Độc Sủng Vương Gia Hắc Khuyển
Chương 18-3
Kể từ khi bị Hoắc Dĩnh bắt, đã hai tháng trôi qua. Tiểu Điệp sớm bỏ ý định dùng chiêu ngoan hiền để được thả ra. Lần nào cũng vậy, khi nàng trước mặt hắn giả bộ, không biết bằng cách nào hắn đều phát hiện ra, đã vậy còn bị hắn hôn trộm, thiệt là mất mặt mà. Thôi thì nàng cứ ngồi đây, chờ khi nào hắn chán ắt sẽ thả nàng. Nhưng xem chừng thời gian để tên vương gia đó chán nàng, xem ra cũng dài quá đi.
Tiếng cánh cửa mở ra, như thường lệ, một người bên ngoài đem mâm cơm vào. Kết giới ngoài cửa dường như chỉ có tác dụng với mỗi mình nàng. Tiểu Điệp nhìn một bàn đầy đồ ăn ngon mà vô cùng chán nản.
Tên vương gia kia, hắn không định nuôi nàng béo mập thành heo để mần thịt đấy chứ?
Tiểu Điệp buồn chán không muốn động đũa. Bên ngoài Hoắc Dĩnh đi vào, nhìn thấy Tiểu Điệp không muốn ăn bèn hỏi: “Sao vậy? Thức ăn không ngon sao?”
Tuy cách hai bước chân, nhưng Tiểu Điệp vẫn có thể nghe thấy mùi rượu thoang thoảng từ Hoắc Dĩnh, nàng nhíu mi hỏi: “Ngài vừa uống rượu?”
Hoắc Dĩnh kéo ghế ra ngồi vào, nói: “Lúc nãy ta có uống một chút, không ngờ nàng nhận ra”
Nhìn cặp mắt lờ đờ của Hoắc Dĩnh, Tiểu Điệp bắt đầu cảnh giác. Loại nam nhân như hắn, bình thường điềm tĩnh là thế, nhưng khi uống rượu vào, không biết sẽ làm ra loại sự tình gì, nàng chính là đề phòng vẫn hơn.
Ngón tay Hoắc Dĩnh khẽ lướt trên mặt Tiểu Điệp, cả thân thể nàng ngay lập tức cứng đờ, tim đập kịch liệt.
Tên vương gia này, hắn rốt cuộc muốn làm gì?
Hoắc Dĩnh khẽ dừng lại, đôi mắt sâu hun hút không thấy đáy, lờ mờ vì hơi rượu, bất giác, khóe môi khẽ cười nhạt: “Nàng sợ ta?”
Nhìn khuôn mặt đầy đau đớn của Hoắc Dĩnh, tim nàng bất giác chùn xuống. Nàng sợ hắn? Với những việc Hoắc Dĩnh đã làm nàng có thể không sợ?
Nhìn khuôn mặt Tiểu Điệp, Hoắc Dĩnh sớm biết câu trả lời, nổi đau trong đáy mắt càng hiện rõ. Ly rượu lúc nãy hắn uống là ly rượu độc, nhưng chính tay hoàng huynh đưa cho hắn, hắn có thể không nhận? Xem ra, hắn đã xem thường ly rượu độc đó rồi.
Thân thể Hoắc Dĩnh cứ thế, nặng nề đổ xuống.
Nhìn thấy Hoắc Dĩnh nằm im không động đậy, Tiểu Điệp hoảng sợ, vội đứng phắt dậy: “Này, ngài sao thế?”
“Để ta gọi người giúp” Tiểu Điệp xoay người liền bị Hoắc Dĩnh giữ lại.
Hắn yếu ớt nói: “Không cần, nàng cứ đỡ ta lên giường là được”
Tiểu Điệp lóng ngóng không biết làm sao, đành phải nghe lời Hoắc Dĩnh đỡ hắn lên giường.
Bàn tay Hoắc Dĩnh vô thức nắm chặt lấy tay Tiểu Điệp, hắn sợ chỉ cần một chút thả lỏng thì khi tỉnh dậy sẽ không thể thấy nàng.
Trong mê sảng, Hoắc Dĩnh vừa siết chặt tay Tiểu Điệp vừa lẩm bẩm: “Đừng đi”
Tiểu Điệp vừa ngưỡng mộ, vừa tội nghiệp cho nam nhân si tình này, nàng thật tò mò, không biết người tên Lôi Nhạc kia là người như thế nào.
Bàn tay Tiểu Điệp khẽ chạm vào chán Hoắc Dĩnh, nàng dịu dàng nói: “Ta sẽ không đi”
Lúc này, Hoắc Dĩnh mới thôi nói mê sảng, chìm sâu vào giấc ngủ.
Có thể hay không, sau này nàng cũng sẽ gặp được một người si tình như vậy. Người sẽ vì nàng nguyện làm tất cả, ngay cả khi không còn ý thức cũng không muốn buông tay nàng.
Không biết ngồi bao lâu, Tiểu Điệp cũng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Trong ý thức mơ hồ, nàng dường như nghe thấy hai đứa trẻ cười nói vui đùa, tiếng cười cứ như thế hết xa lại gần, hình bóng bé gái và bé trai dù nàng có cố gắng như thế nào thì vẫn không thể nhìn rõ được, nàng chỉ thấy hai cái bóng mờ mờ.
Lẫn trong tiếng cười bỗng có tiếng nói: “Nhạc Nhạc tỷ”
Tiếng nói ngày càng rõ rệt, tiếng nói đó là đang gọi nàng sao?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!