Độc Sủng Vợ Yêu
Chương 53: Trước khi hiến giác mạc. (2)
Lô Trí Hùng thoáng ngây người, anh ta cận thận đỡ Dạ Tuyết Ninh ngồi xuống ghế, sau đó lại giúp cô đặt khăn ăn lên đùi, xong xuôi mới nói: “Không có gì.”
Lô Trí Hùng vừa mới ngồi xuống bên cạnh Dạ Tuyết Ninh không lâu thì đồ ăn được bưng lên. Lúc quản gia nhìn thấy cảnh này, bà khẽ nhíu mày nhưng không nói gì mà chỉ đơn giản đặt trước mặt mỗi người một phần bữa sáng rồi rời đi.
Dạ Tuyết Ninh ăn rất ít, cô chủ yếu là uống sữa. Về phần Lô Trí Hùng, anh ta gần như không hề động đũa, chỉ chăm chăm nhìn Tuyết Ninh.
Dạ Tuyết Ninh nhạy cảm phát hiện Lô Trí Hùng đang nhìn mình, cô đặt đôi đũa xuống, hơi nghiêng đầu, nói: “Thực ra, em có chuyện này muốn hỏi.”
“Em nói đi.” Đột nhiên, Lô Trí Hùng ngồi thẳng người, dáng vẻ như sẵn sàng trả lời bất kì câu hỏi nào của cô.
“Làm sao anh vào đây được? Còn có thể tự do đi lại?”
Và thật sự anh ta đã trả lời không hề giấu giếm.
“Đây là quyết định của Vũ Vĩ Phong, cậu ta để cho anh tới gặp em.”
Lô Trí Hùng lén lút quan sát Dạ Tuyết Ninh, phát hiện cô ngây người, anh ta liền cảm thấy khó thở.
Dạ Tuyết Ninh cúi đầu nhìn xuống mu bàn tay đặt trên đùi, bất quá trước mắt cô đều là màu đen, không có ánh sáng cũng không có sự khác màu, giống như cô đang đứng giữa một biển sương mù vậy, không tìm thấy đường, tư vị này thật khó có thể diễn tả thành lời…
Thì ra đây là quyết định của anh sao? Nhường cô cho người khác là quyết định của anh sao?
Lúc này đây, Dạ Tuyết Ninh rất muốn phá lên cười , mặc dù không biết vì sao mình lại muốn cười thật to. Từ lúc gặp lại anh, thời thời khắc khắc cô đều muốn anh cách xa cô một chút, tốt nhất để hai người không còn quan hệ gì mới là tốt nhất, bây giờ đạt được ước nguyện rồi cô lại không thấy vui.
Vẫn luôn tự nhủ bản thân là kẻ mù, không thể nào xứng với anh, thế nhưng khi biết anh nhường cô cho người đàn ông khác, trái tim lại nhói đau.
“Tuyết Ninh, em làm sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái sao?”
Giọng Lô Trí Hùng hoảng hốt vang lên khiến Dạ Tuyết Ninh bừng tỉnh. Cô khẽ chớp nhẹ mi mắt, che giấu cảm xúc trên mặt, nói nhỏ: “Chắc do đêm qua ngủ muộn, bây giờ lại có chút buồn ngủ.”
“Vậy để anh dìu em về phòng.”
Quản gia từ trong phòng ăn bước ra đúng lúc nhìn thấy Dạ Tuyết Ninh và Lô Trí Hùng rời đi, chân mày bà nhíu chặt, cũng theo hai người đi lên cầu thang, chẳng qua là đến phòng Vũ Vĩ Phong chứ không phải phòng của Dạ Tuyết Ninh.
“Thiếu gia, Dạ tiểu thư và Lô thiếu gia đã ăn sáng xong, vừa mới quay trở về phòng của tiểu thư.”
Không biết vì sao, trời hôm nay đặc biệt nhiều gió. Rèm cửa sổ màu đen bay phất qua gò má Vũ Vĩ Phong bị anh nhanh tay tóm được, hơi dùng sức, vải trong tay liền bị anh làm nhàu nát.
Quản gia thở dài một hơi, bước tới nới lỏng tay Vũ Vĩ Phong ra, muốn giải thoát cho tấm rèm, nhưng khi tay bà chạm vào mu bàn tay của anh thì bỗng nhíu mày.
Quản gia lúc này mới cẩn thận nhìn khuôn mặt Vũ Vĩ Phong, phát hiện sắc mặt anh hồng hào, đôi mắt đỏ hoe lấn áp màu mắt trà khiến bà hít một ngụm khí, hai tay run run, vừa đau lòng vừa tức giận, mắng: “Thiếu gia, cậu không phải là bị Dạ tiểu thư hại ngốc rồi chứ, ngốc thì uống thuốc, sao lại đầy đọa bản thân thành như vậy, cậu xem, bây giờ lại phát sốt rồi, bác sĩ Cố lại không có ở trong nước, cậu bảo tôi phải làm sao?”
Vũ Vĩ Phong thoáng rùng mình một cái, anh nhìn quản gia, gượng cười: “Bà đừng nói Ninh nhi như vậy, cô ấy không làm gì sai cả. Tôi không sao, ngủ chút là khỏe thôi.”
“Giọng khàn đặc như vậy rồi còn nói không sao, lại nói bị ốm sao cậu còn ngồi trước gió?” Quản gia càu nhàu, xoay người đóng cửa sổ.
Vũ Vĩ Phong bất đắc dĩ cười cười, cũng không ngăn cản bà.
“Đúng rồi, Duy Thành đi du lịch chưa về sao? Đi được gần hai tháng rồi, còn muốn đi tới khi nào nữa?”
Quản gia xoay người nhìn Vũ Vĩ Phong, nhẹ hỏi: “Có cần tôi giúp cậu gọi Thiệu thiếu gia về không?”
Vũ Vĩ Phong cúi thấp đầu, vẻ mặt trầm tư.
“Thời gian này cứ để cậu ta chơi cho đã đi, sau khi về nước, Phong Thành bang đành trông cậy vào mình cậu ta rồi.”
“Thiếu gia, tôi nghĩ…”
“Đợi Cố Tây Thành về thì bắt đầu ca phẫu thuật ngay đi, tôi muốn giúp cô ấy nhanh chút nhìn thấy ánh sáng.”
Quản gia vừa mới lên tiếng đã bị Vũ Vĩ Phong cắt ngang, bây giờ nghe anh nói vậy bà cảm thấy vô cùng không vui. Bà vẫn cho rằng thiếu gia không nên quyết định chớp nhoáng như vậy, chờ thêm một thời gian nữa, biết đâu có thể tìm được giác mạc thích hợp.
Vũ Vĩ Phong sao có thể không biết quản gia nghĩ gì. Anh nhìn bà, mỉm cười trêu chọc: “Từ khi nào bà lại dài dòng như vậy? Người già, vẫn nên nói ít cười nhiều mới sống thọ.”
Quản gia nhìn chằm chằm vào Vũ Vĩ Phong hồi lâu mới bất đắc dĩ thở dài một hơi: “Biết rồi, biết rồi, ai bảo cậu là chủ tôi chỉ là người làm chứ.”
Gió bất ngờ nổi lên, mạnh mẽ lùa qua từng cành cây, lá cây xì xào lay động, phát ra những tiếng kêu nghe thật vui tai, khi Vũ Vĩ Phong nghe thấy, tâm trạng cũng vui vẻ lên không ít.
Lại nói về Thiệu Duy Thành ở nước ngoài.
Hắn mặc chiếc áo ngủ màu xám, cổ áo mở rộng để lộ ra vòm ngực màu đồng rắn chắc, hai tay hắn khoanh trước ngực, đứng bên cạnh cửa sổ sát đất, đưa mắt nhìn lên bầu trời.
Đồng hồ quả lắc kêu thật đĩnh đạc, qua một hồi lâu, Thiệu Duy Thành mới chậm rãi lên tiếng, phá tan bầu không khí yên tĩnh trước đó.
“Hơn một tháng nay, không nhìn thấy cô ấy, cũng không nghe thấy tiếng nói của cô ấy, dường như cũng không thấy nhớ như trong tưởng tượng, cũng nhờ có cậu vẫn luôn ở bên cạnh tôi, Đới Thạch…”
Đới Thạch đứng ngay ngắn giữa phòng, sắc mặt cậu ta vô cùng bình tĩnh, cứ như thể cậu đang đứng ở chốn không người vậy.
“Tôi biết tình cảm của cậu dành cho tôi, nhưng tôi chỉ đành nói lời xin lỗi.” Càng về sau, âm thanh của Thiệu Duy Thành càng nhỏ dần.
Đới Thạch vẫn duy trì vẻ mặt bình thản, qua một hồi lâu mới lên tiếng: “Tôi hiểu.”
Thiệu Duy Thành làm sao cũng không nghe ra cảm xúc trong hai từ ít ỏi vừa mới bất ngờ thoát ra khỏi miệng của Đới Thạch. Hắn cúi đầu, đôi môi mím chặt, còn muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Không nghe thấy Thiệu Duy Thành nói gì nữa, Đới Thạch liền có ý muốn rời đi. Lúc chuẩn bị đóng cửa phòng cậu ta nghe thấy tiếng Duy Thành nói, mặc dù rất nhỏ nhưng vẫn bị cậu nghe được, nội dung là: Xin lỗi, tôi chỉ thích phụ nữ.
Cửa đóng lại cũng đem chiếc mặt nạ mà Đới Thạch vẫn luôn duy trì nãy giờ gỡ xuống. Hai tay cậu ta siết chặt nổi lên vô số đường gân và mạch máu, cậu ta cúi thấp đầu, rèm mắt rủ xuống che giấu cảm xúc xáo trộn trong đôi đồng tử màu đen. Đột nhiên, Đới Thạch hít một hơi thật sâu, bất ngờ xoay người rời đi.
Đêm xuống, bóng tối phủ xuống Pari một tấm khăn đen thật lớn.
Trong căn phòng nào đó có một người nào đó ngồi ngẩn người trên ghế sopha đơn.
“Có chuyện gì?”
Từ phía ngoài cửa có một người đàn ông tiến vào, hướng Thiệu Duy Thành kính cẩn thưa: “Phó thủ lĩnh, tôi theo lệnh của ngài đi theo Đới Thạch thì phát hiện cậu ta cùng một người phụ nữ tiến vào khách sạn…”
“Rầm.”
Người kia còn chưa nói xong, Thiệu Duy Thành đã không nhịn được giáng một đấm xuống tấm kính trước mặt, nháy mắt, mặt bàn uống nước loang nổ những vết nứt cùng vài vệt đỏ tươi.
Đối phương bị hành động của Thiệu Duy Thành dọa sợ, theo bản năng cúi thấp đầu, đến khi ngẩng đầu nhìn lên thì đã không còn nhìn thấy Thiệu Duy Thành đâu nữa.
Thiệu Duy Thành điên cuồng lái xe đến địa điểm mà tên kia đã nói. Vừa bước xuống xe liền nhìn thấy Đới Thạch đang ôm eo một người phụ nữ đứng trước cửa khách sạn.
Người phụ nữ đó mặc chiếc váy cực ngắn màu đỏ ôm gọn từng đường cong, đặc biệt tôn lên vòng ngực căng đầy. Hai tay cô ta mềm mại như rắn nước quấn quanh cổ Đới Thạch.
Ánh đèn trước cửa khách sạn chiếu lên thân ảnh của hai người, nhìn họ trông giống như một cặp tình nhân.
Thiệu Duy Thành đứng ở khoảng cách khá gần, nhưng là sau lưng Đới Thạch. Nhìn thấy cảnh này, trái tim hắn thoáng chốc thắt chặt, cảm giác này trước giờ chưa từng xuất hiện với ai ngoài Dạ Tuyết Ninh.
Có chút khó chịu, thêm chút tức giận, nhiều hơn là ghen tuông, thế nhưng lại là với một người phụ nữ?
Ý nghĩ này vừa vụt qua trong đầu liền dọa Thiệu Duy Thành chết lặng.
Chuyện gì thế này? Hắn vậy mà đi ghen tuông với một người phụ nữ?
Chợt, Thiệu Duy Thành ngẩng cao đầu nhìn về phía Đới Thạch, phút chốc, đồng tử của hắn co lại, trước khi kịp phát hiện bản thân đang làm gì thì hắn đã xô ngã người phụ nữ kia, thay thế vị trí của cô ta xuất hiện trước mặt Đới Thạch rồi.
Ánh đèn chiếu nghiêng qua tròng mắt Đới Thạch, Thiệu Duy Thành phát hiện ra cậu ta vẫn đang ngẩn người thì vội vàng kéo đi.
Cái lôi thật mạnh của hắn khiến Đới Thạch bừng tỉnh, bất quá cậu ta không có phản kháng mà ngoan ngoãn để Thiệu Duy Thành kéo đi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!