Độc Sủng Vợ Yêu
Chương 68: Hiến giác mạc: Giải cứu Dạ Tuyết Ninh (8)
Nhất định là Vĩ Phong tới cứu cô!
Dạ Tuyết Ninh khó khăn đứng dậy, bộ dạng vô cùng vật vã.
Vĩ Phong có lẽ không biết mục đích của đối phương là gì, cô cần phải cảnh báo anh. Tuy nhiên, Dạ Tuyết Ninh còn chưa đứng vững thì đã bị Hắc Dực dùng băng dính bịt miệng, sau đó được anh ta vác trên vai.
Cảm giác nhấp nhô lên xuống khiến Dạ Tuyết Ninh khó chịu nhíu mày, nhưng không có cách nào mở miệng nên cô chỉ biết cựa quậy người để thể hiện sự bất mãn của mình.
Hắc Dực lười quản cô, mặc kệ cô phản kháng vẫn vác cô đi ra cửa sau của nhà kho.
Tên đầu trọc thấy Hắc Dực muốn chuyển địa điểm gặp mặt Vũ Vĩ Phong, hắn cũng tiến tới giúp anh ta mở cửa.
Hắc Dực liếc mắt nhìn tên đầu trọc, nói: “Tới căn biệt thự trên núi. Sai anh em ở đó chuẩn bị một chút, lát nữa Vũ Vĩ Phong tới thì “đón tiếp cẩn thận”.”
Dạ Tuyết Ninh tức giận “ư ư” đổi lại một câu nói của Hắc Dực: “Cô an phận một chút, chờ sau khi giết được Vũ Vĩ Phong, tôi sẽ thả cô đi.” Dứt lời, anh ta bước tới chiếc BMW đậu ở rìa tường.
Tiếng động cơ áp cả tiếng Dạ Tuyết Ninh rên rỉ, chẳng mấy chốc, hai người đã tới chân núi.
Hắc Dực kéo cô xuống xe. Bất chợt, anh ta quay đầu nhìn phía sau, nói với vẻ đầy ẩn ý: “Thật chậm.”
Hắc Dực lại quay đầu, sau đó lần nữa vác Dạ Tuyết Ninh đi lên núi.
Dạ Tuyết Ninh không biết Hắc Dực đã leo bao lâu, chỉ biết rằng anh ta vác cô trên vai gần như leo không ngừng nghỉ cho đến khi tới căn biệt thự của mình.
Hắc Dực nhanh chóng đặt Dạ Tuyết Ninh xuống, sau đó cầm lấy dây thừng ở dưới chân trói hai tay cô lại, đem cô đến một góc của sân thượng.
Khi Vũ Vĩ Phong chạy tới nơi, nhìn thấy hai tay Dạ Tuyết Ninh bị trói trên đỉnh đầu. Cả người cô lơ lửng bên ngoài sân thượng và chỉ được giữ bởi một sợi dây thừng, anh liền thấy đau lòng.
Dây thừng được luồn qua chiếc ròng rọc gắn trên cột. Đầu dây còn lại đang bị Hắc Dực giữ trong tay.
Vũ Vĩ Phong nhìn Dạ Tuyết Ninh, phát hiện cô đang hoang mang và lo sợ, nắm tay anh càng ra sức siết chặt. Vũ Vĩ Phong quay đầu nhìn Hắc Dực, ánh mắt anh tựa một con thú hoang, cảm xúc bất ổn khiến ngữ khí của anh cũng trở lên lạnh lẽo.
“Mày muốn gì?” Vũ Vĩ Phong không đả động đến tiền, bởi vì, nếu đối phương muốn bắt cóc tống tiền, thì hắn đã ra giá ngay từ cuộc điện thoại đầu tiên rồi. Nhưng mà có một chuyện, dù anh nghĩ thế nào cũng không ra, nếu đối phương đã không muốn tiền, vậy mục đích hắn bắt cóc cô là gì?
Trước đó Vũ Vĩ Phong cho rằng, đối phương làm như vậy là nhắm vào anh, thế nhưng hôm nay gặp mặt, anh có thể khẳng định, anh hoàn toàn không biết hắn ta.
Hắc Dực cợt nhả liếc mắt nhìn Vũ Vĩ Phong, nhếch môi cười và nói: “Trông anh kìa, để có thể theo được tới đây, xem ra đã chịu không ít trở ngại.”
Vũ Vĩ Phong cắn răng, tức giận đến phát run. Nếu không phải anh đi vội không đem súng, thì anh đã bắn chết tên này rồi.
Sáng nay, sau khi tông vào gốc cây, anh liền ngất đi, về sau tỉnh lại, anh cũng không biết làm sao mình lại ở trong bệnh viện.
Anh hoàn toàn không bị tổn hại gì cả, chỉ có mỗi trên trán bị thương nhẹ đã được băng lại do lúc phanh gấp, đầu đập vào vô lăng.
Thật ra, anh có chút cảm thấy không khỏe lắm, nên vừa rồi đuổi theo Hắc Dực tới chân núi, đánh nhau với đám đàn em của hắn có để bị dính hai ba đấm, nhưng mà không sao, cứu Ninh Nhi mới là việc quan trọng.
“Đừng phí lời, rốt cuộc như thế nào mày mới chịu thả cô ấy?”
“Rất đơn giản, chỉ cần tôi thả sợi dây mà anh chụp được, vậy thì anh có thể đưa cô ấy về.” Hắc Dực nhìn Vũ Vĩ Phong mỉm cười đến vô hại, nhưng ánh mắt anh ta lại lóe lên tia giảo hoạt. Hắc Dực biết, tuy rằng vẻ mặt Vũ Vĩ Phong lạnh lùng, nhưng thật ra đang rất tức giận. Anh ta đột nhiên bật cười, vừa nói hết câu liền thả tay.
“Chết tiệt.”
Hoàn toàn không đợi Vũ Vĩ Phong kịp chuẩn bị, Hắc Dực nói buông tay lập tức liền buông. Trống ngực Vũ Vĩ Phong đập “thình thịch”, lòng dạ như bị thiêu đốt. Nhìn sợi dây tuột khỏi tay Hắc Dực, Vũ Vĩ Phong không dám chậm trễ, lập tức lao người tới túm lấy.
Dạ Tuyết Ninh cắn chặt răng, không để mình bật ra tiếng kêu sợ hãi. Cô không muốn Vĩ Phong lại vì cô mà lo lắng. Nếu như cô chết đi, anh cũng sẽ không còn bị Hắc Dực chèn ép nữa. Chỉ là, cô thấy thương xót cho đứa con chưa kịp thành hình của mình, nó chưa chờ được cơ hội mở mắt nhìn thế giới này đã phải theo cô sang thế giới tên kia. Và còn một điều nữa, cũng là điều mà cô hối tiếc nhất, đó là chưa kịp nói với Vĩ Phong: Cho tới bây giờ, anh vẫn là lý tưởng cả đời em theo đuổi.
Dạ Tuyết Ninh bỗng cảm thấy hận bản thân, hận đôi mắt mù lòa của mình, hận nó khiến cô không thể nhìn thấy người đàn ông mình yêu lần cuối. Nước mắt cô bất ngờ chảy ra, mang theo bao nỗi lòng của cô trong đó.
Nếu không phải xảy ra vụ bắt cóc này, có lẽ cô cho tới bây giờ vẫn chưa dám đối mặt với tình cảm của mình, nhưng bây giờ… muộn rồi…
Dạ Tuyết Ninh chậm rãi khép mắt lại, cảm giác cơ thể nhẹ bỗng đang rơi nhanh xuống khiến lòng cô nặng trĩu. Sau đó, cô nghe thấy tiếng hét của Vĩ Phong.
Ngay lúc Dạ Tuyết Ninh cho rằng mình sẽ chết thì cô bỗng bị siết chặt và kéo giật trở lại. Cô đau đớn nhăn mặt, cảm giác như vừa mới bị xé rách hai cánh tay.
“Đoàng!”
Sau tiếng súng vừa rồi, một dòng máu phun ra từ bắp đùi Vũ Vĩ Phong. Anh ngã sõng xoài ra mặt đất. Đau đớn khiến sắc mặt anh tái đi, nhưng anh vẫn sống chết giữ chặt sợi dây, cho dù bàn tay đã bị nó làm đỏ ửng.
Dạ Tuyết Ninh chết lặng khi nghe thấy tiếng Vũ Vĩ Phong rên rỉ. Trên mặt cô tèm nhem nước mắt, không ngừng lắc mạnh đầu. Cô dùng sức muốn hét lên: Vĩ Phong, anh đi mau đi nhưng khi phát ra lại chỉ là những tiếng “ưm… ưm…” khiến người nghe thấy khó hiểu.
Vũ Vĩ Phong nắm chặt sợi dây thừng, nhìn cô mỉm cười đầy yêu thương.
“Ninh Nhi , em yên tâm, anh sẽ không để mẹ con em xảy ra chuyện gì đâu… Hự…”
Dạ Tuyết Ninh “ưm… ưm…” không ngừng, tuy nhiên cô không dám cựa quậy nữa vì cô nghe ra anh đang rất suy yếu.
Dạ Tuyết Ninh biết anh trúng đạn, nhưng cô lại không thể mở miệng hỏi anh có làm sao không? Cái cảm giác “lực bất tòng tâm” đó khiến cô hận mình chết đi được.
“Đoàng!”
Hắc Dực lại tiếp tục giơ súng, bắn vào cánh tay đang giữ dây thừng của Vũ Vĩ Phong.
Cơn đau đến nhanh chóng làm Vũ Vĩ Phong tuột tay nhưng rồi anh đã nhanh chóng dùng cánh tay còn lại kia túm được nó.
Người Vũ Vĩ Phong đầm đìa mồ hôi, nhưng vì đã quen với việc trúng đạn, nên lúc này vẫn có thể cầm cự được. Anh cố gắng gượng người ngồi dậy khỏi vũng máu. Sau đó, từ từ kéo Dạ Tuyết Ninh lên cao đến khi trong tay anh thừa hẳn một đoạn dây dài thì quấn nó ba vòng quanh bàn tay.
Vũ Vĩ Phong thở dốc từng cơn. Anh nghĩ thầm: Cố gắng một chút nữa, chờ tới lúc thuộc hạ của anh ra tay là được rồi.
Mà Hắc Dực dường như biết tâm thuật, hắn đột nhiên cười mỉa mai, nói: “Không cần kéo dài thời gian nữa, tay bắn tỉa mà anh sắp xếp đã bị thuộc hạ của tôi giết chết rồi.”
Vũ Vĩ Phong tức giận trừng Hắc Dực.
“Đến lúc này vẫn còn giả bộ, đúng là chỉ có thủ lĩnh Phong Thành bang mới làm được… Ha ha…”
Vừa nói Hắc Dực vừa bước tới trước mặt Vũ Vĩ Phong, tay giơ súng lên đặt trên trán anh, đang chuẩn bị bóp cò thì sắc mặt anh lạnh xuống, quát to: “Có gan thì làm đi.”
Hắc Dực nhếch môi cười, hơi dùng sức bóp cò, nhưng khi hắn còn chưa dồn đủ sức vào cây súng, thì cả người hắn đã đổ về phía sau, nằm bất động.
Vũ Vĩ Phong nhìn giữa ngực Hắc Dực có vết máu đang loang ra, anh không suy nghĩ nhiều liền đứng dậy, cố gắng dùng chút sức lực ít ỏi còn lại kéo Dạ Tuyết Ninh lên.
Vũ Vĩ Phong đỡ Dạ Tuyết Ninh ngồi xuống. Đầu tiên, giúp cô bóc băng dích trên miệng, sau đó mới cởi trói cho cô.
Dạ Tuyết Ninh vừa thấy có thể lại nói được, cô kích động, vừa khóc vừa hỏi anh có bị làm sao không.
Hơi thở Vũ Vĩ Phong càng lúc càng yếu, anh mệt mỏi gục đầu trên vai cô, miễn cưỡng “ừ” một tiếng coi như trả lời.
Hai người họ không hề hay biết, sau phát súng kia, Hắc Dực đã đứng dậy. Anh ta nhặt cây súng rơi bên cạnh lên nhằm hướng bọn họ định bóp cò. Nhưng mà ông trời dường như đã định, hôm nay, anh ta mang số phải chết.
Một tiếng súng vang lên ngay trước khi Hắc Dực kịp nổ súng. Anh ta không can tâm quay người, trước khi ngã xuống, anh ta mơ màng nhìn thấy bóng dáng một người phụ nữ. Ban đầu, trong ánh mắt dày đặc tức giận, bây giờ chỉ thấy mỗi bất đắc dĩ. Anh ta gắng gượng nhếch môi, không phải là cười giễu cợt, cũng không phải giận quá hóa cười, mà giống như khi Vũ Vĩ Phong nhìn Dạ Tuyết Ninh và mỉm cười.
Cả Vũ Vĩ Phong và Dạ Tuyết Ninh đều giật mình, vừa nghe tiếng súng, Vũ Vĩ Phong liền quay đầu, bắt gặp một màn kia, ánh mắt anh bỗng nhiên tối sầm.
Anh nghiến răng nghiến lợi nhìn thấy ngực trái Hắc Dực đang rỉ máu, có lẽ sau lần này, hắn sẽ không bao giờ ngồi dậy được nữa. Anh lại nâng rèm mắt nhìn lên trên, vừa thấy cô gái còn đang run rẩy kịch liệt kia, anh hình như có chút ấn tượng. A… Đúng rồi, cô ta là Hoắc Doanh Doanh.
“Vĩ Phong, Tuyết Ninh, hai người không sao chứ?”
Thấy tiếng mà không thấy người chính là Thiệu Duy Thành. Trên tay hắn còn cầm một cây súng bắn tỉa. Sau khi bước lên tới sân thượng hắn mới vứt súng sang một bên rồi chạy tới chỗ của Vũ Vĩ Phong và Dạ Tuyết Ninh đang ngồi.
Vừa trông thấy tình trạng của Vũ Vĩ Phong, hắn lập tức hét lên: “Á, Vĩ Phong, cậu bị thương rồi?”
Vũ Vĩ Phong nhíu chặt chân mày, rất muốn đập Thiệu Duy Thành một trận nhưng tiếc rằng, giờ anh không còn sức nữa.
“Tôi còn chưa chết, cậu kêu to như vậy làm gì…”
Tiếng Vũ Vĩ Phong nhỏ dần rồi hoàn toàn im bặt.
“Vĩ Phong, anh làm sao vậy? Vĩ Phong, anh mau trả lời em đi.” Không cảm nhận được Vũ Vĩ Phong cử động, Dạ Tuyết Ninh kinh hãi kêu lên, cô cố gắng lay người anh, nhưng Vũ Vĩ Phong vẫn không có động tĩnh gì.
“Tuyết Ninh, bình tĩnh một chút, Vĩ Phong hắn chỉ tạm thời ngất đi thôi.”
Dạ Tuyết Ninh ngẩng đầu ngơ ngác, sau đó cô cúi đầu, giơ tay sờ loạn trên mặt Vũ Vĩ Phong, đến khi cảm nhận được anh vẫn còn hơi thở, cô mới từ từ bình tĩnh lại, nhưng mặc kệ Thiệu Duy Thành có nói gì, cô cũng không chịu buông cơ thể Vũ Vĩ Phong ra.
Thiệu Duy Thành thở dài, nói: “Em cứ ôm như vậy, anh làm sao đưa cậu ta đi bệnh viện được.”, Dạ Tuyết Ninh vậy mới chịu buông Vũ Vĩ Phong ra.
Thiệu Duy Thành cõng Vũ Vĩ Phong trên vai, quay đầu lơ lễnh nhìn Hoắc Doanh Doanh thì lại trông thấy Lô Trí Hùng. Đối với ánh mắt đau đớn và ghen tị của anh ta, hắn chỉ biết bất đắc dĩ, nói: “Trí Hùng, anh giúp tôi đưa Tuyết Ninh về Uyển Nguyệt, được không?”
Trong đầu Dạ Tuyết Ninh bây giờ chỉ có một mình Vũ Vĩ Phong, ngay cả Lô Trí Hùng xuất hiện từ lúc nào cô cũng chẳng để tâm. Vừa nghe, Thiệu Duy Thành muốn cô trở về Uyển Nguyệt, Dạ Tuyết Ninh liền phản đối: “Em không đi, em muốn cùng anh đưa Vĩ Phong tới bệnh viện.”
Thiệu Duy Thành thoáng do dự: “Vậy được rồi, để Lô Trí Hùng dìu em.”
Dạ Tuyết Ninh gật đầu như gà mổ thóc, mặc dù được Lô Trí Hùng dìu nhưng cô còn bước nhanh hơn anh ta.
Thiệu Duy Thành cúi đầu nhìn Hoắc Doanh Doanh lần nữa, sau đó im lặng cùng Vũ Vĩ Phong rời đi trước. Lô Trí Hùng và Dạ Tuyết Ninh đi ở phía sau, đối với một Dạ Tuyết Ninh đang mất khống chế, Lô Trí Hùng chỉ có một tay nên dìu cô đi tương đối khó khăn, thỉnh thoảng anh lại phải nhắc nhở cô đi chậm một, cẩn thận kẻo ngã.
Lúc Hắc Dực mở mắt lần nữa, trên sân thượng đã chỉ còn lại một mình anh ta. Vẻ mặt Hắc Dực đau khổ, anh ta chưa từng nghĩ tới, người giết chết hắn, lại là người hắn yêu.
Anh ta khẽ khép hai mắt lại, suy nghĩ một chút và cảm thấy, cô ấy làm vậy không hề sai. Hoắc Chỉ có ơn nuôi dưỡng anh ta, nhưng vì muốn có được trong tay đám đàn em dưới trướng ông, anh ta vẫn ra tay được. Ngày hôm ấy mùi hoa lan hòa cùng mùi máu phảng phất trong không khí, anh ta nhận lời Hoắc Chỉ sẽ không giết con gái ông, anh ta đem cô giữ ở bên cạnh, lại không biết từ lúc nào đã yêu cô, cho tới ngày hôm này, bầu trời trong xanh không có lấy một tia nắng, cô ấy… chắc đã ấp ủ việc trả thù này lâu lắm rồi nhỉ?… Vậy mà hắn còn nghĩ, cô ấy bị tình yêu của mình cảm hóa, từ lâu đã không nghĩ trả thù hắn rồi, nhưng hắn dường như đã quên, thù giết cha không thể không báo, đến bản thân hắn còn không buông bỏ được mà.
“Ha ha. Đây là thời cơ chín muồi anh nói sao?”
Giọng nói cay nghiệt vang lên trên đỉnh đầu, bóng người đó che hết ánh sáng buộc Hắc Dực phải mở mắt. Nhìn thấy cây súng ngắn trong tay đối phương, anh ta cũng không tỏ ra sợ hãi, mà thay vào đó là một bản mặt thản nhiên, giống như câu nói: Không có hỉ, nộ, ái, ố.
“Mạc Vĩnh Lam, cô cũng muốn giết tôi sao?”
Mạc Vĩnh Lam giương cao khóe môi cười dữ dằn. Từ sau vụ thuê người tông chết Dạ Tuyết Ninh không thành, cô ta ngày nào cũng phải chịu sự tra tấn của anh ta, phải nhìn sắc mặt anh ta mà sống, như vậy, cô ta có thể không ghét Hắc Dực được sao? Bây giờ có cơ hội giết anh ta, cô ta như thế nào lại không muốn ra tay chứ?
“Muốn, vô cùng muốn!”
Hắc Dực thong thả mỉm cười, sau đó lại nhắm mắt, nói với Mạc Vĩnh Lam: “Vậy thì tới đi.”
Phát súng của Hoắc Doanh Doanh, có lẽ thật sự đã muốn lấy mạng anh ta, chẳng qua cô ấy chưa tập bắn súng bao giờ nên mới bắn chệch một chút, kéo hơi tàn của Hắc Dực tới bây giờ. Lúc cô bỏ đi theo sau đám người Vũ Vĩ Phong, anh ta có biết, chỉ là, nếu đây là mong muốn của cô, vậy anh ta sẽ giả vờ đã chết.
Mạc Vĩnh Lam không có một tia do dự nào mà giơ súng, nhắm chuẩn vào vị trí trái tim của Hắc Dực.
Tiếng súng thứ ba vang lên trong ngày, căn biệt thự trên núi của Hắc Dực chưa khi nào “vui” như vậy.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!