Độc Sủng Vợ Yêu - Chương 66 :Hiến giác mạc: Dạ Tuyết Ninh bị bắt cóc. (6)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
21


Độc Sủng Vợ Yêu


Chương 66 :Hiến giác mạc: Dạ Tuyết Ninh bị bắt cóc. (6)


Những tiếng nói rì rầm bên tai vang lên không dứt khiến Dạ Tuyết Ninh thức giấc. Cô cảm giác đầu mình nặng trĩu, mọi suy nghĩ thật mơ hồ nhưng rồi cô nhận thấy một sự lạnh lẽo từ nền nhà làm đầu óc trở nên tỉnh táo, cô bắt đầu nhớ lại tất cả sự việc đã diễn ra mấy ngày nay.

Tuy cô bị bắt cóc nhưng tình trạng cũng không thể nói là quá tệ. Ít nhất bọn họ đối với cô chưa từng đánh đập, lúc cô đau bụng do bị một tên canh cửa đẩy ngã vào cạnh tường còn tìm bác sĩ tới khám cho cô, chỉ là ngày 24 tiếng đều nhốt cô trong nhà kho, ngoài việc để cho cô “lấy đất làm giường, lấy trời làm chăn” thì cơm nước vẫn cho cô ăn uống no đủ.

Dạ Tuyết Ninh vừa muốn chống tay ngồi dậy liền phát hiện hai tay mình bị trói chặt ở phía sau. Lúc trước, mặc dù đối phương bắt nhốt cô, nhưng không hề dùng dây thừng trói cô lại. Dạ Tuyết Ninh nhíu mày, trong lòng đột nhiên có dự cảm không tốt, tựa như lần cô bị người ta đánh thuốc mê trong bệnh viện.

Dạ Tuyết Ninh chỉ vừa mới cựa quậy đã có người hô lên: “Cô ta tỉnh rồi, mau đi báo với đại ca.”

Đứng trước mặt Dạ Tuyết Ninh có hai người đang nói chuyện với nhau. Hai kẻ này đều có bộ mặt dữ dằn, tên đầu trọc sau khi nói xong thì tên còn lại liền rời đi.

Dạ Tuyết Ninh thử vài lần mới ngồi dậy được. Cô im lặng lắng nghe động tĩnh từ phía đối phương, thấy nơi đó không có tiếng bước chân di chuyển nữa, Dạ Tuyết Ninh mới thở phào nhẹ nhõm. Cô hơi lùi về sau một chút đến khi cảm thấy sau lưng chợt mát lạnh mới thỏa mãn dựa vào tường.

Dạ Tuyết Ninh hơi nghiêng đầu, tập trung tinh thần nghe ngóng mọi thứ xung quanh, đột nhiên nghe được một tiếng “hừ” nhẹ, cô đoán, phía đối phương bây giờ chỉ còn lại một người và có lẽ hắn đang quan sát cô.

Trong lòng Dạ Tuyết Ninh lộp bộp kêu lên, cô vội vàng cúi đầu, nhưng vẫn không nhịn được đề phòng hắn ta.

Tên đầu trọc đứng dựa lưng vào cánh cửa, về sau thì nhắm hai mắt lại, thôi không nhìn Dạ Tuyết Ninh nữa.

Dạ Tuyết Ninh không nghe thấy tiếng động ở phía đối diện thì thở hắt ra, trong đầu đột nhiên có suy nghĩ, cô hít sâu một hơi, nói: “Cái kia… Nếu anh chịu thả tôi đi… Anh muốn bao nhiêu tiền tôi cũng cho anh?”

Dạ Tuyết Ninh căng thẳng cắn chặt răng, đợi thật lâu mới nghe thấy đối phương lên tiếng. Vẻ mặt hắn hờ hững, nụ cười trên môi có chút giễu cợt: “Đề nghị này của cô tuy hấp dẫn… nhưng đã nói nhiều lần như vậy rồi, cô không thấy chán sao?”

Biết là bọn họ bắt cóc cô không phải vì tiền, nhưng ngoài dùng tiền để trao đổi ra, cô thật không biết phải dùng cái gì khác để có thể thoát thân, thế nhưng, lần nào cô cũng giao dịch không thành.

“Tôi…”

Dạ Tuyết Ninh muốn thử cố gắng thuyết phục tên đầu trọc lần nữa thì cánh cửa mở ra, có một người bước ra từ trong thứ ánh sáng màu trắng.

“Vô ích thôi, Dạ Tuyết Ninh.”

Dạ Tuyết Ninh cảm thấy đầu óc mình choáng váng như bị ai đó bổ một búa vào. Cô quay đầu hướng về nơi phát ra tiếng nói, cổ họng cô nghẹn lại, có làm sao cũng không thể nói thành lời.

“Sao vậy? Gặp lại tôi, cô không vui sao?”

Thanh âm quen thuộc, ngữ khí quen thuộc, đến cả nhịp bước chân cũng quen thuộc như vậy. Mặc dù cô không thể nhìn thấy, nhưng cô vẫn có thể nhận thức được, người đang đứng trước mặt cô là ai.

Trên khuôn mặt xinh đẹp của Mạc Vĩnh Lam xuất hiện thêm một vết sẹo dài, chính khuôn mặt này từng là cơn ác mộng của Dạ Tuyết Ninh mỗi đêm.

“Mạc… Vĩnh Lam?”

Sắc mặt Dạ Tuyết Ninh trắng bệch, bờ môi run run. Trong đầu cô đột nhiên hiện ra hình ảnh ngày đó Mạc Vĩnh Lam tự đâm mình. Dạ Tuyết Ninh đờ đẫn nghĩ, để hãm hại cô, cô ta không tiếc tự làm bản thân bị thương, vậy thì…

Không được.

Dạ Tuyết Ninh đột nhiên gập người và thu hai chân lại che đi phần bụng của mình. Cô dùng đôi mắt vô hồn nhìn Mạc Vĩnh Lam đề phòng.

Tên đầu trọc trông thấy Mạc Vĩnh Lam xuất hiện cũng chỉ liếc cô ta một cái, sau đó tiếp tục nhắm mắt lại.

Mạc Vĩnh Lam bước tới trước mặt Dạ Tuyết Ninh rồi ngồi xuống, cô ta khẽ cười nói: “Phong xem ra đối xử với cô rất tốt, so với trước đây thì “mập mạp” hơn nhiều rồi.”

Ngữ khí của Mạc Vĩnh Lam vô cùng bình tĩnh như đang hỏi thăm một người chị em lâu ngày không gặp. Nhưng khi cô ta nhấn mạnh hai chữ “mập mạp”, Dạ Tuyết Ninh liền không tự chủ được rùng mình, cô ta chắc chắn đã biết cô mang thai!

Dạ Tuyết Ninh bị suy nghĩ của chính mình làm sợ hãi mà hoảng loạn muốn lùi về phía sau.

Mạc Vĩnh Lam trông thấy bộ dạng đầy cảnh giác này của Dạ Tuyết Ninh thì bật cười. Cô ta cũng không vội tới gần chỗ cô mà cợt nhả vuốt cằm, vẻ mặt thích thú, nói: “Xem kìa, xem kìa, tôi còn chưa làm gì cô đã sợ thành như vậy, nếu tôi thật sự làm gì đó không biết cô sẽ có dáng vẻ thế nào?”

Dạ Tuyết Ninh cố gắng đè nén sự sợ hãi trong lòng, cô hung hăng nói với Mạc Vĩnh Lam: “Cô muốn sao thì mới chịu thả tôi ra?”

“Thả?”

Mạc Vĩnh Lam đột nhiên bật cười như điên dại khiến Dạ Tuyết Ninh hơi hoảng sợ. Ánh mắt cô ta thoáng chốc thay đổi trở lên hung ác. Lúc này, cô ta giống như một con bò tót, hễ nhìn thấy màu đỏ là nổi điên, mà câu nói vừa rồi của cô không khác gì một tấm vải đỏ treo lơ lửng trước mặt cô ta. Mạc Vĩnh Lam cười gằn nói: “Tôi làm sao có thể thả cô đi chứ? Không phải cô là người Phong yêu nhất sao? Vậy tôi sẽ khiến anh ta sống không bằng chết, nhất định phải để anh ta biết thế nào là đau tận tâm can. Ha ha.”

Mạc Vĩnh Lam đang cười, trên mặt cô ta lại có một vết sẹo lồi thật dài nên nhìn vẻ mặt lúc này trông vô cùng dữ tợn.

Cơn sợ hãi như một quả bóng bay phồng lớn trong lồng ngực Dạ Tuyết Ninh, cô cảm thấy một chuyện rất khó hiểu: “Không phải cô yêu Vĩ Phong sao? Tại sao lại muốn làm anh ấy đau khổ?”

Mạc Vĩnh Lam như nghe thấy chuyện cười, cô ta cười “ha hả” nói: “Thế nhưng anh ta yêu tôi sao? Bất quá, không còn quan trọng nữa vì bây giờ tôi chỉ hận anh ta. Biết tại sao không?” Mạc Vĩnh Lam đột nhiên nhích lại gần Dạ Tuyết Ninh, cô ta giơ tay túm chặt cằm cô như muốn bóp nát nó, cười khinh miệt nói tiếp: “Anh ta vì muốn trả thù cho cô mà phế đi một cánh tay của tôi, còn ở trên mặt tôi tự tay khắc một đường. Dạ Tuyết Ninh cô a, không biết kiếp trước đã tích được đức gì mà kiếp này lại may mắn được người như Vũ Vĩ Phong yêu. Anh ta cũng không chịu nể tình tôi yêu anh ta như vậy mà xuống tay ngoan độc.”

Dạ Tuyết Ninh thoáng kinh ngạc, tuy nhiên vẫn giữ im lặng.

Khoan đã, nói như vậy, mục đích của vụ bắt cóc này không phải là dẫn dụ Vĩ Phong tới sao?

“Không được! Không được làm hại Vĩ Phong, cầu xin cô!”

Hai mắt Dạ Tuyết Ninh đỏ hoe, vành mắt tụ tập hơi nước. Năm ngày nay rời xa Vũ Vĩ Phong, cô mới nhận ra, cô nhớ anh rất nhiều, vì vậy cô không thể để anh vì cô mà xảy ra chuyện gì được.

Mạc Vĩnh Lam nhíu mày, môi mím chặt. Bất ngờ, ánh mắt cô ta di chuyển dừng lại ở phần bụng của cô. Dạ Tuyết Ninh chợt dự cảm Mạc Vĩnh Lam có chủ ý xấu, cả người cô lập tức phát run, sống lưng lạnh toát. Cô hoang mang lùi về phía sau, tiếc rằng lưng cô đã dán vào tường, có muốn lùi tiếp cũng không được.

Dạ Tuyết Ninh lúc này thật sự hoảng sợ, cô không ngừng lắc mạnh đầu, từ trong hốc mắt, những giọt nước đua nhau chảy ra. Đây là đứa con đầu tiên của cô và Vĩ Phong, cô nhất định phải bảo vệ nó, tuyệt đối không thể để cô ta làm gì con của cô.

Trên mặt Dạ Tuyết Ninh ướt đẫm nước mắt, cô hướng Mạc Vĩnh Lam van cầu: “Cầu xin cô, bỏ qua cho con của tôi. Đứa bé vô tội, cầu xin cô đấy, Vĩnh Lam….”

Mạc Vĩnh Lam vẫn nhìn chằm chằm vào bụng cô, mặc cho Dạ Tuyết Ninh cố gắng dùng chân che giấu. Đột nhiên, Mạc Vĩnh Lam đứng dậy khiến Dạ Tuyết Ninh giật mình. Ngay lúc cô cho rằng Mạc Vĩnh Lam muốn rời đi thì lại nghe cô ta cay nghiệt nói: “Cái thai này không nên tồn tại, tôi bây giờ giúp cô bỏ nó đi.”

Dạ Tuyết Ninh kích động ngẩng đầu, gào lên: “Mạc Vĩnh Lam, cô không được làm hại con của tôi… Hự…”

Dạ Tuyết Ninh còn chưa kịp nói xong, thì chân của Mạc Vĩnh Lam đã nhanh như chớp hướng về phía bụng cô, may mắn Dạ Tuyết Ninh vừa cảm thấy sự việc không ổn liền lập tức xoay người, chỉ là, Mạc Vĩnh Lam dường như đã dùng hết sức khiến cô đau đến chết lặng, cô cơ hồ cảm thấy, chỉ một chút nữa thôi, cô sẽ ngất xỉu.

Mạc Vĩnh Lam nhíu mày, tức giận mắng: “Để tôi xem, cô bảo vệ cái thai đó được tới khi nào.” Nói xong, Mạc Vĩnh Lam lại nhấc chân lên. Dạ Tuyết Ninh nhắm chặt hai mắt, sự sợ hãi như bao trùm lấy cô, cô thở hổn hển, biết rằng nếu chịu thêm một đá này nữa, cô nhất định sẽ gục.

Sống lưng Dạ Tuyết Ninh đột nhiên cứng đờ, cô cảm nhận được một cơn gió đang thổi tới từ phía sau lưng. Tới rồi!

Dạ Tuyết Ninh cắn chặt môi dưới, gồng mình chờ cơn đau đớn tiếp theo thì đúng lúc này có tiếng đàn ông trầm khàn từ ngoài cửa quát to: “Dừng tay!”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN