Độc Sủng Vợ Yêu - Chương 4: Miễn là người đàn ông của em thông minh, em ngốc một chút cũng tốt.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
90


Độc Sủng Vợ Yêu


Chương 4: Miễn là người đàn ông của em thông minh, em ngốc một chút cũng tốt.


Từ lúc bắt đầu cho tới giờ, trận đấu đã diễn ra được hơn nửa hiệp một nhưng sự kích động của người xem vẫn không hề thuyên giảm, ngược lại tiếng hò hét còn có phần lấn áp tiếng tường thuật trực tiếp của người dẫn chương trình.

Do bị Vân Anh dụ dỗ lôi kéo, Dạ Tuyết Ninh ra cổng công ty mua hai chai nước lọc, đổ hết nước bên trong đem đi cổ vũ, có lúc phấn khích quá cứ ngỡ máy ảnh của mình là chai nước suýt chút nữa cầm lên đập.

“Đội trắng ghi điểm.”

Trận đấu gồm có hai đội. Đội một do trưởng phòng Phó của phòng tài chính dẫn đầu ra sân, cũng chính là đội có Vũ Vĩ Phong tham gia, đội hai là của trưởng phòng Hạ của phòng kế hoạch.

Cú ghi điểm vừa nãy của Vũ Vĩ Phong khiến nóc nhà như muốn bị thổi bay, ai cũng kích động đứng dậy khỏi ghế.

Dạ Tuyết Ninh đập chai bùm bụp, âm thầm nghĩ: Anh thân là tổng tài lại đi tham gia trận đấu, đội kia dám không nể mặt mà giành chiến thắng sao?

Trong lòng nghĩ vậy, theo bản năng cô tìm kiếm bóng dáng anh trên sân bóng.

“Tuyết Ninh, cẩn thận!”

Chỉ vừa mới cúi đầu, liền nghe thấy bên dưới có người hét tên cô, Dạ Tuyết Ninh nhận ra đây là tiếng nói của Vũ Vĩ Phong nhưng cô chưa kịp phản ứng thì cảnh vật trước mắt đã trở lên mơ hồ, chỉ còn thấy duy nhất thứ gì đó màu cam đang bay nhanh tới.

Cô bị bóng đập trúng đầu liền ngất đi, về sau có xảy ra chuyện gì nữa hay không cô đều không biết.

Hôn mê nửa giờ đồng hồ, Dạ Tuyết Ninh cuối cùng cũng tỉnh lại. Cô ngồi khoanh chân giữa giường, không ý thức được giơ tay vỗ trán.

“Á… đau quá!”

Hai tay cô ôm vết thương bị sưng to giữa trán, khuôn mặt nhăn nhó, tiếng rên rỉ tràn ra khỏi miệng.

Đột nhiên, cửa phòng bệnh bị ai đó mở ra.

Dạ Tuyết Ninh thật nhanh ngẩng đầu, đưa mắt nhìn qua liền thấy cô bạn thân đang cầm chai nước bước vào.

Hình như Vân Anh đối với chuyện Tuyết Ninh vừa mới tỉnh lại không hề ngạc nhiên, lúc này cô nàng ngồi xuống ghế, nhìn cô cười và nói: “Cảm giác sao rồi? Thấy đầu còn đau không?”

Dạ Tuyết Ninh trừng lớn đôi mắt to tròn chứa đầy uất ức, sau đó hạ tay xuống, oán giận lườm Vân Anh.

“Cậu nhìn đầu mình nhô lên một cục to như này, bảo xem có đau hay không?”

Vân Anh cũng thật sự nhìn trán Dạ Tuyết Ninh một cái, rồi chợt thở dài.

“Lần này cậu bị thương đều là lỗi do mình, khi nào khỏi, mình mời cậu hai bữa, vậy đã được chưa?”

Dạ Tuyết Ninh gật gù đầu coi như đồng ý, vừa lúc này ngẩng đầu thấy Vũ Vĩ Phong đang dựa vào một bên cửa nhìn cô.

Ánh mắt hai người chạm nhau trong khoảng năm giây, đột nhiên anh đứng thẳng người, rảo bước đi tới gần giường. Sau khi ngồi xuống bên cạnh Dạ Tuyết Ninh, anh mới lạnh nhạt liếc cô một cái, hỏi: “Tỉnh rồi?”

“Tỉnh rồi!” Dạ Tuyết Ninh ngây ngô gật đầu.

Hai mắt Vân Anh trừng lớn, kích động nhìn chằm chằm vào bạn tốt lúc này đang ngẩn người, rồi lại nhìn Vũ Vĩ Phong, cho đến khi anh lên tiếng một lần nữa.

“Nếu tôi không nhầm thì giám đốc Lý đang tìm cô.” Vĩ Phong bất ngờ quay sang Vân Anh, nói.

“Hả? À, vâng!” Ban đầu Vân Anh có chút sững sờ, sau đó vụng trộm cười, dáng vẻ như một tên trộm vừa trộm được thứ mình muốn, liền ngoan ngoãn rời đi.

Dạ Tuyết Ninh trợn tròn mắt nhìn ra cửa, thầm nghĩ bụng: Đứa ngốc này vui vẻ như vậy làm cái gì? Còn không nhận ra là bị người ta đuổi khéo à?

Lại trừng mắt nhìn Vũ Vĩ Phong.

Người này còn không biết mình rất đẹp sao? Phóng điện lung tung như vậy không sợ có ngày bị điện giật lại à?

Khoan đã…

Như chợt nhớ ra điều gì đó, cô ngồi thẳng dậy, lớn tiếng hét lên: “Chỉ cho phép anh phóng điện với em!”

Giữa trán Vũ Vĩ Phong mơ hồ xuất hiện ba vạch đen, lạnh giọng nói: “Anh phóng điện khi nào?”

Dạ Tuyết Ninh bĩu môi, kéo chăn ôm vào lòng, cô nói với ngữ khí chắc như định đóng cột: “Vừa nãy.”

Vũ Vĩ Phong đột nhiên đứng dậy ra cửa, lười cùng cô so đo.

Thấy anh bỏ đi, Dạ Tuyết Ninh vội vàng xuống giường đuổi theo, trong lúc không cẩn thận đập đầu vào tường, cô đau muốn chảy nước mắt.

“Ai ui!”

Vũ Vĩ Phong day day trán, cận lực kìm nén tức giận để không lao đến bóp cổ cô, sau đó mới xoay người, nhíu mày nói:

“Không biết não em dùng để làm gì nữa? Ngốc như vậy!” Mặc dù anh trách cứ nhưng vẫn bước tới trước mặt cô, dịu dàng dùng tay xoa lên chỗ cô bị đụng.

Khóe miệng Dạ Tuyết Ninh cong lên, cười có chút vô lại: “Miễn là người đàn ông của em thông minh, em ngốc một chút cũng tốt.”

Vũ Vĩ Phong đen mặt, khó khăn đè nén cảm giác bất lực trong lòng, sau đó đồng tử di chuyển, ánh mắt dừng lại trên cái đầu quấn băng thật dày của cô, hỏi với vẻ chán ghét:

“Ai giúp em băng bó?”

Dạ Tuyết Ninh mở to hai mắt, thành thật trả lời: “Hình như là Vân Anh.”

Khuôn mặt Vũ Vĩ Phong vặn vẹo, lạnh nhạt lên tiếng: “Tháo ra đi.”

Dạ Tuyết Ninh cũng không hỏi anh tại sao phải tháo, chỉ ngoan ngoãn làm theo, nhưng không biết cô có phải thật sự có một phần gen của kẻ ngốc trong người hay không mà làm sao cũng tìm không thấy đầu băng. Thấy anh sắp hết kiên nhẫn, Tuyết Ninh gấp đến độ sắp khóc.

Vũ Vĩ Phong cúi đầu nhìn cô gái nhỏ trước mặt, thở dài một hơi, sau đó hất tay cô ra, vừa giúp cô tháo băng vừa khẽ giọng mắng: “Ngốc quá!”

Dạ Tuyết Ninh cắn môi dưới, trông vô cùng tủi thân.

Một hồi lâu sau vẫn không thấy cô lên tiếng, anh cúi đầu, nhìn cái người nào đó lúc này đang rũ rèm mắt, khóe môi liền cong lên, có chút buồn cười.

“Xong rồi. Em không bị chảy máu, băng bó như vậy làm gì?”

“Dạ.” Cô vẫn không ngẩng đầu, cơ hồ đáp một tiếng nhỏ như muỗi kêu.

Vĩ Phong thở hắt ra, thuận tay quăng đống băng lên giường bệnh, xoa đầu cô và nói:

“Đi thôi.”

Dạ Tuyết Ninh theo Vũ Vĩ Phong rời khỏi phòng bệnh của tập đoàn Vũ thị, bước vào căn phòng sáng nay cô tới.

Cẩn thận quan sát nơi làm việc của anh một lượt, thấy trên chiếc bàn lớn giữa phòng có một tấm bảng, bên trên ghi chữ CEO, dời tầm mắt sang phải, bên đó hình như còn có một phòng ngủ được làm riêng cho tổng tài.

Vũ Vĩ Phong để cô ở ngoài phòng còn mình thì đi vào phòng ngủ, Dạ Tuyết Ninh bất mãn muốn đi theo lại bị anh trừng mắt ra lệnh:

“Đứng yên ở đó.”

Tuyết Ninh buồn bực giậm chân, theo lệnh anh đứng yên một chỗ. Lúc Vĩ Phong đi ra thấy cô vẫn ở vị trí đó không chút sai lệch thì hài lòng gật đầu, lên tiếng:

“Em có thể di chuyển rồi.”

Hơi ngẩng đầu nhìn qua liền thấy người nào đó đã thay lấy một bộ vét tươm tất. Cô bĩu môi, tò mò nhìn vào căn phòng sau lưng anh.

“Nếu muốn, vào nhìn một chút đi.” Vũ Vĩ Phong đi đến bàn làm việc, ngồi xuống, tiện tay lật giở tài liệu, không ngẩng đầu nói.

Được anh cho phép, Dạ Tuyết Ninh không do dự chạy vào phòng ngủ. Không lâu sau, có tiếng hét từ bên trong vọng ra, một cảm giác lo lắng chạy dọc trong lòng, anh đứng bật dậy, theo bản năng định chạy vào xem thì lại thấy cô ôm khư khư một chiếc hộp màu xanh thẫm đi ra, khóe miệng còn hơi cười.

Vũ Vĩ Phong nhíu mày quan sát Tuyết Ninh một lượt từ trên xuống dưới, thấy cô không sao, lúc này mới dám thở phào nhẹ nhõm, sau đó đồng tử dần trở nên sắc bén, lạnh lùng nhìn.

Dạ Tuyết Ninh hiểu lầm, tưởng rằng do cô tự tiện chạm vào đồ của Vũ Vĩ Phong đã khiến anh tức giận. Cô sợ hãi lùi về sau hai bước, run run đưa thứ mình đang ôm trong lòng ra phía trước, vội vàng thú tội.

“Em… tìm được thứ này dưới gầm giường.”

Vũ Vĩ Phong hơi liếc mắt qua thứ đồ trên tay cô, không có bất kì phản ứng nào, ngồi xuống ghế.

Dạ Tuyết Ninh thấy anh không tức giận như mình dự đoán liền đặt chiếc hộp xuống, cô mỉm cười mở nắp hộp ra, bên trong là đôi giày màu vàng được thiết kế tinh xảo, thoạt trông nó có phần giản dị nhưng nếu nhìn kĩ sẽ thấy, mỗi một vật liệu làm nên chiếc giày đều thật phần đắt đỏ.

“Thích không?” Anh lười biếng dựa vào ghế da, hỏi.

Hai mắt Dạ Tuyết Ninh sáng lên, ra sức gật đầu.

“Nếu đã thích như vậy. Cho em!”

Cô khịt mũi, không can lòng đem sự thật nói ra: “Nhưng em chưa từng đi giày cao gót bao giờ.”

Nếu biết trước có ngày anh sẽ tặng cô giày cao gót thì lúc trước cô đã tập đi rồi. Giờ hối hận có còn kịp không? Được rồi, về nhà nhất định phải tập đi nó. Dạ Tuyết Ninh trong lòng thầm quyết định.

Hơi nhíu mày, Vũ Vĩ Phong lạnh lùng liếc xéo cô một cái bày tỏ ý khinh thường. Nếu không phải mái tóc dài và khuôn mặt có chút ưa nhìn thì dựa vào cách ăn mặc của cô, ai có thể nghĩ cô là phụ nữ đây?

“Em không phải làm việc sao?” Vũ Vĩ Phong bất đắc dĩ chuyển đề tài.

Dạ Tuyết Ninh không theo kịp tiến độ chuyển hướng thần tốc của anh, có chút ngu ngơ đáp: “Hả? À, ừ, em làm bên bộ phận cung cấp bối cảnh cho sản phẩm nên vắng mặt thường xuyên cũng là chuyện bình thường.”

Vũ Vĩ Phong khẽ gật đầu, chợt nhớ ra vài năm trước, chính mình đích thân sắp xếp cô vào công ty.

“Vậy sao?” Tay anh day nhẹ huyệt thái dương, không tình nguyện lắm nói: “Lần sau rảnh thường xuyên ghé chơi.”

Hai mắt Dạ Tuyết Ninh lấp lánh, hình như sợ bản thân nghe lầm nên đã hỏi lại: “Em được phép tới đây nữa sao?”

“Nếu anh nói không em sẽ không tới sao?” Vĩ Phong không mặn không nhạt nhìn cô.

Dạ Tuyết Ninh hơi nhíu mày, nói không cần suy nghĩ: “Đương nhiên là không phải.”

“Vậy sao em còn hỏi?”

Anh thực chất là đau đầu vấn đề này. Một khi cô biết anh làm việc ở đây, tuyệt đối ngày nào cũng sẽ tìm đến. Căn bản, cánh cửa gỗ kia ngăn cản không nổi cô. Vũ Vĩ Phong nghĩ đến những ngày tháng không được bình yên sau này của mình, đầu tự nhiên thấy hơi đau.

“Vậy anh tiếp tục làm việc đi, em ra ngoài.” Cô khẽ mỉm cười, ôm chặt chiếc hộp trong tay như ôm cả thiên hạ. Trước lúc bỏ đi, không quên ở trên khuôn mặt tuấn tú của anh hôn cái “bẹp”.

Trong phòng chỉ còn lại một người, nhất thời liền trở nên yên tĩnh. Vũ Vĩ Phong một tay đỡ trán, một tay lau đi nước bọt còn dính trên má, sắc mặt đen lại.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN