Độc Sủng Vợ Yêu
Chương 62: Hiến giác mạc: Dạ Tuyết Ninh bị bắt cóc. (2)
Vũ Vĩ Phong ngẩng đầu lên, vẻ mặt như tỉnh ngộ nói: “Tây Thành, đưa điện thoại của cậu cho tôi mượn.”
Cố Tây Thành mỉm cười, ngay lập tức xoay người rời đi, chốc lát đã quay lại, giơ ra trước mặt Vũ Vĩ Phong chiếc điện thoại màu bạc.
Vội vàng cướp lấy, ngón tay anh lướt nhanh trên những con số. Trong lòng lo lắng, khó tránh được ấn nhầm mấy lần.
Vũ Vĩ Phong chợt đứng bật dậy, áp điện thoại vào bên tai. Anh gấp gáp nhấc chân bước qua lại, đột nhiên cảm thấy đã mấy tiếng đồng hồ trôi qua nhưng đối phương vẫn chưa nhấc máy. Mà sự thật điện thoại vừa reo liền có người nghe rồi.
Nghe tiếng Lãm cung kính vang lên, Vũ Vĩ Phong cố nén nỗi bất an trong lòng, nói: “Lập tức rò vị trí của Dạ Tuyết Ninh cho tôi.”
Trước đây, lúc Dạ Tuyết Ninh biến mất, Lãm cũng từng đi điều tra về cô, nên bây giờ khi nghe đến cái tên này, hắn ta không hề hỏi thêm gì nữa mà nhận lệnh ngay.
Vũ Vĩ Phong tắt điện thoại trước, anh muốn đi xung quanh tìm xem, nếu may mắn biết đâu tìm được cô. Anh trả điện thoại lại cho Cố Tây Thành, rồi vội vã tông cửa rời đi.
Mãi tới khi mặt trời lặn, Vũ Vĩ Phong mới trở về Uyển Nguyệt. Cả người anh nhếch nhác, vẻ mặt mệt mỏi, vừa nhìn liền có thể đoán ra anh không tìm được người.
Vũ Vĩ Phong trở về phòng tắm rửa, sau đó ngồi đợi tin tức của Lãm. Vốn cho rằng, chỉ đến tối là Lãm có thể tìm thấy nơi Dạ Tuyết Ninh bị nhốt nhưng lại vẫn tìm không ra. Anh như phát điên, xô mạnh chiếc bàn. Bàn trà văng ra thật xa, đập mạnh vào bức tường.
“Chết tiệt, tên đó vậy mà đem điện thoại của cô ấy vứt đi.” Vũ Vĩ Phong rít lên, âm thanh như từ kẽ răng thoát ra.
Lãm rùng mình, đầu cúi thật thấp, hoàn toàn không dám nhìn Vũ Vĩ Phong.
Thủ lĩnh rất ít khi tức giận, nhưng hễ tức giận liền có tật xấu chính là giận cá chém thớt. Những lúc này, im lặng là vàng. Thế nhưng, không phải cứ im lặng liền bình an…
Vũ Vĩ Phong nắm chặt tay, hung hăng nhìn Lãm, lạnh lùng nói: “Còn chưa đi? Là muốn tôi đích thân dẫn cậu ra cửa sao?”
Lãm mặt mày méo mó. Nằm cũng trúng đạn?
Làm ơn đi, nếu không phải thủ lĩnh chưa cho phép, hắn ta há lại muốn ở đây chịu tra tấn?
Lãm vẻ mặt cam chịu, nhanh chóng biến mất trước mặt Vũ Vĩ Phong.
Cửa phòng đóng lại, Vũ Vĩ Phong khẽ khép hai mắt, thả mình rơi xuống ghế sopha ở phía sau. Anh không cử động, bầu không khí vô cùng yên tĩnh. Theo sự im lặng, trong phòng liền chìm vào màn đêm.
***
Ba ngày trôi qua, một chút tin tức về Dạ Tuyết Ninh cũng không có. Tâm trạng Vũ Vĩ Phong càng lúc càng xấu, động một chút liền tức giận.
Người làm thấy vậy lại càng cẩn thận làm việc, bất quá chỗ nào Vũ Vĩ Phong xuất hiện thì họ lại trốn sang chỗ khác. Chẳng hạn như hai hôm trước, anh xuất hiện ở vườn hoa hồng, người làm vườn từ xa trông thấy anh thì vội vàng vứt kéo, đi cắt cỏ. Lại chẳng hạn như hôm qua, có một người làm đang lau bình bông, vừa đảo mắt nhìn thấy anh liền đứng dậy đi cọ bồn cầu.
Ba ngày trước, Vũ Vĩ Phong ngồi trong phòng ăn, lạnh lùng nói với đầu bếp.
“Ông muốn hại chết tôi sao? Cay như vậy, làm sao ăn?”
Vũ Vĩ Phong thích ăn cay, Dạ Tuyết Ninh vừa khéo cũng thích, nên các bữa ăn đều cho ớt. Cũng chẳng biết tại sao hôm nay khẩu vị của anh lại thay đổi.
Đầu bếp cúi thấp đầu, bộ dạng đáng thương đứng nghe Vũ Vĩ Phong “chỉ bảo”.
“Nấu lại!” Vũ Vĩ Phong đặt mạnh đôi đũa xuống bàn và quát.
Thế nhưng thức ăn lần thứ hai được bưng lên, Vũ Vĩ Phong lại đập mạnh đôi đũa nói: “Không cho ớt?”
Lần thứ ba: “Quá nhiều ớt!”
Lần thứ tư: “Quá ít ớt.”
…
Đầu bếp hôm đó bị dày vò gần như sống dở chết dở, thức ăn bỏ chất đầy năm bao tải.
Quản gia thở dài một tiếng, trong lòng quẫn bách.
Mấy ngày nay, từ trong thư phòng thường xuyên truyền ra tiếng đổ vỡ. Vũ Vĩ Phong thấy gì đập đấy, từ những chiếc bình sứ quý giá cho đến chiếc ghế, chiếc bàn.
Quản gia vừa đẩy cửa bước vào, nhìn một đống “tàn dư” sau cơn tức giận của Vũ Vĩ Phong chỉ biết thở dài. Bà lại nhìn về phía Vũ Vĩ Phong đang ngồi trên sopha gần cửa sổ, sau đó bước tới.
Hình như nghe thấy tiếng động, Vũ Vĩ Phong đột nhiên ngẩng đầu lên. Hai mắt anh đỏ hoe vì nhiều ngày không ngủ, trong đôi đồng tử chằng chịt những sợi tơ máu. Mái tóc ngắn rối loạn, quần áo xộc xệch, râu mọc lổm nhổm, so với tuổi tác thật sự của anh dường như già hơn ba tuổi.
Nhìn dáng vẻ này của Vũ Vĩ Phong, quản gia vừa tức giận lại vừa đau lòng. Bà ôm anh vào lòng, nhẹ nhàng an ủi: “Ông trời có mắt, sẽ không để người tốt như Dạ tiểu thư xảy ra chuyện gì đâu.”
Vũ Vĩ Phong dựa đầu vào bụng quản gia. Anh không nói gì nhưng ánh mắt lại không dấu được sự lo lắng.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!