Độc Sủng Vương Phi Kiêu Ngạo
Chương 51: Túc Vương
Editor: Chiriki
Beta: Bạch Nguyệt
“Minh công tử, mời đi bên này.”
Quản gia vừa đi, Thế Tập Hầu lập tức gượng cười mời Minh Vô Ưu ngồi ghế, mặc kệ bên cạnh còn hai người khác đang đứng ở cửa.
Đối với việc hắn cố tình làm lơ, Thanh Nguyệt cũng không cảm thấy sao cả, tự ý tìm một vị trí ngồi xuống, dù sao thành danh kiêu ngạo của nàng đã sớm truyền đi khắp nơi, còn cần phải coi vẻ mặt của người khác làm gì.
Ngược lại trên mặt Bạch Dật Hiên có chút không kìm được, da mặt hắn không dày như Thanh Nguyệt, muốn ngồi xuống nhưng lại không được người khác mời, mọi người đều đã ngồi, chỉ còn mỗi một mình hắn đứng ở đại sảnh, ngược lại trông như phạm nhân đang bị thẩm vấn.
“Chẳng trách người gác cổng ngay cả một tên thông báo cũng không có, thì ra là trong phủ có khách quý, bản vương đến trái lại có chút đường đột”
Trong lúc Bạch Dật Hiên đang đứng đó do dự, một giọng nói ôn hòa bất thình lình từ phía sau hắn truyền tới, lập tức trong lòng hắn vui vẻ, vội vàng xoay người nghênh đón, xem như giải trừ xấu hổ vừa rồi.
“Gia, đã lâu không gặp.”
Trong chính sảnh, Thế Tập Hầu và mọi người cũng theo tiếng nói nhìn lại, liền thấy một nam tử dáng người cao lớn mang theo ánh mặt trời mà đến, trên khuôn mặt anh tuấn mang nụ cười vô hại, hiền hòa mà ấm áp làm người ta bất giác bỏ xuống sự đề phòng.
“Chào.” Nhìn thấy Bạch Dật Hiên tiến lên đón, hắn mỉm cười gật đầu, liền cùng Bạch Dật Hiên bước vào đại sảnh.
“Không biết Vương gia giá lâm nên không tiếp đón từ xa, thứ tội thứ tội.” Thấy hai người cùng đi vào chính sảnh, Thế Tập Hầu cũng tới đó nghênh đón, trong lòng không ngừng nói thầm, ba tôn thần có hẹn trước với nhau à, sao hôm nay tất cả đều chạy đến quý phủ của hắn thế này!
“Là ta tới đường đột, mong Hầu gia rộng lòng tha thứ.” Người kia liền cười vang rồi ôm quyền, cao giọng đáp, thần thái áy náy mà chân thành.
Quân Lăng Nhiên!
Nhìn người nọ, Thanh Nguyệt theo bản năng chuyển tầm mắt đến trên người Quân Lăng Duệ, lại thấy hắn vẫn uống trà như cũ, phảng phất như không nhìn thấy Quân Lăng Nhiên. Ngược lại ánh mắt Minh Vô Ưu không ngừng di chuyển liên tục giữa hai người, không biết là đang âm mưu gì, nhưng hắn cũng không có ý muốn đứng dậy nghênh đón.
Thấy một màn như vậy, nàng không khỏi có chút nghi ngờ, nghe nói từ trước đến nay người đó luôn đối nghịch với Duệ Vương, Quân Lăng Duệ không có phản ứng gì cũng có thế lý giải, nhưng còn Minh Vô Ưu? Hắn chẳng qua chỉ mang danh hào thần côn của Thần Cơ Sơn Trang mà thôi, có tư cách gì có thể thấy vương gia mà không bái?
Nghĩ đến đây, ánh mắt nàng không khỏi lần nữa chuyển đến người vừa tới, thình lình vừa lúc chạm phải đôi mắt đang tìm tòi nghiên cứu kia, nàng lập tức vội vàng nhẹ nhàng cười ngượng ngùng với hắn, xấu hổ cúi đầu, bộ dạng thẹn thùng giống như thiếu nữ vừa biết yêu. Chỉ có nàng mới biết, nháy mắt vừa rồi khiến cả người nàng giống như rơi vào hầm băng đến mức nào.
Người này nhìn thì cười hiền hoà chân thành, thế nhưng nụ cười kia chưa từng chạm đến đáy mắt, thậm chí khoảnh khắc vừa rồi nàng nhìn thẳng hắn, nàng còn có thể thấy được sự lạnh lùng, vô tình nơi đáy mắt hắn.
Tuy rằng ám bộ đưa tin tức liên quan đến Quân Lăng Duệ và người này có hơi ít, nhưng thông tin về người này, ngược lại cũng xem như khá đúng, người này đúng là xứng với danh “hổ mặt cười”(1).
(1) Ý chỉ người bên ngoài vui vẻ nhưng bên trong độc ác.
Quân Lăng Nhiên nhìn bộ dáng xấu hổ cúi đầu Thanh Nguyệt không khỏi sửng sốt, tiếp đó môi mỏng gợI lên một nụ cười hoàn mỹ, ánh mắt nhìn trên người nàng như có điều gì suy nghĩ, cùng Thế Tập Hầu đi đến hướng chủ vị.
Kỳ lạ, chẳng lẽ là hắn nhìn lầm rồi? Nàng ta bất quá chỉ là một thiên kim tiểu thư bị cưng chiều thành hư mà thôi, nét mặt suy nghĩ chỉ thuộc về người địa vị cao sao có thể xuất hiện trên người nàng ta, nàng ta chẳng qua là một nữ tử nổi tiếng kiêu ngạo thôi.
“Vương gia…….”
Thanh âm Thế Tập Hầu đánh gãy sự tầm tư của Quân Lăng Nhiên, đến khi hắn lấy lại tinh thần thì đã thấy Thế Tập Hầu mồ hôi đầy đầu nhìn hắn, hoài nghi nhìn về phía trước liền lập tức hiểu được.
Chủ vị giữa chính sảnh chỉ có hai cái: một trái, một phải, sớm đã có người ngồi vững ở đó như núi Thái Sơn, mà hắn thân là vương gia đương triều, lại còn là Đại hoàng tử, đương nhiên không thể ngồi chỗ thấp hơn.
“Không sao, ta ngồi ở đâu cũng giống nhau.”
Ánh mắt Quân Lăng Nhiên âm u nhìn hai người ngồi ở chủ vị, cười vang rồi đi đến môt chỗ thấp hơn Minh Vô Ưu, nhưng bước chân hắn mới vừa nâng đã dừng lại, hắn quay đầu nhìn về phía cửa, gương mặt anh tuấn mà ấm áp không khỏi cứng đờ.
Chỉ thấy ngoài chính sảnh có năm sáu quan viên lớn nhỏ đang dắt nhau mà đến, đồng thời còn có mấy tốp năm tốp ba quan viên cũng đang đi vào trong viện, phe phái của hắn cũng có, Duệ Vương cũng có, tuy không đầy đủ như khi lên triều nhưng cũng đến hơn phân nửa.
Thấy cảnh này, mấy người trong sảnh không khỏi hai mặt nhìn nhau, tất cả đều thấy được nghi hoặc từ trong mắt đối phương.
Đây là có chuyện gì?
Đang lúc mọi người mờ mịt, Thanh Nguyệt vẫn luôn cúi đầu không nói gì chợt lặng lẽ ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn Bạch Dật Hiên đứng cạnh cửa với vẻ mặt ngây ngốc, đôi môi đỏ mọng thầm cong lên.
Tốc độ của Hồng Diệp thật đúng là rất nhanh, năng lực của Ám Bộ vẫn cường hãn như cũ, quả nhiên không làm nàng thất vọng.
Đại sảnh Hầu phủ bỗng chốc nhộn nhịp hẳn lên, thanh âm cung kính bái kiến mấy vị thượng vị giả, tiếng khách sáo chào hỏi, vài vị quan viên đối nghịch nhau cũng đang đấu võ mồm, ngươi tới ta đi vui vẻ vô cùng.
Thời điểm Lưu Thiên Tứ theo quản gia đi vào nơi này liền bị cảnh tượng náo nhiệt ở đây làm cho hoảng sợ, nhìn mặt trời đã lên cao đến giữa trời, đầu óc hoàn toàn mù mịt.
Hôm nay là ngày nào, sao đột nhiên nhiều quan viên tới nhà như vậy?
“Trời ạ, mau tới đây làm quen mấy vị đại nhân một chút.” Khiếp sợ lúc đầu qua đi, Thế Tập Hầu đã tươi cười đầy mặt, nhìn thấy Lưu Thiên Tứ lập tức vẫy tay gọi hắn lại đây.
Tuy rằng hắn cũng không rõ hôm nay là ngọn gió nào đã thổi những người này tới Hầu phủ, nhưng đây tuyệt đối là cơ hội tốt để nhi tử có thể làm quen với các quan viên.
“Hầu gia, ngài xem chỗ ngài nhiều người như vậy, một nữ tử như ta ở đây thật sự không thích hợp, nếu không hay là giải quyết chuyện của ta trước rồi các ngươi tiếp tục trò chuyện được không?”
Động tác lôi kéo nhi tử của Thế Tập Hầu đột nhiên bị cắt ngang, sắc mặt tức khắc có chút được không tốt lắm, nhưng trước mặt nhiều người như vậy cũng không phản bác được, lập tức đành phải không kiên nhẫn lên tiếng cho có lệ.
“Hiền chất nữ, chuyện của ngươi cũng không phải đại sự gì, vẫn là về sau rồi nói, nếu ngươi cảm thấy ở đây không thích hợp thì đi trước đi.”
“Hầu gia nói đùa, việc của ta liên quan đến tính mạng, sao có thể là việc nhỏ? Việc này quả thật không kéo dài được, ngươi nói có đúng không? Bạch Dật Hiên —— Bạch công tử.” Thanh Nguyệt đương nhiên không cho phép hắn từ chối, ngay lập tức cất giọng về phiá Bạch Dật Hiên sớm đã bị ép vào trong góc.
Mọi người bị nàng đề danh điểm họ hô lên, ánh mắt tất cả lập tức hướng về phía vẻ mặt xấu hổ của Bạch Dật Hiên, trong mắt tất cả đều chứa đầy hứng thú.
Ở tiệc mừng thọ trước đó vài ngày, Bạch công tử vừa ra đã khiến người khác phải nhìn bằng cặp mắt khác xưa, không biết hôm nay lại là chuyện gì, thế nhưng còn liên quan đến mạng người.
Bạch Dật Hiên bị mọi người nhìn đến mức sắc mặt trắng bệch, đưa mắt nhìn Thế Tập Hầu đã xanh mặt, kinh hãi không dám mở miệng.
“Nếu đã liên quan đến tính mạng, vậy trước tiên xử lý chuyện của Tô tiểu thư đi, Bạch Dật Hiên, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà cư nhiên muốn làm phiền đường đường là tiểu hầu gia phải làm chứng? Nói đi, vừa lúc hôm nay tất cả mọi người đều ở đây, để mọi người phán xử cho ngươi. “
Ngay tại thời điểm hắn ấp úng, Quân Lăng Duệ vẫn luôn mặt lạnh ngồi ở chủ vị đột nhiên lạnh lùng lên tiếng, ngữ khí gần như ra lệnh khiến người ta không dám phản kháng.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!