Độc Sủng Vương Gia Hắc Khuyển - Chương 12-2
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
190


Độc Sủng Vương Gia Hắc Khuyển


Chương 12-2


Nàng nhớ bản thân bị người ta ám sát, may mắn thoát chết, nàng leo xuống vách núi, tới một nơi nhiều sương mù, thấy rất nhiều xương người, rồi sau đó, sau đó…. hình như nàng nghe được mùi hương rất lạ.

Giơ chân sói lên trước mặt, trong lòng nàng khẽ run rẩy. Không lẽ mùi hương đó khiến nàng biến thành bộ dạng này?

Đang rối rắm, vò đầu bứt tai không biết làm sao, thì một giọng nói ồm ồm vang lên: “Xú nha đầu, dù có đẹp đến mấy thì cũng không nên nửa đêm tỉnh dậy soi mình dưới sông thế kia chứ?”

Tiểu Điệp thoáng bị bất ngờ sau đó ngẩn ra.

Nửa đêm? Bây giờ là nửa đêm sao? Xung quanh nhìn rất rõ, hơn nữa sáng sủa làm nàng tưởng mới chợp tối hoặc là gần sáng rồi chứ. Không lẽ do biến thành sói nên cặp mắt sáng hơn bình thường? Quan trọng hơn hết, lão bà bà kia là ai, dường như nhìn thấy bộ dạng này của nàng không hề kinh ngạc tí nào.

Bất giác ánh mắt đề phòng, Tiểu Điệp lùi ra sau vài bước.

Thấy bộ dạng đề phòng của Tiểu Điệp, lão bà bà không khỏi thầm mắng. Xú nha đầu, ngươi là ta cứu mạng, không đa tạ thì thôi bộ dạng một hai đề phòng là thế nào.

Chợt tiếng “Ùm” vang lên, vì mãi thụt lùi, quên mất phía sau là con sông, nên Tiểu Điệp cứ thế diễm lệ hụt chân té cái ùm.

Mặt khác, lần đầu tiên biến thành sói, Tiểu Điệp vốn là một người bơi giỏi cũng không biết làm thế nào, nàng hết trồi lên lại hụp xuống, chân tay quẫy đạp lung tung, cố gắng kêu cứu.. cứu..

Trên bờ, nhìn bộ dạng sắp chết đuối của Tiểu Điệp, lão bà bà vẫn thờ ơ không có vẻ gì là sẽ cứu giúp, ánh mắt vẫn điềm tĩnh, chờ nàng ngoi lên ngụp xuống, uống vài ngụm nước mới liếc mắt nhìn nàng, nhàn nhạt nói: “Xú nha đầu, còn không mau đứng lên, không lẽ ngươi định chết đuối với cái sông chỉ cao ngang cằm của ngươi?”

Hả, cao ngang cằm. Tiểu Điệp ngưng vùng vẫy, đứng lên thử, quả thật mực nước chỉ ngang cằm nàng. Tiểu Điệp xấu hổ nhìn chân chó ý nhầm chân sói của mình, lúng túng không nói nên lời. Mất mặt, thật mất mặt….

Mãi một lúc sau, một cơn gió lùa qua, Tiểu Điệp lạnh sống lưng ắt xì một cái, nàng mới vội vã chạy lên bờ.

Lão bà bà ném khăn lông sang cho Tiểu Điệp, ngắn gọn hai chữ: “Lau đi” rồi xoay người đi mất.

Khăn lông giắt ngang người Tiểu Điệp, gió thổi làm cho bay phất phới. Nhìn thân ảnh của bà lão, chợt nàng cảm thấy áy náy, lững thững theo sau. Lão bà bà hình như giận nàng thì phải.

Vào trong nhà, lão bà bà liền một mạch đi thẳng vào phòng ngủ, còn lại Tiểu Điệp thân người ướt sũng không biết làm sao.

Nàng hết nhìn cái khăn lại nhìn sàn nhà cực lực suy nghĩ, sau đó thở dài. Đành vậy, dù hành động có hơi xấu hổ nhưng ở đây cũng không có ai khác ngoài nàng.

Tiểu Điệp khẽ lắc mình cho cái khăn rơi xuống, nàng nằm ngửa giơ bụng ra, ra sức lăn lăn trên khăn bông. Sau khi lăn xong, cảm thấy hình như lớp lông vẫn chưa khô, nàng đứng dậy ra sức lắc cái mông (có lẽ vậy). Hình dáng của nàng lúc này đảm bảo không khác gì chú cún mắc mưa đang giũ nước, nếu lúc này có ai thấy chắc nàng độn thổ mất.

Chợt tiếng “E hèm” vang lên, Tiểu Điệp lập tức đứng hình, như có tia điện xẹt qua vội ngửa đầu lên. Bốn mắt nhìn nhau, máu họng tuôn trào. Khuôn mặt Tiểu Điệp từ trắng chuyển sang đỏ, đỏ sang xanh, xanh sang tím, cuối cùng là mặt cắt không còn giọt máu.

Hu hu hu…. Làm ơn cho nàng cái lỗ chui xuống đi, hành động xấu hổ vừa rồi bị nhìn thấy hết rồi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN