Triệu Kim Ca thực sự lo lắng cho tình huống của Tưởng Chấn.
Hắn tạm thời đã không có nguy hiểm, nhưng Tưởng Chấn đâu?
Triệu Kim Ca phái người làm bộ thành ngư dân bình thường đi ra ngoài điều tra, đồng thời bản thân mang theo đội tàu tìm một cái tiểu đảo để dừng chân tạm thời.
Bọn họ rời đi quá gấp, rất nhiều đồ vật không kịp chuẩn bị đầy đủ, mà trên đảo này có người cư trú, bọn họ liền có thể bổ sung lương thực cùng nước.
“Kim ca nhi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Triệu Phú Quý từ trong khoang thuyền đi ra tìm Triệu Kim Ca.
Bọn họ vốn dĩ đang muốn ngủ, đột nhiên bị Triệu Kim Ca đưa tới trên thuyền, hoàn toàn không biết đã xảy ra sự tình gì.
“Cha, chúng ta gặp một chút phiền toái.” Triệu Kim Ca nói.
“Cái gì phiền toái? Có nguy hiểm sao?” Triệu Phú Quý lại hỏi.
“Không có, cha ngươi yên tâm.” Triệu Kim Ca cười cười với phụ thân của mình, muốn trấn an đối phương, lại không biết chính sắc mặt của hắn lại phi thường khó coi.
Hắn hy vọng chính mình nghĩ sai rồi, kỳ thật bọn họ cũng không có gặp cái gì phiền toái.
Hắn hy vọng không bao lâu Tưởng Chấn sẽ tới đón bọn họ trở về.
Chỉ là, hy vọng rốt cuộc chỉ là hy vọng.
Triệu Kim Ca đợi một ngày rốt cuộc cũng nhận được tin của Tưởng Chấn, cũng thấy được Tưởng Chấn đội tàu.
Người trên thuyền một đám tất cả đều đầy người chật vật, trên người Tưởng Chấn còn mang theo vết máu.
Bọn họ gặp cái gì, không cần nói cũng biết.
“Kim ca nhi, về sau ngươi liền phải cùng ta cùng nhau làm đào phạm.” Nhìn đến Triệu Kim Ca, Tưởng Chấn cười nói.
“Hảo.” Triệu Kim Ca trịnh trọng gật gật đầu.
Nhìn đến bộ dáng nghiêm túc của hắn, Tưởng Chấn tươi cười không còn chua xót như lúc đầu nữa, ngược lại mang theo chân thành: “Ngươi yên tâm, Kim ca nhi, thế giới lớn như vậy, luôn có chỗ cho chúng ta dung thân!”
Thế giới này tuy rằng có rất nhiều địa phương đều không giống với trong lịch sử mà hắn biết, tên gọi các nơi cũng không giống nhau nhưng địa hình lại tương tự nhau.
Nếu như thế, nơi này chắc cũng tồn tại châu Mĩ chưa bị khai phá, ở hải ngoại, càng có nhiều vùng đất vô chủ.
Hắn đem Thanh Hoa đảo trở thành đường lui, nhưng chỉ là ở trên đó ẩn dấu nhiều người, trữ hàng rất nhiều lương thực vật tư, khi thật sự tới lúc không thể không rời khỏi Đại Tề, hắn lại không tính toán sẽ ở trên một cái đảo nhỏ như vậy cố thủ.
Hải quân của triều đình không phải ăn chay, sau lưng người ta còn có toàn bộ Đại Tề làm hậu thuẫn, chỉ với một ít người như bọn họ, cho dù sức chiến đấu có mạnh, ở trên một cái đảo nhỏ như vậy, chẳng lẽ còn có thể chống đỡ được sự tấn công cuồng cuộng không ngừng của hải quân.
Nếu thật sự bị nhốt ở chỗ này, không chừng thủ hạ của hắn cũng sẽ phản hắn.
Tưởng Chấn lúc trước làm rất nhiều chuẩn bị, nhưng rốt cuộc cũng không tính đến chuyện này, nhưng giờ khắc này, hắn đẩy đi sương mù, nhìn được rõ ràng con đường mình phải đi.
“Lão đại, chúng ta kế tiếp làm sao bây giờ?” nhóm thủ hạ của Tưởng Chấn lo lắng hỏi.
Bọn họ lúc này đều thực mờ mịt.
Tuy rằng trong bọn họ có một số người đối triều đình có bất mãn, nhưng cuộc sống trải qua tốt, bọn họ ban đầu chưa bao giờ nghĩ tới phải rời khỏi.
Chỉ cần không phải cuộc sống trôi qua không nổi nữa, bá tánh là sẽ không muốn phản kháng.
Bọn họ sở cầu, bất quá là an ổn sống có ăn có mặc mà thôi, cố tình triều đình có đôi khi chính là không hề nghĩ đến điều này……
“Chúng ta đi Đông Dương.” Tưởng Chấn nói.
“Đông Dương?” Mọi người đều có chút kinh ngạc, bọn họ cho rằng bọn họ sẽ ở tại Thanh Hoa đảo, lại hoặc là giống Trình Vĩnh Chân đi Lưu Cầu, không nghĩ tới Tưởng Chấn thế nhưng sẽ quyết định đi Đông Dương.
“Lưu Cầu cách Đại Tề thân cận quá, hải quân Mân Nam phủ không bao lâu liền có thể tới Lưu Cầu, đi Lưu Cầu, không bằng đi Đông Dương.” Tưởng Chấn nói.
Người Đông Dương có thể tới Đại Tần, bọn họ vì cái gì không thể đi Đông Dương?
Đương nhiên, việc cấp bách bây giờ là bọn họ phải đi một chuyến đến Thanh Hoa đảo lấy vật tư.
Còn những người còn lưu lại tại Hòa Hưng phủ ……
Tưởng Chấn cùng Triệu Kim Ca lần này rời đi quá gấp, rất nhiều thủ hạ cùng người nhà đều là bị lưu tại Hòa Hưng Phủ.
Tưởng Chấn có tâm mang theo những người đó, nhưng hiện tại trở về, bọn họ chính là chui đầu vô lưới……
Cũng may, Tề Kình tuy nói có chút ngoan cố nhưng không phải người xấu, ít nhất sẽ không cho người lạm sát kẻ vô tội.
Tưởng Chấn thở dài, hắn không phải thần, rốt cuộc không thể làm mọi việc đều chu đáo.
Tưởng Chấn mang theo đội tàu, đi đến Thanh Hoa đảo, sau khi mang theo vật tư cùng người trên đảo, bọn họ lại không ngừng nghỉ đi về hướng Đông Dương.
Thủ hạ của Tôn Khải Vân ở Biên Nhai thôn bị người Tưởng Chấn đánh bại, trong lúc phẫn nộ, ý đồ tàn sát bá tánh Biên Nhai thôn để hả giận lại bị Tề Kình ngăn lại.
Bất quá, bọn họ rốt cuộc vẫn là bắt một ít thủ hạ của Tưởng Chấn, sau đó nghiêm hình bức cung hỏi ra được sự tồn tại của Thanh Hoa đảo.
Tưởng Chấn này thế nhưng lại có một cái đảo ở ngoài biển, quả thực lòng muông dạ thú!
Tôn Khải Vân sau khi biết tin tức, lập tức phái binh mã, lại mượn một ít binh ở Hòa Hưng Phủ bên này, sau đó thẳng tiến đến Thanh Hoa đảo.
Nhưng mà, bên trên đảo này, đã sớm vườn không nhà trống.
Trên đảo có phòng ốc chỉ che lại một nửa, trên đảo các loại rau xanh còn chưa trưởng thành, lại cố tình một người cũng không có.
“Cái tên đáng chết Tưởng Chấn kia đi nơi nào?” Tôn Khải Vân nhịn không được nói.
“Lưu Cầu?” Tề Kình nhíu mày.
Lưu Cầu hiện tại bị cũ bộ của Trình Vĩnh Chân chiếm cứ, thực loạn, nhưng Tưởng Chấn nếu là đi qua đó, những người đó khẳng định là sẽ tiếp nhận hắn.
Tề Kình cùng Tôn Khải Vân trầm mặc một lát, liền lại hướng Lưu Cầu mà đi, mà lúc này, đội tàu của Tưởng Chấn lại là ở một đường khác đi Đông Dương.
Đông Dương là một quốc đảo, nhưng cái đảo này lại phi thường phi thường lớn.
Nơi này, Tưởng Chấn đã từng đến.
Lúc trước hắn mỗi lần đến đây, đều được người nơi này hoan nghênh, nhưng lần này, tình huống lại có điều bất đồng.
Trước kia người Đông Dương là dịu ngoan, nhưng mấy năm nay, bọn họ lại thay đổi rất nhiều.
Bọn họ phát hiện, người Đại Tề cũng không giống trong tưởng tượng của bọn họ như vậy cường đại, bọn họ càng phát hiện, cướp bóc so với thành thành thật thật làm buôn bán càng mau kiếm được tiền.
Lúc trước đồ vật Đại Tề bán cho họ, giá cả luôn rất cao, rõ ràng là đang hố bọn họ, nếu như thế, bọn họ hiện tại vì cái gì còn muốn mua đồ vật của Đại Tề?
Còn không bằng bọn họ trực tiếp đoạt!
Vì thế, đám người Tưởng Chấn vừa mới cập bờ, liền gặp một đám người Đông Dương có ý đồ cướp bóc đội tàu của hắn .
Bá tánh Đại Tề là thực sự sợ Đông Dương lãng nhân (lãng nhân: người trôi dạt, vô gia cư), bọn họ không dám phản kháng, nhưng thủ hạ của Tưởng Chân cũng đâu phải là bá tánh bình thường.
Tưởng Chấn đem những người đến cướp bóc gϊếŧ người đều bắt lại.
“Chúng ta bất quá là ngừng ở phụ cận một chút, liền gặp được công kích, rất nhiều người bị thương, chúng ta muốn tại đây tu dưỡng.” Tưởng Chấn nói với quan viên địa phương Đông Dương, tại bờ biển Đông Dương chiếm một miếng đất ở lại.
Không ai đi quản bọn họ.
Đông Dương bên này là có hoàng thất, đồng thời, còn có một cái Mộc Phủ, mà hai bên vẫn luôn tranh đấu, mấy năm gần đây, càng là thời điểm bọn họ tranh đấu kịch liệt nhất, cuộc sống của bá tánh trải qua thật sự không tốt.
Cũng là vì như vậy, rất nhiều người Đông Dương, mới có thể rời bỏ nơi này đi đến Đại Tề kiếm ăn.
Đông Dương hoàng thất cùng Mộc Phủ đã tới trình độ không chết không ngừng, lúc này, bọn họ còn có thời gian đi xua đuổi Tưởng Chấn?
Khi phát hiện Tưởng Chấn mang đến rất nhiều thợ thủ công thậm chí còn có thể chế tạo vũ khí, bọn họ thậm chí đều bắt đầu cùng Tưởng Chấn giao hảo, hy vọng Tưởng Chấn có thể bán vũ khí cho bọn hắn. Tưởng Chấn đồng ý.
Vũ khí của hắn sẽ bán cho Đông Dương hoàng thất, cũng sẽ bán cho người Mộc Phủ, đồng thời, hắn bắt đầu thu lưu những người Đông Dương trôi dạt khắp nơi, sau đó dạy bọn họ Đại Tề ngôn ngữ.
Người Đông Dương cùng người Đại Tề ngôn ngữ bất đồng, rất nhiều thói quen cũng bất đồng, nhưng đối với dân chúng ở tầng dưới chót mà nói, bọn họ cầu cũng bất quá chính là được ăn no mặc ấm mà thôi.
Thủ hạ của Tưởng Chấn cũng không sẽ tùy ý gϊếŧ hại bọn họ, thậm chí nguyện ý cho bọn họ đồ ăn, chỉ cần bọn họ học ngôn ngữ của Đại Tề là được…… Này lại có cái gì quan hệ?
Tuy rằng lúc này, Đông Dương rất nhiều người đã bắt đầu đi Đại Tề cướp bóc, nhưng đối với tuyệt đại đa số người Đông Dương mà nói, Đại Tề là bọn thượng quốc của bọn họ, là một địa phương phi thường phồn vinh.
Học tập ngôn ngữ Đại Tề, trong bọn họ có một số người còn cảm thấy thực vinh hạnh.
Đương nhiên, Tưởng Chấn làm cũng không chỉ có như vậy.
Thời đại này điều kiện vệ sinh không thể nào tốt, hắn đã sớm chịu không nổi một đầu tóc dài, sau khi tới Đông Dương, hắn dẫn đầu cắt tóc ngắn, thủ hạ của hắn thấy thế, tất cả đều học theo.
Vì thế, người bên Tưởng Chấn đều cắt thành tóc ngắn.
Sau đó những bá tánh Đông Dương lại sôi nổi học theo, sửa lại kiểu tóc kì quái ban đầu.
Tưởng Chấn chiếm cứ địa bàn càng lúc càng lớn, thậm chí dựa vào làm buôn bán, kiếm được rất nhiều tiền.
Tưởng Chấn đi đến Đông Dương năm thứ hai, hải quân Đại Tề vẫn như cũ cùng Trình Vĩnh Chân, còn có giặc Oa ở vùng duyên hải Đại Tề liều mạng, mà Tưởng Chấn phái người giả thành hải thương bình thường từ Đại Tề mang đi rất nhiều thủ hạ nguyện ý đi Đông Dương, cũng đem rất nhiều người nhà của thủ hạ lúc trước không kịp mang theo mang đến.
Trong đó tiểu bộ phận không có mang đi, có một ít là không muốn đi, còn có một ít, lúc trượng phu sau khi rời khỏi, đã khác gả người khác.
Những người này, Tưởng Chấn là nhờ sự giúp đỡ của Trịnh Dật mang đi.
Hắn thành đối tượng đầu tiên mà vị bệ hạ trưởng thành kia động thủ, Trịnh gia lại không có việc gì.
Trịnh gia quản rất tốt Hồng Giang Diêm tràng, vẫn luôn ổn định giá muối không nói, còn kiếm lời rất nhiều ngân lượng, trên tay lại không giống Tưởng Chấn có thế lực võ trang, đối Trịnh gia, vị kia bệ hạ chủ yếu là mượn sức.
Trịnh Nhị lão gia vẫn luôn là người thức thời, tự nhiên không có khả năng không đồng ý.
Thánh thượng rốt cuộc vẫn là con của Thái Hậu, Thái Hậu đều đối với thánh thượng rất là nhường nhịn, hắn chẳng lẽ còn có thể cùng thánh thượng đối nghịch?
Sau khi Tưởng Chấn đem nhóm người này đưa tới Đông Dương, trên tay hắn nhân thủ liền nhiều hơn một ít, mà lúc này một ít cũ bộ của Trình Vĩnh Chân bị Đại Tề hải quân đánh tan, bọn họ cùng đường cũng lựa chọn đầu nhập vào Tưởng Chấn.
Đã từng ở trên biển, cường đại nhất chính là Trình Vĩnh Chân, nhưng lúc này đã biến thành Tưởng Chấn, thủ hạ Tưởng Chấn, riêng thanh tráng nam tử liền đã có hai ba vạn người.
Số lượng này cũng không phải đặc biệt lớn, cùng mấy trăm vạn quân đội Đại Tề căn bản liền không thể so, nhưng ở Đông Dương, cũng đã là một cổ thế lực cường đại.
Đặc biệt là Tưởng Chấn vẫn luôn cùng một ít hải thương của Đại Tề giao dịch.
Hắn mua rất nhiều thợ thủ công Đại Tề, mua vũ khí cùng lương thực, đem thủ hạ của chính mình võ trang lên, hơn nữa bắt đầu thu lưu càng ngày càng nhiều người Đông Dương.
Đông Dương hoàng thất cùng Mộc Phủ thẳng đến lúc này mới phát hiện không thích hợp, nhưng đã không còn kịp rồi.
Mấy năm liên tục chinh chiến, bọn họ trên tay đã sớm đã không có nhiều vũ khí, còn không có lương thực……
Nếu là ở rất nhiều năm sau này, khoa học kỹ thuật phát triển, có báo chí sách báo linh tinh, không chừng bọn họ còn có thể động viên một chút bá tánh Đông Dương, kêu gọi mọi người cùng nhau chống lại kẻ xâm lược, nhưng lúc này lại không có những thứ đó, rất nhiều bá tánh Đông Dương đối hoàng thất cũng chỉ có khái niệm mơ hồ mà thôi.
Huống chi, Tưởng Chấn chưa bao giờ làm những chuyện tàn sát như vậy, hắn đối với bá tánh Đông Dương vẫn luôn thực hữu hảo.