Độc Sủng Vợ Yêu
Chương 1: Có một người nhận vơ làm chồng cô
Đột nhiên, điện thoại ở trong túi xách của Dạ Tuyết Ninh rung mạnh rồi đổ chuông, cô thoáng nhíu mày, không tình nguyện dừng bước, sau đó mới chậm chạp cho tay vào túi, lấy ra một cái điện thoại mang kiểu dáng mới nhất với số lượng bán có hạn.
Dạ Tuyết Ninh cúi đầu, hai mắt nhìn chằm chằm vào tên “Vân Anh” trên màn hình. Không biết cô đang suy nghĩ gì mà lông mày càng thêm nhíu chặt, rất lâu sau đó mới giãn ra. Bất chợt, cô nâng cổ tay, nhìn thấy kim giờ, kim phút không sai lệch chút nào chỉ đúng ba giờ rưỡi, Dạ Tuyết Ninh thở mạnh một hơi, cô bất đắc dĩ lắc đầu.
Trong lòng cảm thấy có đôi chút khó chịu, cô hạ tay xuống, nặng nề ấn vào nút nghe.
Dạ Tuyết Ninh vừa nhấc máy, cô chưa kịp nói gì thì người ở đầu dây bên kia đã vội vàng tranh nói trước.
“Thực xin lỗi, Tuyết Ninh! Bây giờ mình có việc, không ra đón cậu được, như vậy đi, cậu bắt tạm tắc xi về nhà, tiền mình trả cậu sau. Thế nhé! Mình đang bận, cúp máy đây.”
Nói cúp máy liền thật sự cúp máy rồi!
Dạ Tuyết Ninh ngẩn người, phải mất một lúc mới tỉnh táo lại. Sau đó, cô cúi đầu, cất điện thoại vào túi xách.
Không biết đây là lần thứ bao nhiêu Vân Anh lỡ hẹn với cô, những lần trước không nói, nhưng lần này lại khác. Trong lòng Dạ Tuyết Ninh thấy bức bối, cảm giác như vừa bị mọi người bỏ rơi, mặc dù cảm xúc ấy chỉ thoáng qua rất nhanh rồi vụt tắt nhưng cô vẫn không nhịn được nghiến răng nghiến lợi mắng: “Con nhỏ vô lương tâm! Thật không đáng để làm bạn mà.”
Tuy nói vậy, nhưng trong lòng Dạ Tuyết Ninh lại hoàn toàn không có ý đó.
Vân Anh là bạn thân nhất của cô từ ngày còn đi học. Cũng có thể bởi vì chỉ có một người bạn thân duy nhất này, nên cô vẫn luôn cẩn thận xử sự để mối quan hệ giữa hai đứa không xảy ra bất hòa.
Dạ Tuyết Ninh mệt mỏi khép mắt lại, cô đang định giơ tay day huyệt thái dương thì một vòng ôm từ phía sau bất ngờ siết chặt lấy eo cô.
Hành động của đối phương quá đột ngột khiến Dạ Tuyết Ninh bị giật mình. Cô trừng mắt, hung hăng gỡ mạnh thứ đang quấy rối trên eo mình ra.
Có lẽ vì ngồi nhiều giờ trên máy bay nên tâm trạng của Dạ Tuyết Ninh không được tốt lắm, hoặc cũng có thể do vừa rồi bị Vân Anh cho leo cây làm cô không vui và trở nên nóng nảy hơn.
Sắc mặt Dạ Tuyết Ninh sa sầm, cô không thèm suy nghĩ liền xoay người lại, đồng thời tay cũng giơ lên. Nhưng khi tận mắt nhìn thấy đối phương thì ý nghĩ muốn tát cho anh ta một bạt tai đã hoàn toàn biến mất, ngay cả chuyện bản thân hạ tay xuống từ lúc nào cũng không biết. Hai mắt cô như phát sáng, không chút xấu hổ nhìn chằm chằm vào đối phương.
Người đó thẳng lưng đứng trước mặt Dạ Tuyết Ninh, khóe môi câu nhẹ ý cười. Cô để ý thấy anh ta có một hàm răng trắng sạch, còn có một chiếc răng khểnh, lúc cười rộ lên trông rất đẹp trai.
Ánh mắt cô thoáng di chuyển.
Bây giờ gần cuối mùa thu, nhiệt độ thường giảm rất nhanh. Có thể vì vậy nên bên ngoài chiếc sơ mi tím, anh ta còn khoác thêm một chiếc comple màu đen huyền.
Xung quanh hai người không có nhiều cây cối nhưng có rất nhiều người qua lại, ngẫu nhiên khiến anh ta trông thật nổi bật.
Dạ Tuyết Ninh vẫn nhìn chằm chằm đối phương, thấy anh ta đang cúi đầu nhìn mình, cô liền thoáng giật mình, nhưng cũng không hề có ý định rời mắt đi nơi khác.
Hai người bốn mắt nhìn nhau đã hơn năm phút đồng hồ.
Dạ Tuyết Ninh hơi nhếch môi nhìn mái tóc màu nâu hạt dẻ của anh ta bị gió thổi tán loạn, lộ ra bên dưới một vầng trán cao và rộng.
Nhưng rốt cuộc cũng chỉ nhìn đến sáu phút đồng hồ…
“Thấy tôi rất đẹp trai sao?” Nhìn biểu tình của cô, đột nhiên anh ta bật cười, sau đó giơ tay tỉ mỉ vuốt lại mái tóc lộn xộn của mình cũng đồng thời đem vầng trán cao và rộng che khuất bên dưới.
Dạ Tuyết Ninh hoàn toàn tỉnh mộng. Khóe môi cô co giật, từ sâu trong ánh mắt dần lộ ra sự khinh bỉ, nhìn người trước mặt như nhìn một bệnh nhân tâm thần vừa ra viện.
Không thể trách cô muốn động thủ lần nữa, vẻ mặt của anh ta lúc nói câu đó thật sự rất đáng đánh đòn.
Thoạt nhìn thì là người rất thân thiện, dễ bắt nạt nhưng vừa lên tiếng liền giống như một tên lưu manh.
Đừng trông mặt mà bắt hình dong! Câu này cô hiểu, cũng thấy anh ta tương đối hợp với nó.
Dạ Tuyết Ninh xoay người, giơ tay xách vali lại gần. Làm xong tất cả cô mới ngẩng đầu, im lặng kéo hành lý đi ngang qua đối phương hướng về phía đường lớn.
Mùa này trời rất nhanh sẽ tối, cô bây giờ còn không về, để lát nữa sợ rằng về tới nhà cũng là lúc đường lên đèn!
Đối phương thấy cô không nói gì đã bỏ đi thì khó hiểu vô cùng.
Cô đây là có ý gì? Chỉ vì anh nói câu đó liền tức giận rồi?
Anh ta nhíu mày, đuôi mắt liếc thấy Dạ Tuyết Ninh đã ra tới cổng sân bay, liền vội vàng đuổi theo:
“Tôi là chồng tương lai của em, không phải vệ sĩ của em. Muốn đi cũng phải nói trước một tiếng chứ? Ai ui…”
Câu nói của đối phương như sấm đánh bên tai, thành công khiến Dạ Tuyết Ninh dừng bước. Cô nhíu chặt chân mày, từ từ quay người lại, cười lạnh và nói: “Tôi muốn lấy anh khi nào? Sao tôi lại không nhớ?”
Tay anh ta xoa nhẹ cái mũi bị đụng đến đau đớn của mình, không biết đang hồi tưởng lại quá khứ hay cố gắng tạo hiệu ứng về hình ảnh mà ánh mắt đối phương dừng trên những dải mây trôi ngoài trời, giọng trầm cảm như đang kể một sự kiện trọng đại trong đời: “Em không biết cũng dễ hiểu thôi. Chuyện này phải kể đến hai mươi hai năm trước, lúc ấy em chỉ là một đứa bé, mẹ em và mẹ tôi đã đính ước với nhau, khi nào em lớn sẽ phải gả cho tôi… Này, này, này… Tôi còn chưa nói xong mà…”
Vừa cúi đầu liền thấy Dạ Tuyết Ninh đã trèo lên một chiếc tắc xi bắt được trên đường, đang chuẩn bị đóng cửa xe. Tiếc rằng lúc anh ta đuổi tới nơi thì chiếc xe đã chạy mất rồi.
Dạ Tuyết Ninh ngồi ở ghế phía sau trong xe tắc xi, hai tay cô day mạnh huyệt thái dương, thỉnh thoảng lại lên tiếng thúc giục tài xế chạy nhanh chút.
Người đàn ông ban nãy thật kì quặc. Tuy nhiên, cô cũng không để lời nói của đối phương ở trong lòng, bởi vì cô có thể khẳng định, hai người không hề quen biết, càng chưa bao giờ nghe ba mẹ nói về anh ta.
—
Có thể vì hôm qua quá mệt mỏi nên sáng hôm sau Dạ Tuyết Ninh dậy khá là muộn, thật ra nếu không phải bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, cô cũng không thức dậy sớm như vậy.
Mơ mơ màng màng ngồi dậy, Dạ Tuyết Ninh mắt nhắm mắt mở giơ tay tìm kiếm điện thoại mà tối qua cô đã đặt trên nóc tủ gỗ cạnh đầu giường.
Sờ soạng hồi lâu, rốt cuộc cô cũng tìm thấy nó đang mấp mé ở phía bên trái nóc tủ, là do nửa đêm hôm qua cô bị giật mình tỉnh dậy có xem qua thời gian trên di động, sau đó tiện tay để nó tại nơi đó.
Cố gắng mở to hai mắt nhưng không thành công, cô dựa theo trí nhớ ấn xuống một cái nút nằm bên phải, phía dưới màn hình.
Dạ Tuyết Ninh vừa nhấc máy, đã nghe thấy tiếng nói của Vân Anh kèm theo tiếng ồn ào của đường phố dội tới. Chẳng qua, cô chưa hoàn toàn tỉnh ngủ nên dù Vân Anh có đang nói gì, cô đều nghe không lọt tai.
Nói chuyện được vài câu, hai mắt Dạ Tuyết Ninh đã muốn khép chặt, bàn tay cầm điện thoại từ từ buông lỏng, rất nhanh sau đó liền thở đều đều.
Dù đã vào thu nhưng mười hai giờ trưa, ánh nắng vẫn gay gắt. Vào thời gian này, có rất ít người ra khỏi nhà, chưa nói tới sẽ thấy một cô gái đứng trên đường.
Vân Anh đứng giữa ngã tư, trong lòng đầy bực bội và khó chịu. Được một lúc, cô lại đưa tay lên nhìn đồng hồ, nghiêm mặt mắng tên một người.
Phía xa, một chiếc tắc xi chậm rãi chạy tới gần ngã tư thì dừng lại. Cửa mở ra, Dạ Tuyết Ninh từ trên xe bước xuống, cô ngẩng đầu, nhìn Vân Anh cười và nói: “Hôm nay bị tắc đường.”
Vân Anh trừng lớn hai mắt, vẻ mặt không chút tin tưởng.
“Ngay lúc này, muốn bắt gặp một chiếc xe trên đường còn khó. Vậy cũng có thể xảy ra tắc ngẽn giao thông hả?” Hơi híp mắt lại, Vân Anh giễu cợt nói.
Thật ra, Dạ Tuyết Ninh cũng biết, cái lý do này chẳng thể lừa nổi ai. Thế nhưng không hiểu tại sao trước đó lại buột miệng nói ra như vậy.
Cô cười trừ một tiếng, gãi gãi mũi và không nói thêm gì nữa.
Vân Anh nhìn thấy hành động này của cô rốt cuộc chỉ biết thở dài: “Sáng sớm mình gọi điện thì cậu nhấc máy nhưng không trả lời. Hẹn nhau lúc mười một giờ thì mười hai giờ mới tới. Tuyết Ninh, cậu đang muốn trả thù mình vì chuyện hôm qua sao?”
Dạ Tuyết Ninh không phủ nhận mà chỉ cúi đầu, lấy ra một cái bọc bằng giấy từ bên trong túi xách, đưa cho Vân Anh.
“Còn không phải vì cậu thường xuyên hẹn mà không đến à? Chẳng qua hôm nay mình thật sự ngủ quên, chứ không phải là muốn trả thù cái gì cả.”
Dạ Tuyết Ninh cố tình hoặc giả vờ nói như vậy, Vân Anh ngượng ngùng cúi đầu, nhận lấy túi giấy mà cô đưa, mở ra xem, cũng không biết bên trong có gì, chỉ thấy cô nàng sau khi xem xong liền ngoác miệng cười, ôm chầm lấy Dạ Tuyết Ninh nói “cảm ơn”.
Dạ Tuyết Ninh cũng cười, cô đẩy nhẹ Vân Anh ra, thuận tiện nhắc nhở: “Gần hết giờ nghỉ trưa rồi, cậu tranh thủ thời gian quay về công ty làm báo cáo đi.”
Sau khi Vân Anh đi khỏi, cô dự định sẽ quay về nhà ngủ tiếp, thế nhưng vừa xoay người, lại không nghĩ tới sẽ va phải một người đàn ông.
Trong ngực đối phương ôm một sấp giấy khá dày, vì bị cô va phải nên người đàn ông đứng không vững làm cho giấy rơi toán loạn xuống đất.
“Thật xin lỗi! Tôi vô ý quá.”
Dạ Tuyết Ninh không chút suy nghĩ cúi người nhặt, nhưng khi khóe mắt cô liếc qua mặt hắn thì liền ngẩn người, sau đó dùng tốc độ sét đánh đứng vụt dậy.
Cô hơi nhíu mày nhìn chằm chằm vào đối phương, ánh mắt không hề có thiện cảm.
Người đàn ông đứng trước mặt cô có dáng người cao lớn, mặc dù Dạ Tuyết Ninh mang giày cao gót nhưng cũng chỉ miễn cưỡng chạm tới vai hắn ta.
Hôm nay, hắn mặc chiếc áo khoác gió màu xám, bên trong là chiếc áo thun cùng màu, phong cách đối lập hoàn toàn với lần đầu tiên hai người gặp nhau, dung mạo tuấn tú, khí chất nho nhã, nhưng Dạ Tuyết Ninh biết, hắn ta còn cách khí chất đó xa lắm, rất xa!
Hắn nói chuyện điện thoại hình như rất nhập tâm, chỉ có lúc ban đầu thờ ơ liếc mắt nhìn cô một cái, về sau cầm điện thoại tới gần bồn hoa, không thèm để ý cô thêm lần nào nữa.
Sắc mặt Dạ Tuyết Ninh đen lại, một màn khôi hài trên máy bay chợt ùa về trong đầu.
Vốn hôm qua là một ngày đẹp trời, tâm trạng cô vô cùng tốt nhưng từ lúc gặp phải hắn cả ngày hôm ấy của cô đi tong không một dấu vết đẹp.
Dạ Tuyết Ninh ở trên máy bay ngủ quên, bất quá lúc tỉnh dậy còn cách thời gian hạ cánh tới tận nửa tiếng, nhưng cái đó không quan trọng, quan trọng là cô vừa mở mắt, trước mặt lập tức tối sầm, còn rất đau đớn.
Trước ngực Dạ Tuyết Ninh phập phồng lên xuống, hung hăng cúi đầu nhìn chiếc giày của nam giới rơi dưới chân.
Cảm giác ánh mắt của tất cả mọi người đều dừng trên người cô, trong lòng Dạ Tuyết Ninh tức giận đến tột đỉnh, âm thầm tính toán phải xử lý chủ nhân của chiếc giày này ra sao. Đúng lúc này, từ trên đỉnh đầu cô vang lên tiếng đàn ông trầm khàn cũng rất dễ nghe.
“Giày của tôi!”
Giọng nói rõ ràng dễ nghe như vậy nhưng sao ngữ điệu lại đáng ghét đến thế?
Dạ Tuyết Ninh ngẩng đầu, híp mắt đánh giá người đàn ông trước mặt một lượt, thấy hắn ta ăn mặc sang trọng, một thân comple được cắt may tỉ mỉ, vừa nhìn liền biết đối phương thuộc loại không phú thì quý. Bất quá, dù anh ta là ai, cô cũng không có ý định bỏ qua dễ dàng như vậy đâu.
“Giày của tôi!” Có vẻ như đợi hồi lâu vẫn không thấy Dạ Tuyết Ninh trả lời, hắn không kiên nhẫn lặp lại.
Hơi nhíu mày, đè xuống cơn phẫn nộ, cô rất muốn hỏi hắn ta: Trông tôi giống kẻ mù lắm sao? Nhưng cô đã không lên tiếng.
Ánh mắt cô di chuyển, cúi đầu nhìn xuống đất, sau đó nhếch môi, cười có chút xấu xa: “Không sai, tôi có thể nhìn ra được, chẳng qua, vị tiên sinh này, anh đi giày mà không đi tất, không cảm thấy khó chịu sao?”
Dạ Tuyết Ninh vẫn luôn quan sát hắn ta, nên cô thấy rõ ràng người nào đó cúi đầu nhìn xuống chân, sau đó sắc mặt liền đen lại, khóe môi mím chặt có hơi chút run run.
Dạ Tuyết Ninh đối với hiệu quả này vô cùng hài lòng. Thật ra cô cũng không quá tức giận, chỉ muốn đòi từ hắn một câu “xin lỗi”.
Ánh mắt của mọi người đều dừng lại trên người bọn họ, dường như cũng cảm thấy điều đó, hắn trừng mắt liếc Dạ Tuyết Ninh, gằn giọng: “Tôi nói, trả, giày, cho, tôi!”
Tức giận trong lòng vì thái độ của đối phương mà tăng thêm một bậc, cô suy nghĩ cẩn thận lại và rút ra kết luận, loại người như hắn sẽ không bao giờ biết nói hai tiếng “xin lỗi” đi.
Xung quanh bắt đầu chật ních người. Một số người thì thật lòng khuyên can, số còn lại chỉ xem cho biết cũng có người coi đó là niềm vui.
Ở đời, Dạ Tuyết Ninh ghét nhất là người làm sai còn không biết thừa nhận sai lầm. Mà hắn cũng không nhớ lại xem là giày của ai phi đến mặt cô?
“Cô còn không đưa giày cho tôi? Không thấy mọi người đang nhìn tôi à?” Ngữ điệu có chút nóng giận, lời nói cũng nhiều hơn những lần trước không ít.
Mọi người nhìn hắn chẳng lẽ không nhìn cô? Hắn thấy ngại chẳng lẽ cái người ăn trọn chiếc giày là cô đây lại không ngại sao? Trong lòng cô không khỏi âm thầm nghĩ.
Dạ Tuyết Ninh ngước mắt nhìn đối phương, đột nhiên cô đứng dậy đi tới gần cửa sổ, sau đó không đợi hắn phản ứng đã thẳng tay ném chiếc giày ra bên ngoài, nhìn thấy vật màu đen hòa vào làn mây trắng rất nhanh biến mất dưới nền trời xanh, khóe môi cô nhếch lên, quay đầu mỉm cười:
“Đã không đi tất, vậy khỏi cần đi giày.”
Trong khoang máy bay vang lên một trận cười lớn, chẳng mấy chốc phá tan tầng yên tĩnh trước đó.
Dạ Tuyết Ninh nhớ lại một màn trên máy bay ngày hôm qua, nhớ đến dáng vẻ nghẹn mà không thể phát tiết của hắn lúc bỏ về chỗ ngồi, khuôn mặt cô mới thấp thoáng ý cười.
Để ý thấy đối phương vẫn còn chưa nói chuyện điện thoại xong, khoé môi Dạ Tuyết Ninh cong lên, bước lên trước một bước, giả vờ vô tình thật ra là cố ý đạp lên mấy tờ giấy dưới chân, làm xong liền gấp gáp xoay người rời đi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!