Độc Sủng - Chương 19: Nhà thơ ăn thịt người (4)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
97


Độc Sủng


Chương 19: Nhà thơ ăn thịt người (4)


Rất nhanh, thi thể thứ ba xuất hiện.

Gần như đúng vào thời khắc bản báo cáo gấp về thi thể thứ hai được in ra, thì cảnh sát của cục công an thành phố báo cáo phát hiện ra một thi thể còn mới.

Đúng như dự đoán của Bùi Bạch Mặc, thi thể lần này thiếu mất tay trái.

Dạ Sắc im lặng nhìn chằm chằm vào hồ sơ vụ án.

Tay cả ba thi thể đều nắm một mảnh kim loại, thi thể số một và số ba máu thịt be bét, trên thi thể thứ hai cũng có dấu vết bị dao cắt qua.

Cả ba thi thể đều không hoàn chỉnh.

Thi thể thứ nhất thiếu gan, thi thể thứ hai thiếu tim, và thi thể thứ ba thiếu tay trái.

Cô chuyển ánh mắt về phía người vài tiếng trước mới tuyên bố quyền sở hữu với cô – Bùi Bạch Mặc. Phát hiện ra anh đang chăm chú nhìn chằm chằm vào chữ viết khắc trên miếng kim loại.

“A shriveled, lifeless, vacant form;

It lies on my abandoned breast.”

(“Héo khô, chết cứng, hình dáng trống rỗng

Bị xếp lại trong lồng ngực trống rỗng của tôi”)

Dạ Sắc không am hiểu về thơ tiếng Anh cho lắm, dù đây là bài thơ nổi tiếng của Percy Bvsshe Shelley (Shelly).

“Hắn ảo tưởng mình là cá.” Bùi Bạch Mặc phát hiện ra cái nhìn chăm chú của cô, quay người lại nói.

“Vì sao không ảo tưởng mình là ai đó, hoặc vật nào đó?” Dạ Sắc thắc mắc.

Hai mắt Bùi Bạch Mặc cong lên: “Hắn còn ảo tưởng những người bị hại này chết đuối dưới biển chứ không bị hắn giết hại.”

Dạ Sắc nhíu mày: “Nói vậy, đó chẳng phải là triệu chứng lâm sàng của bệnh tâm thần, nhân cách phân liệt sao? Mà nếu hắn ảo tưởng những người bị hại này chết chìm, vì sao hiện trường vứt xác lại đều là ở rừng cây, nơi đồng không mông quạnh mà không phải là hồ nước, sông ngòi, hoặc biển?”

“Hắn ảo tưởng mình là cá.” Bùi Bạch Mặc lặp lại lần nữa.

Dạ Sắc nhíu mày. “Có ý gì?”

“Gan, tim, tay người, em cảm thấy vì sao thi thể lại thiếu đi những thứ này?”

Lông mày Dạ Sắc nhăn lại, không dám nhìn thẳng vào suy đoán của bản thân.

“Nói cách khác, em cảm thấy tên ma vương thân yêu này của chúng ta có sở thích sưu tầm đặc biệt hay khẩu vị đặc biệt?”

Bùi Bạch Mặc đã nói rõ ràng như vậy, Dạ Sắc muốn giả vờ câm điếc cũng không được.

“Giết người ăn thịt?”

Khi Dạ Sắc nói ra chữ cuối cùng, giọng cô đã thấp đến mức không thể thấp hơn.

Mà Bùi Bạch Mặc không những không động viên cô vì đã đưa ra kết luận đúng dưới sự dẫn dắt của anh, mà lại châm chọc, dù đã nói kín đáo hết sức có thể: “Anh nhớ trước đây em không….. chậm hiểu thế này. Chẳng lẽ ngoại trừ môn logic học bị điểm F, môn đọc hiểu của em cũng bị F?”

Đây là khéo léo hiểu lòng người mà anh bảo?

Dạ Sắc thở dài, nói: “Bùi Bạch Mặc, anh đã bảo muốn em dạy anh cách làm sao để sủng người khác sao?

Anh gật gật đầu, ngầm đồng ý.

Dạ Sắc cười một tiếng: “Sủng người khác có nghĩa là đối phương tốt nhất, anh phải biết quý trọng và khích lệ.”

“Kể cả nói dối?”

Dạ Sắc buồn rầu: “Đấy là sủng, không gọi là nói dối.”

“Nói vậy, chuyện sủng người ngu ngốc này đúng là không hợp với anh rồi. Vậy thì đổi lại đi, em sủng anh.”

Dạ Sắc: “…”

Thì ra trên đời này, ngoại trừ nam và nữ, vẫn còn một giới tính thư ba, mang tên Bùi Bạch Mặc.

********************

Sau khi Bùi Bạch Mặc bày tỏ quan điểm của mình, cả tổ liền im lặng suy nghĩ.

Lâm Khẩn và Dạ Sắc vẫn không hiểu chuyện người cá: “Không có nước, chuyện này không phù hợp với nguyên tắc tạo ảo cảnh của một kẻ bị hoang tưởng.”

Bùi Bạch Mặc bình tĩnh: “Cậu cảm thấy trong mắt một kẻ biến thái hoang tưởng, và cuồng ăn thịt người thì máu đặc trưng cho điều gì?”

“Sao anh có thể xác định hung thủ là kẻ ăn thịt người?”

Bùi Bạch Mặc từ từ đọc ra câu thơ trên thi thể số ba:

“A shriveled, lifeless, vat form;

It lies on my abandoned breast’

Sau khi thấy câu thơ này, chắc chắn mọi người cũng đã đi điều tra các tài liệu liên quan.

Nhà thơ Percy Bvsshe Shelley chết thế nào?

Đúng, là chôn thây ở biển cả. Khi thi thể của ông ta bị phát hiện, rất trùng hợp là rất giống các nạn nhân của chúng ta. Mặt thì máu thịt be bét, bị cá gặm mất rất nhiều phần da thịt, quần áo bên ngoài thi thể cũng thế, và còn thiếu mất một bên tay.”

Lâm Khẩn trầm tư mất mấy giây, nói tiếp: “Hung thủ ảo tưởng mình là cá, nên đối xử với người bị hại như loài cá đã làm với thi thể của Percy Bvsshe Shelley? Nếu hắn chỉ muốn phân thây hoặc phát tiết một loại cảm xúc cực đoan nào đó thì sao?”

“Khuôn mặt của người bị hại thứ hai có vết dao, hai người còn lại thì khuôn mặt bị cắt be bét. Bình thường hung thủ hủy mặt hoặc phân thây người bị hại vì điều gì?” Bùi Bạch Mặc cười trấn an Dạ Sắc rồi nói tiếp: “Đúng vậy, là để ảnh hưởng đến việc điều tra thân phận người bị hại.

Hắn ảo tưởng mình là cá. Cá là một loài tự do, chỉ cần vẫn còn ở trong nước, thì nó không cần lo sẽ mất đi tự do.

Cá luôn khát nước, và đó cũng chính là khát vọng của hung thủ đối với máu.”

Nghe lời diễn tả của Bùi Bạch Mặc, nói đơn giản thì giống như đang miêu tả ma cà rồng.

Dạ Sắc tiếp lời: “Ý anh là, sẽ còn xuất hiện những nạn nhân khác, hành trình ảo tưởng của hung thủ còn lâu mới kết thúc?”

Lần này Bùi Bạch Mặc đứng lên, hướng về phía Dạ Sắc, kéo tay cô, đặt xuống đó một nụ hôn: “Thông minh.”

Khuôn mặt Dạ Sắc liền nóng bừng lên.

Cả phòng đầy đồng nghiệp, có Hứa Nam Khang, Lâm Khẩn, còn cả mấy nhân viên chủ chốt của đội kỹ thuật nữa.

Kiểu tiếp xúc thân mật không nể nang ai của anh đối với cô thật sự sẽ không ảnh hưởng gì đến việc xây dựng xã hội sao?

******************

Giết người ăn xác, loại hung thủ lúc nào cũng có thể tiếp tục gây án thế này, tất nhiên là đối tượng khiến cảnh sát phải giành giật từng giây từng phút một để truy bắt.

Hứa Nam Khang hỏi Bùi Bạch Mặc về những mô tả liên quan đến hung thủ.

“Thật xin lỗi, lần này tôi không thể kết luận qua loa được, tôi rất ghét sự lệch lạc. Tôi cần hiểu tất cả những chuyện xung quanh người bị hại. Lời độc thoại của hung thủ chúng ta cần tìm đều được viết trên người bọn họ.”

Hứa Nam Khang gật đầu: “Người bị hại đầu tiên làm nhân viên xã hội….”

“Cảm ơn.” Bùi Bạch Mặc không đợi anh nói xong câu đầu tiên liền cắt ngang.

“Vụ án này tôi không cần tài liệu cũ.”

Dứt lời anh liền gọi Dạ Sắc rời đi.

Dạ Sắc hiểu, anh muốn tự mình đến thăm người nhà, bạn bè, họ hàng của từng người bị hại để tìm hiểu tình hình, liền nhanh chóng đi theo anh.

***************

Nạn nhân thứ nhất, tên Hứa Du, nam, 32 tuổi, là nhân viên xã hội, hiện đang thất nghiệp.

Quan hệ trên internet của anh ta rất đơn giản.

Anh ta sống với mẹ mình, năm nay 78 tuổi. Trước kia đã từng kết hôn với người vợ cùng đoàn công tác xã hội, hai người yêu nhau rất thăm thiết một thời gian, sau này lại vì chuyện củi gạo dầu muối mà có cãi vã rồi ly dị.

Mà gần đây anh lại bị ông chủ cũ sa thải, mất đi bát cơm.

Mẹ của anh ta ngồi khóc trước mặt Dạ Sắc: “Tôi biết nó không vui, tôi biết. Lúc trước nó bận làm, sau này rảnh rỗi, tôi thường thấy nó ngẩn người. Tôi vẫn luôn lo rằng nó sẽ bỏ tôi đi mất, thậm chí cũng đã từng nghĩ đến trường hợp nó sẽ tự tử. Nào ngờ số nó lại khổ đến thế, gặp bất trắc.”

Dạ Sắc cũng không biết nên an ủi bà cụ thế nào, quay đầu lại nhìn Bùi Bạch Mặc, thấy mặt anh còn cứng ngắc hơn cả cô, liền bó tay toàn tập.

*****************

Người bị hại thứ hai tên là Thì Di, nữ, 29 tuổi, là nhân viên ngành chứng khoán.

Đến địa chỉ mà đội cảnh sát điều tra trước để lại, Dạ Sắc gõ cửa, bên trong xuất hiện một người đàn ông trẻ tuổi.

Anh ta miễn cưỡng mỉm cười.

“Thì Di là một người sống rất tình cảm, chúng tôi ở với nhau đã bốn năm, cô ấy tốt nghiệp xong, chúng tôi đi đăng kí kết hôn luôn.

Khi ấy chúng tôi còn trẻ, không có gì, chỉ có tình yêu. Đăng kí kết hôn xong, đi lượn nửa thành phố chỉ đến ăn một bát mì, chúc mừng cô ấy tốt nghiệp, chúc mừng ngày kết hôn của chúng tôi. Sau đó xui xẻo, gặp mưa to, cả hai đều bị ướt sũng.”

Nhớ lại những kỉ niệm ngọt ngào đã qua, trong mắt anh ta lộ ra một tia vui vẻ.

“Chúng tôi cãi nhau, trước khi cô ấy gặp chuyện đúng một ngày.”

Người đàn ông trẻ đưa hai tay ôm đầu, sắc mặt dần trở nên đau khổ: “Tôi nói với cô ấy, tôi chỉ ước gì mình chưa từng gặp nhau.

Chúng tôi đã từng yêu nhau đến vậy….. Không biết từ bao giờ, tôi cười một tiếng, cô ấy cũng nghi ngờ rằng tôi có người phụ nữ khác; tôi về muộn, cô ấy cũng sẽ điên cuồng tra hỏi, thúc giục; bất kì người khác phái nào xuất hiện gần tôi, cô ấy cũng sẽ tỏ thái độ thù địch với người đó.

Tôi phàn nàn cô ấy nhiều chuyện, vì thế hai bên lại cãi nhau.

Đúng vậy, là do tôi không cho cô ấy cảm giác an toàn. Tôi biết rõ cô ấy là một người sống rất tình cảm, áp lực công việc cũng rất lớn, cô ấy chỉ có thể phát tiết ở tôi, nhưng tôi lại không hiểu được cô ấy. Việc làm của hai người càng ngày càng bận rộn, trao đổi cũng ít đi. Nhớ lại, mỗi cuộc trò chuyện gần đây của chúng tôi, đều kết thúc bằng một trận cãi vã.”

Dạ Sắc thấy vẻ mặt Bùi Bạch Mặc không có biểu cảm gì, sợ anh sẽ mở miệng đả kích người đàn ông đang cảm thấy thất bại trước mặt, kéo nhẹ ống tay áo anh.

Người đàn ông kia vẫn còn lải nhải: “Cô ấy bị tôi hại chết. Nếu như không cãi nhau với tôi, cô ấy sẽ không thiếu cảnh giác, cũng sẽ không gặp phải chuyện bất hạnh này.”

Anh ta hỏi Dạ Sắc: “Nhiều năm qua tôi đã quên nói với cô ấy: Tôi yêu cô ấy. Có khi nào cô ấy cũng ước rằng chưa từng quen biết tôi hay không?”

Dạ Sắc rất lúng túng, nhớ đến đám người si nam oán nữ (1) lúc nào cũng ân hận vì đã làm sai, liền thở dài bỏ qua.

(1) Si nam oán nữ: Nam nữ si tình.

******************

Người bị hại thứ ba tên là Đường Việt, nữ, 22 tuổi, là giáo viên mầm non.

Cô sinh ra ở một gia đình giàu có, lần đầu tiên Dạ Sắc gặp cha mẹ Đường Việt, cô không thấy bất kì biểu cảm khổ sở nào trên mặt bọn họ.

“Chúng tôi không hề ngạc nhiên với kết cục của nó.” Mẹ của Đường Việt thản nhiên nói với Dạ Sắc.

“Từ nhỏ Đường Việt đã là đứa thích gây chuyện, từ khi có nó, những chuyện vặt vãnh đến tay chúng tôi như nấm mọc sau mưa, chẳng lúc nào là không có chuyện.”

Bà gọi tên đầy đủ của con gái mình, nhưng lại không có chút cảm giác thân mật nào, giọng điệu còn có chút hổ thẹn vì có đứa con gái tên Đường Việt.

“Học thì kém, từ nhỏ dù chúng tôi đã thuyết phục nó cả trăm lần, nó vẫn đi giao du với những kẻ vô công rồi nghề. Tôi vẫn luôn lo có một ngày nó mang một đứa bé không rõ cha về đây, nào ngờ cuối cùng nó lại thành một thi thể vô danh.”

Giọng điệu của mẹ Đường Việt lạnh lùng giống như đang kể về một người nào đó không liên quan đến mình. Dạ Sắc là một người qua đường, nghe xong không hiểu sao lại cảm thấy tức giận.

Sinh ra ở một gia đình như vậy, đối mặt với kiểu tình thân lạnh nhạt thế này, Đường Việt mất sớm, không biết nên gọi là hạnh phúc hay bất hạnh nữa.

************************

Đã thăm hỏi xong gia đình của ba nạn nhân.

Dạ Sắc đợi lời tổng kết của Bùi Bạch Mặc.

Ra khỏi nhà họ Đường, Bùi Bạch Mặc vẫn luôn đi chầm chậm phía trước.

Hẻm rất nhỏ, Dạ Sắc chỉ có thể bước sau anh, không đi song song được.

Đột nhiên anh dừng bước, quay lại nói với cô: “Anh đã đếm từ một đến mười, sau đó đếm ngược lại từ mười về một.”

Dạ Sắc không hiểu, im lặng nghe anh nói tiếp: “Em định khi nào mới hỏi về kết luận của anh?”

Dạ Sắc mím môi, cười nhẹ, thì ra anh cũng có lúc tâm lý thật: “Lúc nào cũng được.”

Anh nhướn mày, lông mi hơi run run, chỉ chỉ vào môi mình. “Hôn một cái anh nói một chữ.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN