Độc Sủng Xấu Phu - Chương 3: Trở lại Tưởng gia
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
85


Độc Sủng Xấu Phu


Chương 3: Trở lại Tưởng gia


Triệu Kim Ca từ nhà rách của Tưởng gia đi ra, liền hướng về nhà mình.

Vài mẫu ruộng nước của Triệu gia trước đây đều đã bán sạch, nhưng thừa một mẫu ruộng cạn, ngày thường có thể lấy chút rau khoai lang, nhà họ lại ngay cạnh đây.

Triệu Kim Ca nhanh chóng vào nhà, liền nghe thấy mùi đồ ăn, cùng lúc, mẫu thân y Triệu Lưu thị cũng đi vào “ Kim ca nhi, đã về?”

“Ân, hôm nay không có việc gì, liền về trước.” Triệu Kim Ca nói, y đem việc làm hảo hảo sau đó nói với chủ thuê, trở nhà sớm, tính toán buổi chiều đem việc nhà mình làm.

“Kim ca nhi, vất vả con.” Triệu Lưu thị nhìn đứa nhỏ nhà mình gương mặt ngạnh lãnh, vết sẹo thật sâu ở ấn đường, không khỏi có chút thương cảm, nếu không phải Kim Hổ xảy ra chuyện, Kim Ca nào khổ đến như vậy.

Y là một song nhi, lại giống như nam nhân lăn lộn nuôi sống gia đình…

Triệu Kim Ca nhìn bộ dáng mẫu thân, liền biết nàng lại suy nghĩ nhiều, y không khéo an ủi người khác, cũng chỉ nói : “Nương, có gì ăn không?”

“Có có, nương nấu cháo khoai lang.” Triệu Lưu thị nói, mở nắp nồi ra.

Trong nồi vàng vàng màu khoai lang cùng cháo, cháo là dùng khoai lang thêm một chút gạo để nấu, nấu nhừ, ăn cùng một bát lớn dưa muối.

Ngày thường, nhà bọn họ ăn hai bữa, đều là cái dạng này.

Triệu Lưu thị định múc cho Triệu Kim Ca một chén, nhưng Triệu Kim Ca giành trước cầm một cái bát mẻ lớn, chính mình múc cháo: “Nương, con phải ra ngoài một chuyến.”

“Làm sao vậy?” Triệu Lưu thị khó hiểu hỏi.

“Tưởng lão đại muốn con mang cho đồ ăn.” Triệu Kim Ca nói, liền bước ra ngoài cửa.

Tưởng lão đại kia, đánh ba gậy cũng không đánh rắm một cái, nhiều năm không nói một câu, còn muốn đồ ăn? Triệu Lưu thị mặt đầy kinh ngạc, lại nói : “ Tưởng gia không phải làm hỷ sự sao? Hắn còn không có đồ ăn?” Tưởng gia ngày hôm qua còn thỉnh hàng xóm đi giúp đỡ làm đồ ăn, còn chiêu đãi một bữa, mọi người đi ăn đều nói ăn đến no, Tưởng lão đại thế nào còn muốn đồ ăn?

“Hắn nằm đằng kia, mấy ngày rồi không ăn.” Triệu Kim Ca chỉ chỉ nhà tranh cách Triệu gia chừng nửa dặm, vừa nói, một bên hướng kia bước đi.

Triệu Lưu thị nghe nhi tử nói càng kinh ngạc, cái nhà tranh rách nát kia sớm không ở nổi,Tưởng lão đại mấy ngày trước đây ngã xuống nước, thế nhưng lại ở bên trong? Hơn nữa đã nhiều ngày, nàng rõ rang một chút động tĩnh cũng chưa từng nghe thấy, cũng không thấy người Tưởng gia lại đây.

Tưởng gia này, đối Tưởng lão đại cũng quá khắt khe!

Triệu Lưu thị nhin không được, có chút thổn thức. Mà lúc này, Triệu Kim Ca đã bưng chén vào nhà tranh.

Tưởng Chấn trước mắt rất suy yếu, hoàn toàn là cố gắng chống cự, nhìn thấy Triệu Kim Ca trở về lập tức nhẹ nhõm một hơi, hắn cuối cùng cũng được cứu giúp.

Triệu Kim Ca cũng không biết suy nghĩ của Tưởng Chấn, vào phòng nâng Tưởng Chấn dậy, đem chén cháo lại.

Hương vị khoai lang thơm ngọt sớm đã làm Tưởng Chấn hận không thể một ngụm nuốt hết, suy xét đến tình huống cơ thể, hắn nhẫn nhịn, rốt cục vẫn là một ngụm nhỏ lại một ngụm nhỏ, từ từ ăn.

Cháo không còn nóng hổi nhưng vẫn còn ấm ấm, một chén cháo lớn xuống bụng, Tưởng Chấn có cảm giác mình đã sống lại.

“Cảm ơn.” Tưởng Chấn đối Triệu Kim Ca nói lời cảm tạ, chén cháo khoai lang kia toàn là nước cháo loãng nhưng thật ra làm yết hầu hắn dễ chịu một chút.

“Không cần.” Triệu Kim Ca thấy Tưởng Chấn đem cháo uống hết, lập tức liền buông Tưởng Chấn ra, để Tưởng Chấn nằm trên cỏ khô, lại hỏi “ Có muốn ta giúp ngươi đến Tưởng gia nói một tiếng?”

Nghe thấy “Tưởng gia” hai chữ, Tưởng Chấn liền cảm thấy trong ngực buồn rầu, cảm xúc này không thuộc về hắn, nghĩ đến có lẽ là Tưởng lão đại không cam lòng.

“Bọn họ sẽ không quản ta.” Tưởng Chấn nói, lại nhìn về phía Triệu Kim Ca “Người Tưởng gia… giờ đang làm gì?”

“Hôm nay là ngày tam đệ ngươi thành thân.” Triệu Kim Ca nói, khó hiểu liếc mắt nhìn Tưởng Chấn một cái, thời điểm Tưởng lão đại nhắc tới Tưởng gia, cũng thật xa cách…

“Ta đã biết, cám ơn.” Tưởng Chấn lại một lần nữa nói lời cảm tạ.

Triệu Kim Ca liên tiếp hai lần được nghe Tưởng Chấn nói lời cảm tạ, nhưng thật ra có chút ngượng ngùng, lại hỏi: “Ngươi no rồi sao? Có muốn ta lấy cho thêm một chén?”

“Không cần, ta nghỉ ngơi một chút liền về nhà.” Tưởng Chấn nói, hắn hiện tai không nên ăn quá nhiều.

“Ân.” Triệu Kim Ca lên tiếng “Ta đây đi trước.”

Triệu Kim Ca thực mau rời đi, Tưởng Chấn thấy thế nhắm hai mắt lại.

Có lẽ do phát sốt, hai mắt hắn cay đến lợi hại, mở mắt cũng khó khăn, nhắm hai mắt một lúc lâu, cuối cùng mới dễ chịu một chút.

Tưởng Chấn cả người vô lực, rồi lại vì chuyện ly kỳ vừa trải qua khó có thể đi vào giấc ngủ, khi hắn mơ mơ màng màng sắp ngủ, đột nhiên cảm giác cửa lại mở ra.

Tiếng bước chân kia hắn đã nghe hai lần, đã có điểm quen thuộc, không phải Triệu Kim Ca thì là ai?

Vào nhà một lúc, có lẽ nhìn thấy hắn nhắm mắt ngủ, Triệu Kim Ca bước nhẹ chân, cơ hồ không nghe ra tiếng, y đi vào bên cạnh người Tưởng Chấn, đem chút rơm rạ đắp lên người Tưởng Chấn, chung quanh Tưởng Chấn y cũng thả mấy bó rơm rạ.

Người nhà quên, vào đông thường dựa vào rơm rạ sưởi ấm, trên giường bỏ thật dày rơm rạ, đem coi như nệm giường, Triệu Kim Ca hẳn là sợ hắn bị lạnh, mới làm vậy.

Triệu Kim Ca bỏ rơm rạ xuống, lần nữa rời đi, Tưởng Chấn lúc này lại không tự chủ được mà đem ký ức về Triệu Kim Ca trong đầu đào ra.

Ban đầu, Tưởng Trấn Ác kỳ thực đối với Triệu Kim Ca từng có tâm tư, hắn biết phụ mẫu mình sẽ không cưới vợ cho mình, nên muốn tới Triệu gia ở rể, cưới Triệu Kim Ca.

Hắn ở Tưởng gia ngày qua ngày vô cùng cực khổ, cho nên dù Triệu gia gia cảnh không tốt, hắn đều không để ý, Triệu Kim Ca lớn lên xấu hắn cũng không để ý, chỉ là hắn dù có tâm tư này cũng không dám lên tiếng, vì thế thẳng cho đến lúc chết, trừ hắn ra chẳng ai biết được.

Tưởng lão đại này, cuộc đời sống thật sự ấm ức… Tưởng Chấn càng hồi tưởng, càng buồn bực, nếu là hắn, hắn mặc kệ mấy người Tưởng gia đó, tự thu thập đồ đạc trực tiếp đến ở Triệu gia, ăn vạ Triệu Kim Ca!

Đương nhiên, như thế là không biết xấu hổ… Tưởng Chấn cân nhắc, mình vẫn phải nhanh chóng dưỡng hảo thân thể, sau đó mới tính cái khác, mà muốn dưỡng hảo thân thể, đồ ăn là quan trọng nhất…

Tưởng Chấn nghĩ kế tiếp phải làm gì, ngửi mùi thơm của rơm rạ, cuối cùng nặng nề ngủ.

Thời điểm Tưởng Chấn tỉnh lại, trời đã tối.

Trước hơi thở hắn còn thoi thóp, sau khi uống một chén cháo, ngủ một giấc, đã khá hơn, chỉ là tay chân còn nhũn ra…Thể chất thân thể này vẫn là không tôi, chỉ là trước kia sống quá khổ, rốt cục thiếu hụt.

Tưởng Chấn hít sâu một hơi, đứng lên bước ra nhà tranh.

Giờ trời còn lạnh, hắn không nghĩ ở cái nhà tranh này qua đêm.

Theo ký ức, Tưởng Chấn một đường đi về phía Tưởng gia.

Hiện giờ đã khuya, nhưng Tưởng gia đều chưa ngủ, Tưởng lão tam thành thân, vội nhất là người Tưởng gia, bọn họ chờ hôn sự xong xuôi, lại đem nhà dọn dẹp lại một lần, nên không có cùng nhau ăn cơm.

Trước đó, các loại thức ăn còn sau tiệc rượu, Tưởng lão thái đem chia một ít cho người tới hỗ trợ, để lại phần lớn cho nhà mình, lúc này gia đình bọn họ chính là ngồi ăn cái này.

“Tiểu Muội, con không phải thích ăn cánh gà sao? Cho con.” Tưởng lão thái dùng đũa gắp một cái cánh gà cho Tưởng Tiểu Muội, lại đem hai cái chân gà bỏ vào cái chén không bên cạnh “Nguyên Văn thích ăn chân gà, hai cái này ta để trên bàn trong phòng, ngày mai Nguyên Văn dậy cho nó ăn.”

Nguyên Văn trong miệng Tưởng lão thái là nhi tử của Tưởng lão nhị, trong hàng cháu chắt là duy nhất trong Tưởng gia. Năm nay nó hai tuổi, từ khi sinh ra, chính là tâm can bảo bối của Tưởng lão thái, hiện tại đã ngủ rồi.

Tưởng lão nhị, Tưởng Thành Văn dùng đũa nhét một miếng thịt heo vào miệng, đột nhiên nhớ tới cái gì đó : “Tưởng lão đại đâu?” Hôm nay lão tam thành thân, hắn vội đến chân không chạm đất, Tưởng lão đại lại không thấy đâu.

Tưởng Thành Văn khi còn nhỏ cũng từng đọc sách hơn hai năm, nhưng gã không thích đọc sách, qua hai năm liền không muốn đi nữa. Về sau gã không đọc sách, theo lý xuống ruộng làm việc, nhưng Tưởng lão đại lại có quá khả năng nên gã hiện giờ hai mươi tuổi nhưng việc gì cũng không biết làm, số lần xuống ruộng đếm không quá đầu ngón tay.

Hôm nay Tưởng lão đại thành thân, gã bất quá là giúp đỡ bê bàn, bưng đĩa thức ăn, cũng chịu không nổi, đối Tưởng lão đại cũng oán trách, nếu Tưởng lão đại ở đây, việc này đâu cần đến gã.

“Tên quỷ đòi nợ kia cũng không biết chạy đâu, có bản lĩnh thì đừng về!” Tưởng lão thái nói, khóe mắt thoạt nhìn cực kỳ khắc nghiệt.

Tưởng Chấn vào nhà, đúng lúc, nghe được một câu như vậy, trong lòng lại dâng lên một nỗi phẫn uất.

Cảm xúc này không phải của hắn, hắn không đến mức vì một câu như vậy mà tức giận/

“Đại ca?” Tưởng Tiểu Muội là người đầu tiên nhìn thấy Tưởng lão đại.

Tưởng gia nhiều người như vậy, Tưởng lão đại thích nhất là Tưởng Tiểu Muội, tuy rằng Tưởng Tiểu Muội luôn lười biếng lại khó tính, nhưng nàng là người Tưởng gia duy nhất đem Tưởng lão đại xem trong mắt là người, ví như ngày lễ ngày tết trong nhà làm chút bánh chưng cùng thức ăn linh linh, Tưởng lão thái không cho Tưởng lão đại ăn, những người khác cũng không nghĩ cho Tưởng lão đại ăn, Tưởng Tiểu Muội lại lấy một cái cho Tưởng lão đại.

Cũng chỉ có Tưởng Tiểu Muội, gọi Tưởng lão đại một tiếng đại ca, Tưởng lão nhị cùng Tưởng lão tam xưa nay đều trực tiếp gọi Tưởng lão đại là “Lão đại”.

Tưởng Chấn nhìn thoáng qua Tưởng Tiểu Muội đang gặm cánh gà, ánh mắt lại dừng ở từng người Tưởng gia, đem thần thái bọn họ ghi tạc tất cả trong lòng.

“Tiểu súc sinh, mày đi chết đi! Trong nhà mọi người đều bận rộn, mày cả mặt cũng không thấy một cái.” Tưởng lão thái thấy đại nhi tử vô thanh vô thức đi vào, lập tức muốn hộc máu, mắng nhiếc.

Tưởng Chấn lạnh lùng nhìn nàng: “Ta phát sốt, ở nhà tranh phía tây, ba ngày nằm, đói bụng cũng ba ngày, chưa có ai đưa cơm.”

Tưởng lão đại trước đây cả ngày cúi đầu, Tưởng Chấn lại ưỡng ngực ngẩng đầu, đem tướng mạo chính mình lộ ra với người trước mặt, làm ai cũng có thể tinh tường nhìn thấy mặt hắn gầy quá mức cùng hai mắt mang theo hàn ý.

Tưởng lão thái đối với ánh mắt của đại nhi tử, không biết vì sao trong lòng phát lạnh. Bất quá, nàng cũng không thèm để ý, ngược lại tiếp tục mắng tới “Thằng nhãi ranh, mày còn dám cùng ta tranh luận, mày lớn như vậy chẳng lẽ ăn cơm còn muốn người tới uy?”

Tưởng lão đầu nhìn thấy bộ dáng Tưởng Chấn tiều tụy, ban đầu còn chút không tự nhiên, nhưng nghe tiếng Tưởng lão thái mắng một lúc, liền nhíu mày. Nhi tử này của mình cả ngày âm dương quái khí, bây giờ là chỉ trích bọn họ? Đói bụng thì sao? Không biết kêu một tiếng sao? Lớn như vậy chẳng lẽ còn bắt cha mẹ đem cơm?

Tưởng lão thái tiếp tục mắng, nếu không phải đang ăn cơm đã tìm gậy gộc đánh hắn, nhưng vợ chồng Tưởng lão nhị cùng Tưởng Tiểu Muội, đều ngạc nhiên nhìn Tưởng Chấn, người này thế nhưng nói chuyện? Còn nói một câu dài như vậy.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN