Độc Sủng Vương Gia Hắc Khuyển
Chương 10-3
Phật phật!!!”Phù cuối cùng cũng xong” Hai tay chống nạnh, nhìn dãy quần áo đã được giặt tươm tất nàng gật đầu hài lòng.
“Nha đầu lại đây đem cái này cho đại tổng quản” Nhũ Ú thẩm trong tay cầm hai dĩa bánh quế hương, đưa cho Tiểu Điệp một dĩa.
Nàng bước tới nhận dĩa bánh, đáp: ” Là!”
Nhìn Tiểu Điệp đi mất, chợt bà nhếch mép một cái. Hà hà, cái dĩa bánh đó ta đã bỏ thuốc xổ, để xem đại tổng quản trừng trị ngươi như thế nào. Nghĩ tới cảnh tượng nàng bị đại tổng quản trừng phạt, bất giác tâm trạng bà vô cùng thỏa mãn.
” Quên mất, hình như ta chưa cho chim của vương gia ăn thì phải” Nói rồi bà để dĩa bánh gần đó rồi rời khỏi.
Không biết là vô tình hay thiên ý mà khi Lãnh Tâm đi ngang qua, cậu tưởng là dĩa bánh của Tiểu Điệp bởi thấy để ngoài trời với lại chỗ này là Tiểu Điệp vừa đứng, thế là cứ thế mang đi, cậu định bụng là sẽ mua bánh khác trả lại tỷ ấy bởi hiện giờ cậu rất đói.
Còn Tiểu Điệp, sau khi đi lòng vòng một hồi mới phát hiện là bản thân chưa biết phòng của đại tổng quản, định hỏi đường người khác thì mới thấy ở khu vực này vắng đến kì lạ, hay phải nói là không một bóng người. Tiểu Điệp đành phải thất thỉu quay trở lại chỗ cũ để hỏi Nhũ Ú thẩm.
” Ủa vị đại thẩm kia đâu rồi?”
Tiểu Điệp dáo dác tìm kiếm, mãi vẫn không thấy, nàng đành thở dài một hơi.
“Thôi để tạm dĩa bánh ở đây vậy lát hỏi đường sau” sau đó lại xoay người rời khỏi.
Nhũ Ú thẩm cho chim ăn xong, vẻ mặt vui vẻ, lấy dĩa bánh lên ăn.
“Nha đầu thúi, để ta xem ngươi chết khó coi ra sao, hắc hắc… ưm, bánh này ngọt thật, phải kêu đầu bếp làm thêm mới được”
Ngày hôm nay bà quả thật rất vui vẻ nha, vừa ăn bánh ngon vừa có thể xử lý nha đầu kia
Đang hớn hở đi tới phòng bếp, chợt sắc mặt Nhũ Ú thẩm vô cùng khó coi, mặt bà trắng bệch, mồ hôi to như hạt đậu không ngừng tuôn ra như mưa, cơ thể bà run rẩy.
“Ui da, bụng của lão nương”
……….
*******……*****……********
“Tâm đệ, đi rồi đệ nhớ bảo trọng thân thể, học xong nhớ quay về thăm ta nha” Tiểu Điệp vẻ mặt lưu luyến.
“Đệ biết rồi, tỷ yên tâm”
Nói rồi cậu lục trong túi ra một túi bánh.
“Đây, đệ trả lại tỷ bịch bánh, lúc nãy đệ đói quá nên lỡ ăn hết”
Nhìn bịch bánh nàng không khỏi sững sờ: “Hả, bánh gì?”
“Thì dĩa bánh gần chỗ tỷ phơi đồ”
“Tỷ đâu có để bánh gì ở đó” Tiểu Điệp lắc đầu, vẻ mặt không thể nào”
“Vậy dĩa bánh đó là của ai?”
Lãnh Tâm cùng với Tiểu Điệp bốn mắt nhìn nhau vô cùng khó hiểu.
Sau khi Lãnh Tâm rời khỏi, Tiểu Điệp thở dài, tựa lưng vào góc tường, ánh mắt mông lung nhìn về phía bầu trời xanh. Haiz, xem ra nàng lại lần nữa chỉ có một mình.
Ngó xung quanh không có ai, Tiểu Điệp chán nản phóng ra lửa tạo thành một tiểu đao, vẫn như lần trước, tiểu đao tồn tại được khoảng vài giây liền lập tức biến mất. Quái lạ, làm thế nào để giữ được lâu đây. Đang nghĩ ngợi lung tung thì phía sau chợt một tiếng thanh túy vang lại gọi tên nàng.
“Tiểu Điệp, Thanh nhi công chúa bảo muốn gặp ngươi”
Hả, Thanh nhi công chúa là ai? Sao lại muốn gặp nàng?
Phh/hhhhhhhhhjjjhbbbbbbbbbbbbbbbbbbbbbbbbbbbbbhhhbjkkkkkkkknnbbhjjnbvhjkjgggcfffghjhhhkjhjkjhhhhghjjhggcxxhjhhjjjjjjjjjjjjhhjho. ^^hkjvhjjklkjj jjvhjjjklk cghhjgg ghuhhh ffyyhhj jjugcxb kjygggh kuggrfcgnjhhjjjhjjhhhkuggrfcgnjhhjjjhjjhhhjjjhhhjjj jjvgnjjhgg jjhvnjjjgggtykkj kbvcjbhhyffgjj kjhhkjjhjkjjkkjhjkjjhg jhvgjjhhhjjjjj hhcgjjkjhjj jjjjjjj kknbjkkjjhjjjjjj jjjjjjj jjjjjjj jjjjjjj jjjjjjj jjjjjj jjjjjjj jjjjjjjh jjhhhbb jjjjjv jjjhhhhv jjjjjjjjjj jjjjjjj jjjjjjjj jjjjjjjj jjjjjjjj jjjjjjh jjjhjjj jjjjjjjj jjjjjjjhjjjh jjjjjhh jjjj
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!