Chuẩn bị xong, Tưởng Chấn và Triệu Kim Ca cùng nhau đi ra ngoài.
Hôm nay trang phục Tưởng Chấn mặc là quân trang.
Mà trang phục Triệu Kim Ca mặc cũng là quân trang.
Lúc đầu, thủ hạ của Tưởng Chấn muốn tìm người làm một cái Long bào, nhưng bị Tưởng Chấn bác bỏ.
Một mặt là vì bọn họ không có tiền, không có thời gian để làm long bào, mặt khác…… Long bào thật ra là một vật phiền toái.
Ở bên kia bờ biển còn có Đại Tề đối với bọn họ như hổ rình mồi. Nếu để Triệu Kim Ca mặc long bào, không chừng bọn họ liền sẽ thẹn quá thành giận!
Mà Tưởng Chấn, hắn không có tính toán lại khơi màu chiến tranh, càng không nghĩ tới ra tay với chính đồng bào của mình.
Còn Đông Dương…… Hắn không phải đã đem họ trở thành đồng bao rồi sao?
Đương nhiên, thật ra còn có một ít nguyên nhân khác, ví như Tưởng Chấn muốn đem trang phục truyền thống của Đông Dương và Đại Tề đều hủy bỏ.
Truyền thống văn hóa khẳng định là phải coi trọng, nhưng ở giai đoạn hiện tại, trường bào linh tinh quần áo vẫn là phải thay đổi cho thỏa đáng.
Có đôi khi, muốn mau chóng tiến lên phía trước, nhất định phải vứt bỏ một số thứ, đương nhiên, chờ tới khi ổn định, liền có thể đem những thứ đó nhặt trở về.
Hiện giờ, thủ hạ của hắn tuy rằng đã thay đổi quan niệm rất nhiều, nhưng nếu long bào đều phải mặc….Không chừng bọn họ liền nghĩ tất cả đều học theo Đại Tề!
Hắn đặt ra luật pháp Hoa Quốc, chính là quân tử phạm pháp đồng tội như thứ dân, nhưng ở Đại Tề, người có quyền đánh chết vài hạ nhân cũng sẽ không có người đi quản.
Những thủ hạ này của hắn, cơ bản là đều nhắm tới cuộc sống sinh hoạt của nhưng quan viên Đại Tề.
Hơn nữa, hắn vẫn luôn ở thi hành việc để nữ nhân cùng song nhi mặc quần, lúc này để Triệu Kim Ca mặc long bào, chẳng lẽ Triệu Minh Châu còn phải mặc những trang phục cung đình phức tạp đó?
Những kiểu quần áo đó mà trở nên phổ biến, vải dệt không phải lãng phí rất nhiều sao!
Cuối cùng, cả nhà bọn họ tất cả đều mặc quân trang, mà trong đó, Triệu Minh Châu mặc quân trang là đẹp nhất.
Tưởng Chấn nhìn nhìn nhi nữ của mình, chỉ cảm thấy đắc ý cực kỳ.
Phải đăng cơ như thế nào, thủ hạ của Tưởng Chấn đều không biết, rốt cuộc phần lớn bọn họ đều là sinh ra từ nông thôn, bởi vì vậy mà có người còn nghĩ nên làm theo Đông Dương.
Người nọ liền bị Tưởng Chấn mắng một trận.
Sau đó Tưởng Chấn tự nghĩ ra một bộ nghi thức.
Lúc ở hiện đại, hắn vẫn có xem rất nhiều tin tức ……
Toàn bộ nghi thức, Tưởng Chấn làm rất đơn giản.
Lúc này đừng nói đến TV, ngay cả ảnh chụp cũng không có, hắn cũng chỉ đành tìm người vẽ cho mình và Triệu Kim Ca một bức tranh, đồng thời âm thầm hạ quyết tâm, chờ thế cục ổn định lại, hắn nhất định phải hảo hảo phát triển khoa học kỹ thuật.
Khoa học kỹ thuật là đứng đầu sức sản xuất, này cũng không phải nói quá!
Toàn bộ nghi thức, đối với Tưởng Chấn mà nói là thật bình thường, hắn thật ra cũng không có quá kích động, nhưng những người khác lại không giống như vậy, rất nhiều người đều kích động đến không chịu được, có nhiều người còn rơi lệ.
Nhìn thấy những người này kích động như vậy, Tưởng Chấn cũng không khỏi bị lây nhiễm, thở dài một hơi.
Bọn họ thắng lợi, nhưng rốt cuộc vẫn là có rất nhiều người chết……
Buổi sáng, Tưởng Chấn cử hành nghi thức đăng cơ. Buổi chiều, Tưởng Chấn lại mang theo thủ hạ đi đến mộ của liệt sĩ, tế bái những chiến sĩ đã chết dọc theo đường đi.
Trong đó, khiến cho Tưởng Chấn không dễ chịu là cái chết của Vương Hải Sinh.
Năng lực của bản thân Vương Hải Sinh cũng không mạnh, nhưng lại là người đi theo hắn lâu nhất, sau khi tới Đông Dương, hắn liền cho Vương Hải Sinh một ít nhiệm vụ, kết quả lại bị người đánh lén……
May mắn, hai đứa con của Vương Hải Sinh sớm đã trưởng thành, còn đều rất có tiền đồ.
Lúc bọn họ còn ở thôn Hà Tây, đã được tiếp nhận giáo dục, sau đó, Vương Ngư Nhi đi theo Triệu Kim Ca, thành thư kí bên người Triệu Kim Ca, mà Vương Đại Ngưu lại đi tòng quân, hiện giờ đã là một thanh niên tướng lãnh.
Mộ viên, mọi người đều an tĩnh lại.
Tưởng Chấn vứt bỏ rất nhiều tập tục xưa, nhưng đối với tế bái tổ tiên, lại hoàn toàn chưa từng vứt bỏ.
Bọn họ đều sẽ nhớ rõ gốc của mình ở đâu.
Buổi tối hôm nay, Tưởng Chấn cùng một đám thủ hạ có công khai quốc cùng nhau ăn cơm, sau khi ăn xong liền nhanh chóng về nhà.
Nhà hắn hiện tại, chính là Hoàng cung Đông Dương được sửa chữa lại.
Hoàng cung ban đầu rất lơn, bọn họ lại chỉ có thể ở trong một phần nhỏ của cung điện…… Đương nhiên, tuy rằng những nơi khác của cung điện không thể ở, nhưng Tưởng Chấn cũng đều thu về dưới danh nghĩa của chính mình.
Không chỉ có như thế, hắn đem phụ cận đều thu về dưới danh nghĩa của mình.
Đối với việc này không có ai phản đối, đất nước này vốn chính là do Tưởng Chấn giành được, theo đạo lý “Dưới bầu trời này, đất nào không phải là đất của Thiên tử”, hiện tại hắn chỉ cần một chút như vậy thì đã là gì?
Chỉ là, người khác không đem việc này coi là gì, nhưng Tưởng Chấn biết hắn là chiếm được một cái lợi lớn.
Trăm năm sau, nơi này trở thành thủ đô của Hoa Quốc, khẳng định sẽ trở thành tấc đất tấc vàng…… Hắn đây là đang vì hậu thế của mình chuẩn bị tài sản.
Người đều có tư tâm, hắn cũng giống như vậy, tự nhiên hy vọng hậu nhân của mình có một cuộc sống tốt đẹp.
“Bệ hạ, nên nghỉ ngơi.” Sau khi về nhà, Tưởng Chấn lập tức liền kéo Triệu Kim Ca lại.
“Không phải đêm qua đã làm……”
Triệu Kim Ca có chút bất đắc dĩ, hắn hôm nay ở bên ngoài đứng thật lâu, hiện tại thực sự có chút mệt mỏi, Tưởng Chấn như thế nào còn muốn làm?
“Ngày hôm qua là ngày hôm qua, hôm nay là hôm nay, hôm qua ngươi ăn cơm rồi, hôm nay chẳng lẽ không ăn?” Tưởng Chấn nghiêm túc mà nhìn Triệu Kim Ca.
Triệu Kim Ca: “……”
Mấy thủ hạ của Tưởng Chấn có biết Tưởng Chấn thích nói ngụy biện như vậy không ?!
“Không phải nói chỉ trâu mệt chết, không có cày hư sao?” Tưởng Chấn lại nói: “Ngươi yên tâm, không cần ngươi xuất lực.”
Triệu Kim Ca: “……”
Liền tính không cần xuất lực, hắn cũng không thể ngủ a, mà hắn hiện tại…… Thật sự chỉ muốn ngủ.
Triệu Kim Ca chỉ muốn ngủ, nhưng hồi hợp một hồi, lại không còn buồn ngủ nữa.
Vì thế, Tưởng Chấn liền nhân cơ hội lại làm một hồi.
“Xuân tiêu khổ đoản ngày cao khởi
Từ đây quân vương bất tảo triều.”
( Trường hận ca – Bạch Cư Dị)
Ngày hôm sau Triệu Kim Ca thức dậy muộn, cũng may hắn làm Hoàng đế chỉ là trên danh nghĩa, không cần phải vào triều sớm, nhưng Tưởng Chấn làm Thủ tướng lại có rất nhiều việc cần hoàn thành.
Duỗi cái eo, Triệu Kim Ca quyết định tiếp tục ngủ.
Triệu Kim Ca ngủ thẳng đến trưa mới dậy, kết quả vừa ra cửa phòng, một cảnh vệ kích động chạy đến: “Bệ hạ, người cuối cùng cũng dậy!”
“Có việc?” Triệu Kim Ca hỏi.
“Thủ tướng đại nhân dặn khi nào người thức dậy liền đi gặp ngài ấy.” Cảnh vệ nói. Tưởng Chấn lú ra cửa liền dặn hắn, hắn vẫn luôn trông mong Triệu Kim Ca thức dậy, cuối cùng đợi một buổi sáng……
“Ngươi đi chuẩn bị một chút, ta lập tức đi.” Triệu Kim Ca nói, Tưởng Chấn tìm hắn, sợ là có chuyện gì…… Triệu Kim Ca có chút hối hận đối với hành vi ngủ nướng của mình.
“Không cần không cần, Thủ tướng đại nhân công đạo, không thể đánh thức ngài, ngài thức dậy nên đi ăn cơm trước.” Cảnh vệ kia lại nói.
Tuy rằng hắn nói như vậy, nhưng Triệu Kim Ca rốt cuộc có chút lo lắng, ăn cơm xong, hắn liền vội vội vàng vàng đi tìm Tưởng Chấn.
Kết quả……
“Ngươi tìm ta tới, chính là bởi vì cái này?” Triệu Kim Ca vô ngữ mà nhìn Tưởng Chấn, Tưởng Chấn tìm hắn, thế nhưng là vì để hắn hỗ trợ giúp làm việc của Thủ tướng……
“Ngươi tương đối quen với những việc này……” Tưởng Chấn có chút chột dạ.
Lúc trước hắn không làm Hoàng đế là vì tránh phát sinh những chuyện cá nhân sùng bái linh tinh, kết quả…… công việc của Thủ tướng, hắn có chút làm không nổi.
Hắn cũng cũng chỉ có thể xin Triệu Kim Ca giúp đỡ.
Triệu Kim Ca bất đắc dĩ mà nhìn Tưởng Chấn, nhận mệnh mà bắt đầu xem văn kiện.
Tưởng Chấn nhìn bộ dạng này của Triệu Kim Ca, cười cười, sau đó cũng bắt đầu xem văn kiện.
Hắn tuy rằng tìm Triệu Kim Ca giúp đỡ, nhưng bản thân hắn cũng có rất nhiều việc cần hoàn thành, cái khác không nói, pháp luật linh tinh, rất nhiều phương diện, cần chính hắn làm.
Bất quá, mọi thứ đều đang phát triển theo hướng tốt.
Tưởng Chấn cùng Triệu Kim Ca ở Đông Dương thành lập Hoa Quốc, không hề bất ngờ đã làm các quan viên cùng Hoàng thất Đại Tề phẫn nộ, nhưng bọn họ cũng không có đủ năng lực để ngăn cản
Bởi vì chuyện của Trình Vĩnh Chân và Tưởng Chấn, triều đình Đại Tề trước kia đối với hải thương mở một con nhắm một con mắt, đột nhiên bắt đầu động thủ đối với hải thương.
Có lẽ người ở phía trên, chỉ là muốn các hải thương không thể tiếp tục ra biển buôn bán, nhưng mệnh lệnh từ từ truyền đi……
Rất nhiều quan viên địa phương, dứt khoát liền mượn cơ hội gom tiền —— đem những hải thương đó đều bắt, không phải kiếm được một đại tuyệt bút sao?
Tình hình như vậy, liền khiến cho không ít hải thương chọn con đường giống với Trình Vĩnh Chân và Tưởng Chấn.
Biển của Đại Tề rất lớn, trong đó có rất nhiều đảo nhỏ, những Hải Thương đó chiếm cứ một số đảo nhỏ, cuối cùng tất cả đều bị coi lại hải tặc giặc Oa.
Những người này giữ chân hải quân Đại Tề, làm cho bọn họ căn bản không rảnh tìm Tưởng Chấn gây phiền toái, sau đó biết Tưởng Chấn đánh chiếm Đông Dương cũng chỉ có thể phái người đi hòa đàm.
Chỉ là, Trình Vĩnh Chân có thể chấp nhận hòa đàm, nhưng Tưởng Chấn thì không thể, hắn chính là dầu muối đều không ăn.
Kể từ đó, Đại Tề cũng không thể làm gì hắn.
Huống chi……
Mấy năm nay, phía bắc Đại Tề cũng xảy ra nhiều chuyện.
Liêu Ninh thiết kỵ rất lợi hại, nhưng lương thảo vẫn luôn không đủ, lúc trước có Tưởng Chấn hỗ trợ, bọn họ nhiều năm cơm no áo ấm, nhưng hiện giờ, lại có ai giúp họ mua lương thảo, đua lương thảo?
Triều đình chính mình trưng thu lương thảo, không thể thiếu bị tầng tầng bóc lột, đến cuối cùng cũng chỉ còn một nửa, như vậy cũng đã cám ơn trời đất, tìm người khác sao? Kết cục của Tưởng Chấn rõ ràng trước mắt, còn có thương nhân nào nguyện ý?
Mà lương thảo không đủ, sức chiến đấu của Liêu Ninh thiết kỵ tự nhiên cũng sẽ giảm xuống, người Nhung cũng liền càn rỡ lên.
Phía bắc Đại Tề, người Nhung luôn không an phận, trong biển lại có hải tặc hoành hành, trong năm nay Đại Tề còn đã xảy ra lũ lụt, vô số bá tánh trôi giạt khắp nơi.
Thiên tai vẫn luôn xảy ra, Đại Tề trên cơ bản cách mấy năm liền sẽ phát sinh một lần thiên tai, nhưng đối với trước kia thì cũng không coi là đại sự gì.
Những bá tánh đó chết đi một ít thì có gì quan trọng? Còn những người làm phản cứ trấn áp là được…… Đương nhiên, cứu tế thì vẫn phải làm.
Nhưng tình huống hiện tại lại không giống như vậy.
Hiện tại triều đình không có tiền.
Không có biện pháp cứu tế, không có biện pháp phái binh khống chế nạn dân…… Cuối cùng, những nạn dân đói khổ tập họp lại, thấy cái gì liền đoạt cái đó, làm châu phủ hỗn loạn, còn tiến thẳng vào trong thành.
Mỗi triều đại, lịch sử tồn tại lâu rồi, luôn là sẽ bị thay đổi bằng triều đại mới, Đại Tề hiện tại còn có thể chống đỡ, nhưng về sau lại không biết thế nào……
Tự nhiên Tưởng Chấn không quan tâm đến việc này, nhưng hắn biết, Đại Tề khẳng định có người quan tâm đến.
Bất quá, hắn tuy rằng không đủ bản lĩnh thay đổi triều đại, nhưng hắn có thể nhân cơ hội này, tìm nhiều người từ Đại Tề tới.
Hắn hiện tại rất thiếu người, thiếu rất nhiều.
Hắn đã là Thủ tướng của Hoa Quốc, đương nhiên muốn đem quốc gia của mình phát triển lên!
Lần đầu tiên sau khi lên làm Thủ tướng, Tưởng Chấn hạ mệnh lệnh thứ nhất, chính là đi Đại Tề cứu người, đem nạn dân đến Hoa Quốc.
______________