy lòng hắn. Vậy mà giờ hắn lại phải đứng đây chịu nhục nhã chỉ bởi một nữ nhân, lại còn trước mắt bao nhiêu người. Hắn muốn giết nữ nhân này, không, không đúng, hắn muốn hành hạ nữ nhân này! Khiến nàng phải cầu xin hắn!

Áng Nhất bị tức giận mà khuôn mặt đỏ bừng, đôi mắt hiện lên từng tia máu, nhìn chầm chầm vào Diệp Thiên Thu. ” Thánh Nữ nói dù dùng biện pháp nào cũng phải mời được các vị về Minh Quang Cung. “

Vừa nói xong Áng Nhất liền nhanh chóng vận thiên lực, thiên lực xung liền bị dao động quy tụ vào bàn tay của Áng Nhất. Miệng hắn lẩm bẩm vài chữ rồi nở nụ cười thị huyết. Cùng lúc đó, thiên lực màu vàng biến thành những mũi tên phi thẳng đến hướng Diệp Thiên Thu.

Lúc Áng Nhất vận thiên lực, Diệp Thu Thu cũng không nhàn dỗi. Áng Nhất là người cầm đầu ở đây, chứng tỏ hắn cũng không phải dạng vừa. Tay bàn Diệp Thiên Thu nắm chặt, dồn thiên lực về phía bày tay. Sau đó liền không e ngại mà đấm thẳng về phía Áng Nhất. Diệp Thiên Thu là muốn đánh trực diện.

Áng Nhất thấy Diệp Thiên Thu lao đến hắn liền nở nụ cười khinh thường, trong đầu mắng Diệp Thiên Thu ngu ngốc.

Lúc hai kình lực chạm vào nhau liền tạo lên một tiếng lớn, thiên lực bắn ra xung quanh tàn phá mọi thứ. Lồng ngực mỗi người như bị ai bóp chặt, khó thở.

Áng Nhất bị đẩy lùi ba bước, vẻ mặt Áng Nhất không kiềm chế hiện nỗi kinh ngạc. Lúc thiên lực của hắn chạm vào nắm đấm của Diệp Thiên Thu, hắn liền cảm thấy như vừa động vào một tảng đá. Nếu không phải hắn ở Đế Huyền chi ngũ thì bây giờ có lẽ hắn đã bị tàn phế.

Diệp Thiên Thu vẫn đứng nguyên nhưng mày liễu nhíu chặt lại. Thánh Nữ có vẻ nóng lòng muốn bắt người. Thiên lực của Áng Nhất là có người động chạm vào, vì lúc giao chiến Diệp Thiên Thu cảm nhận được nó rất loạn, hơn nữa còn phức tạp. Để bắt người mà không từ thủ đoạn, danh tiếng Thánh Nữ này đặt nhầm người rồi!

Ánh mắt Áng Nhất đỏ ngầu nhìn ba người Diệp Thiên Thu, bàn tay nâng cao phất mạnh. “Lên, bắt hết tất cả. “

Vừa nói xong những tên áo đen đứng phía sau đều chạy lên. Ba người Diệp Thiên Thu liền đứng quay lưng vào nhau, tạo thành hình tam giác. Nhanh chóng vận thiên lực chống lại.

Đại sảnh tuy không nhỏ, nhưng đánh nhau ở một nơi như này không khỏi có chút gò bó. Cả đại sảnh như bị rung chuyển vì sự va chạm của thiên lực. Ba người đấu lại chín người. Ngay ở đây đã cho thấy rõ sự chênh lệch lớn.

Đám người Diệp Thiên Thu áp lưng vào nhau, tuy không thể trao đổi ánh mắt nhưng lại có một sự ăn ý đến lạ người. Ba người cứ như vậy mà chống trả được gần một canh giờ. Còn đám Áng Nhất mãi không thể tới hay đến gần được.

Áng Nhất nhìn vậy liền sốt ruột. Mặt hắn ngày càng khó coi hơn. Thánh Nữ nói phải đưa người về bằng được, nếu không hắn sẽ là người chịu tội. Nghĩ đến người ở Minh Quanh Cung kia, Áng Nhất không nhịn nổi rùng mình. Ánh mắt của Áng Nhất đảo một vòng, chớt loé lên tia nguy hiểm. Áng Nhất hướng tới những tên áo đen đang bao vây người kia hét lớn “Bày trận!”

Tám tên áo đen nghe vậy liên nhanh chóng di chuyển, lộ dần ra trần đồ bao vây ba người Diệp Thiên Thu ở bên trong.

Nhan Dạ nhìn đám người Áng Nhất bày trận, trong lòng dâng lên nỗi bất an khó hiểu. Ánh mắt nhìn sang Diệp Thiên Thu cùng Liễn Luật Huỳnh. Diệp Thiên Thu nhận được ánh mắt của Nhan Dạ thì khẽ lắc đầu.

Ba người lúc này cũng đã thấm mệt, thiên lực cũng hỗn loạn. Tuy vợ chồng Nhan Dạ tả tơi nhưng cũng đỡ hơn Liễn Luật Tề. Liễn Luật Huỳnh lúc này đã gượng hết sức, trên người những vết thương cũ chưa lành lại bị toác ra chảy máu.

Bọn Áng Nhất lúc này đã bày xong trận đồ. Trật Bát Quái này do Thánh Nữ dạy bọn chúng để đề phòng, không ngờ phải dùng đến nó thật.

Hai tay Áng Nhất để ngang ngực, mắt hắn mắt nghiền, miệng lẩm bẩm như đang đọc khẩu quyết. Những người còn lại đều làm theo hắn. Xung quanh ba người Diệp Thiên Thu xuất hiện vòng tròn màu vàng. Dần dần vòng tròn ngày càng thu nhỏ.

Trận đồ Bát quái?! Diệp Thiên Thu kinh ngạc nhìn Nhan Dạ. Bọn Áng Nhất bày trận đồ Bát quái khác nào đang giúp bọn nàng!

Đây mắt Nhan Dạ cũng đầy ngạc nhiên, nhưng hắn vẫn cảm thấy có điều gì không ổn. Chính Nhan Dạ cũng không biết tại sao.

” Dạ, Huỳnh ca. Chúng ta sẽ phá trận đồ này. Dù cảm thấy không thích hợp nhưng vẫn phải thử! ” Diệp Thiên Thu một bên chống đỡ, một bên dùng bí âm truyền hai người còn lại.

Liễn Luật Huỳnh cùng Nhan Dạ nhìn Diệp Thiên Thu gật đầu. Bọn hắn cũng có ý định như vậy.

Trận đồ Bát quái này trước khi đánh nhau với Thánh Nữ Diệp Thiên Thu và Nhan Dạ đã cùng nhau phá giải. Nếu lần này chỉ đơn giải là trận đồ bình thường thì bọn Diệp Thiên Thu nắm chắc phần thắng. Nhưng nếu không phải, thì coi như bọn họ thua tâm kế xảo quyệt của vị Thánh Nữ kia.

Ánh mắt của Nhan Dạ và Diệp Thiên Thu chạm nhau. Ngay sau đó hai người liền di chuyển đứng đối nhau. Bàn tay không ngừng di chuyển. Xung quanh lúc này mọi thứ như bị khích thích mà di chuyển mạnh mẽ, cả không khí đột nhiên bị hút hết. Tầm một khắc sau, giữa hai người liền xuất hiện một quả cầu màu trắng đục.

” Vạn Nguyên Tụ! Phá! “

Nhan Dạ cùng Diệp Thiên Thu đồng thanh hét lên rồi hướng tới Áng Nhất mà lao tới.

Muốn phá trận Bát quái thì phải phá người then chốt. Mà ở đây chính là Áng Nhất!

Áng Nhất nhìn quả cầu trắng đang lao về phía mình mà nở nụ cười. Hắn không sợ,hắn đang nở nụ cười. Tựa như đã đoán được điều này.

Tay Áng Nhất đột nhiên di động, không giống với những người còn lại. Lẩm bẩm vài câu, quanh Áng Nhất xuất hiện làn khói màu đen. Làn khói đen mờ ám đấy dần dần lan rộng rồi bao quanh Áng Nhất.

Khi quả cầu trắng chạm vào làn khói kia liền như bị hút lấy. Làn khói màu đen nhanh chóng bám vào quả cầu trắng khiến nó đục dần. Ngay khi quả cầu biến thành màu đen thì một tiếng nổ lớn vang lên.

Cả đại sảnh rung động mãnh liệt. Nhưng người ở gần đều bị bắn ra xa. Liễn Luật Huỳnh cũng chịu chung số phận, bị bắn về phía sau, đập mạnh vào tường rồi ngất đi.

Phải chờ một lúc khói bụi xung quanh bay bớt đi mới có thể nhìn rõ. Ở giữa đại sảnh bị nát một vòng tròn lớn. Nhan Dạ ngồi trên nền đỡ Diệp Thiên Thu đã ngất. Quần áo của hai người bị cắt rách tả tơi. Nhìn như vậy cũng biết chuyện vừa xảy ra kinh khủng như thế nào. Mà Áng Nhất vẫn lành lặn đứng một chỗ, quần áo cũng bị cắt rách nhưng không đáng kể.

Áng Nhất nhìn Nhan Dạ, trong tâm hắn lại cảm thấy may mắn vì Thánh Nữ đưa cho bọn họ Kim Tàm Y. Nếu không hắn lúc này mới là người nằm trên mặt đất.

” Nhan Thiếu chủ, đây là do kết quả của việc rượu mời không uống mà muốn rượu phạt. ” Nói xong hắn nhìn về phía Áng Nhị, Áng Tam. “Giải đi, bây giờ chỉ còn chờ tin của lão Tứ thôi. “

Nói xong hắn dẫn đầu đi khỏi, phía sau vài tên đi đến vác Liễn Luật Huỳnh, Áng Nhị Áng Tam đến bên cạnh giám sát Nhan Dạ.

Nhan Dạ khuôn mặt lạnh lẽo nhưng động tác lại rất ôn nhu, nhẹ nhàng bế Diệp Thiên Thu lên. Trước khi quay đầu đi Nhan Dạ nhìn về hướng mật đạo dưới ghế một lúc mới bước đi.

Nhan Uyển Nhã ở dưới mật đạo nhìn rõ tất cả mọi chuyện. Lúc nàng nhìn thấy nương bị ngất trong lòng của cha, nàng đã muốn chạy tới đấy. Nàng muốn ở bên cạnh hai người họ. Nhưng khi nàng vừa động liên bị người khác giữ lại. Nàng không thể làm gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn cha, nương bị dẫn đi.

” Cha, nương… Không! Hai người đợi Nhã nhi… “

Phong Bình đột nhiên đi tới bịt miệng của Nhan Uyển Nhã lại. Tuy mật đạo ở dưới lòng đất nhưng hiện tại vẫn phải chú ý.

Sau khi nhìn bọn Áng Nhất khuất dạng, Phong Bình mới thả Nhan Uyển Nhã ra.

Nhan Uyển Nhã vô lực ngã xuống. Đi rồi, cha và nương nàng bị bắt đi rồi. Vừa rồi nương nàng bị thương, họ có chữa cho nương hay không? Còn có cả cha nàng nữa. Tâm trí của Nhan Uyển lúc này hoàn toàn trống rỗng. Nhà nàng vốn đang hạnh phúc mà, tại sao?

Nhan Hạo Nhiên một bên ôm Diệp Sở Vân không biết phải làm gì. Trong lòng hắn, hai muội muội đều là điều để hắn yêu thương, bảo vệ. Nhìn Nhan Uyển Nhã khóc nấc lên, hắn liền cầu cứu Liễn Luật Tề.

Liễn Luật Tề từ đầu đến cuối ánh mắt vẫn dừng trên người Ngan Uyển Nhã, nhìn nàng yếu đuối bật khóc. Khiến lòng hắn có chút khó chịu cùng đau lòng, nhưng hắn lại không biết làm gì để dỗ nàng.

Nhận được ánh mắt của Nhan Hạo Nhiên, Liễn Luật Tề thở dài một hơi rồi đi tới ngồi trước Nhan Uyển Nhã.

Liễn Luật Tề dùng tay vỗ nhẹ vào lưng Nhan Uyển Nhã, nhẹ giọng an ủi nàng ” Nhã nhi ngoan, đừng khóc nữa. “

Nhan Uyển Nhã ngẩng đầu lên, lúc này khuôn mặt nàng toàn là nước mắt, răng nàng cắn chặt vào môi để kìm nén tiếng nấc. Mắt Nhan Uyển Nhã đỏ lên vì khóc, nàng nhìn Liễn Luật Tề sau đó liền nhào vào lòng Liễn Luật Tề. Ở trong lòng Liễn Luật Tề, Nhan Uyển Nhã như tìm được chỗ dựa. Nàng bất chấp hết mọi thứ mà khóc to, tay Nhan Uyển Nhã nắm chặt vạt áo của Liễn Luật Tề như kiểu nàng sợ hắn cũng đi giống cha và nương nàng.

Liễn Luật Tề thấy nàng khóc đến thiên hôn địa ám lại càng luống cuống hơn. Chỉ biết ôm Nhan Uyển Nhã thật chặt, vỗ về nàng.

Diệp Sở Vân cũng đang hoảng sợ bám chặt Nhan Hạo Nhiên. Tuy nàng không được chứng kiến tận mắt như Nhan Uyển Nhã, nhưng qua những rung động cũng khiến nàng hiểu.

Phong Bình cùng Hàm Loan Bội Mễ ở một bên bàn bạc vấn đề rời khỏi nơi này.

Mọi người cho Nhan Uyển Nhã bình tĩnh lại mới bắt đầu đi theo lối mòn mật đạo để ra ngoài. Nhan Uyển Nhã sau khi ngừng khóc thì cũng không nói một câu gì. Nàng được Liễn Luật Tề cõng trên vai, im lặng cả chặng đường.

Đi tầm 1 canh giờ cuối cùng cũng rời khỏi mật đạo. Mật đạo dẫn ra một khu rừng cách xa Vũ Long thành. Cảm nhận mọi người cũng mệt, Phong Bình liền bảo mọi người nghỉ ngơi một lúc rồi sẽ đi tiếp sau. Mọi người đồng ý rồi tìm chỗ bằng phẳng ngồi xuống.

Liễn Luật Tề đi đến một gốc cây lớn rồi để cho Nhan Uyển Nhã ngồi dựa vào cây, bản thân cũng ngồi cạnh bên nàng.

” Huynh mệt không? ” Nhan Uyển Nhã nhìn Liễn Luật Tề hỏi, tay đưa lên lau đi vài hạt mồ hôi trên mặt y.

Liễn Luật Tề vốn thấy Nhan Uyển Nhã im lặng mãi, bây giờ mới nói chuyện mà câu đầu tiên lại quan tâm hắn như vậy. ” Không sao. Phải rồi, ta có thứ này tặng muội. ” Vừa nói Liễn Luật Tề vừa lấy ra một vật nhỏ, đưa cho Nhan Uyển Nhã.

Nhan Uyển Nhã nhìn vật nhỏ trong tay liền thích không buông. Đó là tượng gỗ, nhỏ chỉ bằng ba ngón tay của nàng. Tượng gỗ là khắc hình nàng. Từng chi tiết được khắc rất tỉ mỉ, dù to hay nhỏ.

” Tề ca ca, cảm ơn. ” Nhan Uyển Nhã tâm tình lúc này đã vui vẻ hơn nhìn Liễn Luật Tề nở nụ cười ngọt ngào.

Liễn Luật Tề nhìn Nhan Uyển Nhã đã vui vẻ hơn, trong lòng hắn cũng vui vẻ. Ít ra vật nhỏ này cũng có ích. Tượng gỗ này hắn khắc trong thời gian ở Vô Tranh phủ. Vốn dĩ tìm cơ hội để tặng Nhan Uyển Nhã nhưng lại không có. Không nghĩ là sẽ đem nó ra lúc này.

Phong Bình và Hàm Loan Bội Mễ ngồi đối diện nhau nói chuyện. Không khí xung quanh hai người rất căng thẳng, thỉnh thoảng Hàm Loan Bội Mễ còn nhìn về phía Nhan Uyển Nhã. Sau một hồi, hai người liền đứng dậy đi về hướng Nhan Uyển Nhã và Liễn Luật Tề.

Nhan Uyển Nhã nhìn thấy vậy, vô thức nàng cảm thấy có chuyện gì không đúng. Tay nàng cầm chặt tay Liễn Luật Huỳnh.

Hàm Loan Bội Mễ vừa tới nhìn hành động của Nhan Uyển Nhã liền thở dài. “Tề nhi, con chào tạm biệt Nhã nhi đi. Chúng ta phải tách ra. “

Nhan Uyển Nhã nghe vậy liền tròn mắt ngạc nhiên quay sang nhìn Liễn Luật Tề, trong đáy mắt là sự hoảng sợ.

Tay Liễn Luật Tề gắt gao nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Nhan Uyển Nhã, không chịu buông ra. Hắn hoàn toàn không ngờ được hắn cũng Nhan Uyển Nhã lại đột ngột bị bắt tách ra như vậy. Tâm tình của hắn lúc này rất không tốt.

“Nhã Nhã ngoan, chúng ta cần phải đi rồi, muộn chút nữa…, tối nay chúng ta sẽ phải ngủ ngoài trời a.” Phong Bình một bên cố gắng dỗ dành.

Nhan Uyền Nhã giữ chặt Liễn Luật Tề bên cạnh mình: “Tề ca, đừng đi! Mễ di, tại sao lại phải tách ra?”

Liễn Luật Tề nhìn Hàm Loan Bội Mễ ánh mắt kiên định nhất quyết không chịu tách ra. ” Còn không muốn tách ra! “

“Tề nhi, nương biết con không nỡ rời xa Nhã nhi, nhưng tình hình giờ rất nguy hiểm. Chờ mọi chuyện ổn cả, các con lại có thể gặp nhau.”Hàm Loan Bội Mễ khó xử nhìn Liễn Luật Tề khuyên lơi.

” Không cần tách! Không phải nguy hiểm thì cần ở cạnh nhau hay sao?” Liễn Luật Tề bướng bỉnh nói, hắn không muốn tách khỏi Nhan Uyển Nhã. Hắn đã hứa sẽ ở bên cạnh nàng!

Nhan Uyển Nhã nghe vậy, nước mắt theo đó chảy xuống. Nàng cũng không muốn, không muốn rời xa Liễn Luật Huỳnh. Cha và nương đi rồi, mà bây giờ còn bắt nàng phải tách khỏi Liễn Luật Tề. Nàng làm sao chịu được khi trong khoảng thời gian ngắn ngủi như thế những người nàng yêu thương dần dần rời khỏi nàng?

Hàm Loan Bội Mễ cùng Phong Bình đâu phải là người vô cảm. Nhìn thấy cảnh tượng như vậy họ cũng đâu lòng, cũng không lỡ. Nhưng hiện giờ rất nguy hiểm, bắt buộc phải tách!

Phong Bình rất là bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là quay đầu lại nhờ Nhan Hạo Nhiên giúp đỡ, dù sao cũng là huynh muội sẽ dễ hơn.

Nhan Hạo Nhiên dẫn theo Diệp Sở Vân đi tới, khom người dùng tay lau nước mắt cho Nhan Uyển Nhã. “Nhã nhi, ngoan. Chúng ta chỉ tạm thời tách ra. Khi mọi chuyện qua rồi ca ca dẫn muội đi gặp Luật Tề. Được không? ”

Hàm Loan Bội Mễ nhìn hai người một chút, thấy bọn họ không có kích động như vừa rồi, liền nhân cơ hội đem bàn tay nắm chặt của hai người mở ra, tay phải vững vàng giữ lấy Liễn Luật Tề, đối với Phong Bình nói: “Phong lão, mau dẫn Nhã nhi rời đi!”

Nhan Uyển Nhã giật mình phục hồi tinh thần lại thì đã bị Phong Bình bế lên, nàng liền liều mạng giãy dụa: ” Phong gia gia, người buông ra! Con không muốn đi! Không đi, con muốn Tề ca… Phong gia gia, người mau thả con xuống! Con không muốn cùng Tề ca tách ra!” Trong lòng Nhan Uyển Nhã đột sinh ra cảm giác sợ hãi. Không biết tại sao nàng lại có cảm giác sẽ không được gặp Liễn Luật Tề nữa.

Liễn Luật Tề bị Hàm Loan Bội Mễ giữ chặt, chỉ biết trơ mắt nhìn Nhan Uyển Nhã đang gào khóc tới khàn giọng kia. ” Nhã nhi! Nương, người bỏ tay con ra! Nhã nhi! “

Hàm Loan Bội Mễ vững vàng giữ hắn lại, không nhịn được đau lòng. “Phong lão, các người đi mau!”

“Tề ca ca, Tề ca ca, Tề ca ca…”

Phong Bình ôm Nhan Uyển Nhã, hạ quyết tâm, không quay đầu lại, mau chóng rời đi. Nhan Hạo Nhiên cùng Diệp Sở Vân chào Hàm Loan Bội Mễ rồi cũng bước đi. Xa xa, còn có thể nghe được tiếng Nhan Uyển Nhã khàn giọng gọi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN