Đọc Thầm
Quyển 1 - Chương 22: Julien 22
Lạc Văn Chu đúng lúc đẩy cửa tiến vào, vừa đi vừa cúi đầu suy nghĩ điều gì đó, cho đến khi nghe thấy câu này của Đào Nhiên, anh mới ngạc nhiên ngẩng đầu lên: “Lại sao vậy?”
Đào Nhiên không có thời gian lằng nhằng vấn đề chủ nghĩa anh hùng cá nhân với “đội trưởng Lạc Trung Quốc”, nhíu mày nói: “Trên cà vạt luật sư Lưu đem tới có dấu vân tay của Trương Đông Lai, bước đầu phán đoán phù hợp với dấu siết trên cổ nạn nhân, còn dính vài vết máu – lúc Hà Trung Nghĩa bị siết cổ chết, cổ hơi trầy da. Nếu như tăng ca, kết quả ADN sớm nhất ngày mai sẽ có, bên pháp y nói, khả năng cái cà vạt này chính là hung khí là rất lớn.”
Lạc Văn Chu im lặng nghe anh nói hết, ngẩng đầu nhìn đồng hồ, đã gần 0 giờ rồi.
“Đuổi theo,” Anh nói, “Tôi đoán Phí Độ chưa đi, có đi thì cũng vừa mới đi, sẽ đuổi kịp thôi.”
Phí Độ quả nhiên chưa đi.
Sau khi lấy lời khai xong, hắn lại đến ngồi một lúc với bà Hà.
Có lẽ là do luôn có người bầu bạn, hoặc do thấy Cục công an đêm khuya còn đèn đóm sáng trưng, bà Hà như trông thấy một tia hi vọng, cảm xúc ổn định hơn không ít, thậm chí có thể chủ động chuyện trò vài câu với Phí Độ: “Lúc cậu chưa đến, tôi hình như nhìn thấy cái người buổi chiều… tên là gì nhỉ?”
Bà đang nói tới luật sư Lưu, nhưng nhất thời không nhớ nổi người này làm gì, ấp úng một lát, trong đầu vẫn là một đống hồ nhão, bèn bỏ qua luôn, hỏi: “Họ tìm được chứng cứ mới rồi à?”
Bà Hà ngồi ghế dựa thoải mái, chủ tịch Phí thì chưa chắc thoải mái, hai chân không có chỗ để, mà thiếu gia này không chịu co lại mất hình tượng, đành phải xếp qua một bên bằng một tư thế ngay ngắn không mấy dễ chịu, chẳng bao lâu đã bắt đầu tê chân, hắn không nhịn được dùng tay đấm đấm: “Khả năng là thế – chờ bắt được hung thủ rồi, dì có tính toán gì, về nhà ạ?”
Bà Hà cụp mắt xuống, nhưng không trả lời, chỉ liếc nhìn bàn tay hắn đang đấm chân: “Cậu không phải là cảnh sát nhỉ? Muộn quá rồi, mau về nhà đi.”
Trừ tê chân ra, Phí Độ trái lại không thấy mệt, đối với đám thanh niên ăn chơi mà nói, giờ này mới là lúc bắt đầu cuộc sống về đêm, chính là lúc hắn tràn trề tinh thần nhất.
Tiếc rằng hôm nay không có mỹ nhân, làm bạn bên cạnh chỉ có một người phụ nữ trung niên gầy đét. Song Phí Độ đối xử với phụ nữ trung niên và đại mỹ nhân đều là thái độ như nhau, hắn đã đi qua hàng vạn bụi hoa, ít nhiều tu luyện được cảnh giới không bị sắc đẹp mê hoặc.
“Không sao, cháu ngồi với dì một lúc,” Phí Độ nói, “Mẹ cháu mất sớm, lúc còn sống mẹ cũng luôn phải uống thuốc điều trị, không thể đi làm, ba cháu công việc bận rộn, quanh năm vắng nhà, cháu khi ấy đang đi học, trường xa nhà, đành sống ở gần trường cùng một người giúp việc, một tuần mới về thăm mẹ một lần.”
Bà Hà hơi ngại ngùng đánh giá Phí Độ: “Một chàng trai đẹp thế này, nhất định là mẹ cậu thích vô cùng, ngày ngày trông cậu về nhà – làm mẹ, nếu bản thân không có bản lĩnh gì, điều duy nhất có thể mong chờ mỗi ngày, chỉ còn lại lũ trẻ mà thôi.”
Phí Độ nghe thế, mặt không đổi sắc nở nụ cười: “Vâng.”
Hắn vừa ngẩng đầu lên, liền trông thấy Lạc Văn Chu và Đào Nhiên mỗi người một khuôn mặt tăng ca sầm sì đi tới, Đào Nhiên cách vài bước vẫy tay gọi hắn.
Phí Độ chậm chạp bước lại, cười nhe tám cái răng với Đào Nhiên: “Anh, đi xem mắt thế nào?”
Phí Độ rất có chừng mực, nói đổi liền đổi cả xưng hô lẫn ngôn ngữ cơ thể, nói không gây phiền toái là không gây phiền toái, lắc mình hóa thành một cậu em trai thân thiết mà không quá trớn.
“Đừng nói nữa.” Đào Nhiên một lời khó nói hết, khoát tay, nhìn bà Hà đang mỏi mắt trông chờ một cái, ra hiệu Phí Độ đi theo, “Qua đây một chút, bọn anh có mấy việc cần xác nhận với em.”
“Sao vậy ạ?” Phí Độ vừa đi vừa uể oải nói, “Anh rốt cuộc đã phát hiện ra làm cảnh sát không có tương lai rồi à? Em đã nói từ lâu rồi, tiền bán bánh quẩy trong quán ăn dưới lầu công ty em còn cao hơn lương của đội trưởng các anh mà.”
Đội trưởng Lạc chẳng hé răng một tiếng cũng có thể bị hắn tận dụng triệt để châm chọc một câu, oan đến đói bụng, tức tối kêu một cảnh sát trực ban tới, nhét cho một nắm tiền lẻ: “Đến cửa hàng hai mươi bốn giờ kia mua ít bánh quẩy về đây.”
Bà Hà thò đầu nhìn theo bọn Phí Độ đi xa, bà ngồi trong một góc, nước mắt đã khô, kết thành một tầng màng trong suốt trên mắt, phản chiếu thành phố lạnh lùng và bóng đêm lạnh lùng.
Bỗng nhiên, điện thoại của bà đổ chuông, đó là loại từ lâu đã bị đông đảo điện thoại thông minh đào thải khỏi thị trường, chỉ có chức năng nghe gọi.
Bà hơi run run, vội vàng nghe máy: “A lô?”
Đầu dây bên kia có tiếng “rè rè”, sau đó một âm thanh quái dị truyền đến: “Bà nhìn thấy tay luật sư kia chưa? Hắn vốn nhận tiền nói chuyện giúp đám thiếu gia đó, không chịu nổi lương tâm lên án, mới nửa đêm nửa hôm đến tố cáo, cảnh sát hiện giờ đã biết rõ ai là hung thủ rồi. Bây giờ họ nhất định rất bận nhỉ? Chứng cứ chính xác, là không dễ che giấu – giờ bà đã chịu tin tôi chưa?”
Bà Hà đôi môi khô khốc run rẩy, thì thào: “Anh rốt cuộc là ai?”
“Tôi là người giúp bà,” Âm thanh cổ quái ấy nói, “Chuyện bên ngoài quá phức tạp, bà căn bản không hiểu. Họ đối với bà tốt, là sợ bà đi nói lung tung, bởi vì hung thủ có gốc to, họ không dám bắt.”
Bà Hà từ từ trợn to hai mắt.
Âm thanh cổ quái kia hỏi: “Bà chuẩn bị sẵn sàng chưa?”
Lúc này, Đào Nhiên dẫn Phí Độ vào thẳng phòng làm việc của mình, lấy ra mấy tấm ảnh, trực tiếp chỉ cái cà vạt sọc màu xám bạc trên đó: “Loại cà vạt này em thấy bao giờ chưa?”
Phí Độ nhìn lướt qua: “Hàng đổ đống ngoài đường, ai cũng mua được.”
Đào Nhiên: “Trương Đông Lai có không?”
Phí Độ sửng sốt, nụ cười đùa giỡn trên mặt phút chốc tan đi quá nửa: “Ý anh là gì?”
Lạc Văn Chu đứng ngoài nhìn, phát hiện tay này thật là nhạy bén, tiếc rằng không dùng vào việc đàng hoàng: “Chính là ý mà cậu nghĩ.”
Phí Độ hơi chần chừ, cầm tấm ảnh nhìn kỹ một lúc: “Hiệu này hắn quả thật có một cái, nếu em nhớ không lầm thì là Trương Đình tặng, bởi vì phong cách này nhìn là thấy không giống gu của Trương Đông Lai, bình thường hắn cũng chỉ đeo một chút khi vất vưởng trong công ty ba hắn, có một lần bị người ta nhìn thấy, còn cười nhạo rất lâu. Có điều, Lão Trương này mặc dù chẳng ra gì, còn rất thương Trương Đình, suốt ngày phàn nàn cũng không nỡ vứt đi – cái cà vạt này có vấn đề gì?”
“Cái cà vạt này phát hiện ở kẽ ghế trong xe Trương Đông Lai, có vân tay của hắn, nghi là hung khí,” Đào Nhiên hạ giọng nói, “Bây giờ em giúp bọn anh vài việc – buổi tối ngày hai mươi tháng Năm ở khách sạn Thừa Quang, cái cà vạt này có ở trên người Trương Đông Lai không?”
“Không có,” Phí Độ nói, “Trong camera hẳn đã quay được.”
Đào Nhiên lại hỏi: “Ngày hai mươi là ngày đi làm, liệu có khả năng là ban ngày hắn đeo, buổi tối tháo ra để trong xe hoặc túi quần không?”
“Điều đó thì em không biết,” Phí Độ khẽ cau mày, sau đó tựa hồ nghĩ tới điều gì, hỏi, “Trên cà vạt chỉ có dấu vân tay của mình Trương Đông Lai à?”
Đào Nhiên vẻ mặt mập mờ, Phí Độ giỏi xem sắc mặt đã biết được đáp án.
Hắn im lặng đứng một lúc, nét cười như ăn vào khóe mắt đuôi mày cùng đọng lại, kế đó chậm rãi mở miệng: “Trương Đông Lai không thể là hung thủ, nếu trên cà vạt chỉ có dấu vân tay của một mình hắn, chứng minh hung thủ lúc lấy được cái cà vạt này, đã tính toán vu oan giá họa cho hắn, bất kể là ăn trộm hay nhặt được.”
Hắn nói chuyện chậm rãi, giọng điệu không khác gì bình thường, nhưng Đào Nhiên tự dưng lại cảm thấy được cơn giận của hắn.
Bắt đầu từ khi Đào Nhiên gọi điện hỏi bằng chứng ngoại phạm của Trương Đông Lai, Phí Độ vẫn tỏ ra thờ ơ như người ngoài cuộc, ngay cả hai lần sau đó đến Cục công an với Trương Đình, cũng chỉ đơn thuần là đi cùng, là đi ngang qua, hoàn toàn là dáng vẻ “bạn nhậu”.
Hắn chưa từng đỏ mặt tía tai biện bạch cho Trương Đông Lai, thậm chí không chủ động hỏi họ rốt cuộc điều tra thế nào rồi, Trương Đông Lai có triệt để xóa sạch hiềm nghi hay chưa.
“Anh không ngờ em sẽ tức giận vì Trương Đông Lai, anh cho rằng…” Đào Nhiên khá bất ngờ, cân nhắc cách diễn đạt, “Em với hắn không thân đến mức ấy chứ? Anh thấy em hôm trước hình như chẳng mấy để tâm.”
“Em không tức giận, chỉ cảm thấy có một số kẻ không khỏi quá đáng lắm rồi,” Phí Độ nghiêng đầu cười với anh, nhìn như ôn hòa và bình tĩnh, sau đó lại lỡ miệng, “Cho em một ly dầu vừng vị cà phê uống cho tỉnh táo.”
Đào Nhiên: “…”
Chủ tịch Phí “không tức giận” sắc mặt thản nhiên, hoàn toàn không ý thức được mình nói sai gì.
Cho đến khi Phí Độ cau mày, vẻ mặt căm thù uống cạn một ly cà phê hòa tan, hắn mới từ từ thở ra một hơi: “Lúc phóng thích Trương Đông Lai các anh nói không đủ chứng cứ, kỳ thực khi đó các anh đã có chứng cứ hắn không bị hiềm nghi, phải không?”
Đào Nhiên sửng sốt.
Lạc Văn Chu kế bên lại gật đầu: “Đúng – ADN trên mấy mẩu đầu lọc cậu gửi quả thật là của Hà Trung Nghĩa, chúng tôi tra theo manh mối này, phát hiện nạn nhân lên xe buýt rời khỏi khách sạn Thừa Quang đến nơi khác, và ngộ hại ở đó, lúc ấy Trương Đông Lai còn ở trong khách sạn Thừa Quang tìm hoan mua vui, bằng chứng ngoại phạm tương đối chắc. Lúc phóng thích hắn không nói rõ điểm này, bởi vì tôi có dự cảm, hung thủ nhất định đang chú ý chặt chẽ vụ án này, bọn tôi lấp lửng thả Trương Đông Lai, chắc chắn hắn sẽ có động tác bước kế tiếp, quả nhiên, hắn đưa cái cà vạt này tới.”
“Chú ý chặt chẽ vụ án, có thể thần không biết quỷ không hay nhét hung khí vào xe Trương Đông Lai mà không bị hoài nghi, hung thủ nên là một trong chúng tôi, những người tới đón Trương Đông Lai ‘ra tù’, trừ Trương Đình và luật sư Lưu ra, tối đó chúng tôi lại vừa khéo đều ở khách sạn Thừa Quang,” Phí Độ duỗi đôi chân dài, nửa dựa nửa ngồi trên bàn làm việc của Đào Nhiên, “Trong đó chú ý vụ án nhất, dính dáng nhiều nhất nên là tôi, tôi có hiềm nghi lớn không?”
“Không lớn.” Lạc Văn Chu trả lời ngay không chút nghĩ ngợi, “Khi nãy cậu còn lạc đường trong ngõ hẻm khu tây, vứt xác ở đó là hơi khó cho cậu.”
Phí Độ: “…”
Lạc Văn Chu nói: “Được rồi chứ chủ tịch Phí, tôi biết cậu ‘tài đức có đủ’, ăn được bánh quẩy, cờ thưởng đang may rồi, đừng cáu kỉnh nữa, nói tiếng người đi.”
Đào Nhiên nhìn đây lại ngó kia, hơi kinh hãi, hoàn toàn không biết trong thời gian một bữa cơm mình xin nghỉ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Phí Độ mặt không biểu cảm nhìn anh ta một hồi, có thể trong bụng đang lặng lẽ xé Lạc Văn Chu thành tám mảnh, lúc này mới miễn cưỡng giữ phong độ, nghiêm mặt nói: “Trừ tôi ra, nắm rõ tình hình điều tra vụ án nhất nên là luật sư của Trương Đông Lai, vụ cà vạt có khả năng là hắn tự biên tự diễn, có điều hắn trước đây chưa từng tiếp xúc với Trương Đông Lai, rất khó lấy được cà vạt của Lão Trương trước khi giết người để làm hung khí – luật sư Lưu trực tiếp báo cho Trương Đình, Trương Đình càng phù hợp với các điều kiện trên, hơn nữa từng có tiếp xúc mật thiết với nạn nhân Hà Trung Nghĩa, các anh cần đi điều tra qua về bằng chứng ngoại phạm của Trương Đình đêm xảy ra vụ án.”
Hắn dừng một thoáng: “Còn có người thứ tư, Triệu Hạo Xương bạn trai Trương Đình, là người tư vấn pháp luật có chút danh tiếng, chuyên về sáp nhập công ty, luật sư Lưu là do hắn giới thiệu cho Trương Đình, hôm nay hắn đến cùng Trương Đình, đêm xảy ra vụ án hắn cũng có mặt ở khách sạn Thừa Quang, hơn nữa rời khỏi ngay sau tiệc tối-“
Lạc Văn Chu: “Cậu xác định hắn rời khỏi ngay sau tiệc tối?”
Phí Độ mờ ám nhếch môi: “Không thì sao, anh sẽ tham gia hoạt động ‘đêm khuya’ trước mặt anh vợ tương lai à?”
Lạc Văn Chu: “…”
Tên nhóc con!
Phí Độ: “Có thể cho tôi biết sau khi rời khỏi khách sạn Thừa Quang, Hà Trung Nghĩa đại khái đã đi đâu không?”
Đào Nhiên và Lạc Văn Chu liếc nhìn nhau, thấy Lạc Văn Chu hơi gật đầu, anh mới nói: “Nạn nhân xuống xe buýt gần ngã tư Văn Xương, sau đó bọn anh không tìm thấy tung tích nữa.”
Phí Độ lấy một hộp danh thiếp bằng da trong túi quần, lục ra một tấm danh thiếp-
Công ty luật Vinh Thuận (Yến Thành)
Triệu Hạo Xương (đối tác cấp hai)
Địa chỉ: tầng ba trung tâm Kim Long, số 103 đường Văn Xương, khu An Bình, thành phố Yến Thành.
Đào Nhiên đứng bật dậy: “Chính là hắn!”
Lạc Văn Chu lại khẽ cọ cằm, có dự cảm việc này chưa chắc thuận lợi như trong tưởng tượng.
“Không vội,” Anh nói, “Chúng ta không có đủ chứng cứ, giữa Hà Trung Nghĩa xuống xe ở ngã tư Văn Xương và một luật sư làm việc ở đường Văn Xương là hung thủ không có quan hệ logic – còn gì khác không?”
“Lúc Hà Trung Nghĩa mới đến Yến Thành, có một nhân vật thần bí đã cho hắn mười vạn đồng,” Phí Độ nói, “Nếu người đó là Triệu Hạo Xương, cho thấy có lẽ họ trước kia có mối liên hệ nào đó, đối với một người lần đầu đi làm xa nhà mà nói, có khả năng Triệu Hạo Xương từng đến quê hắn, hãy đưa ảnh tay này cho mẹ Hà Trung Nghĩa xem.”
Lạc Văn Chu cầm di động lên gọi cho Lang Kiều: “Mắt to, mẹ Hà Trung Nghĩa còn đang chờ kết quả à? Nếu vẫn chưa nghỉ ngơi, em mời bà ấy đến văn phòng một chuyến.”
Lang Kiều nhanh nhẹn vâng một tiếng.
Mười lăm phút qua đi, Lạc Văn Chu đã sắp xếp lại tất cả manh mối, mà Lang Kiều vẫn chưa đưa người đến, anh ngẩng đầu lên, mí mắt không tự chủ được giật một cái.
Lúc này, Lang Kiều thở không ra hơi hộc tốc chạy vào: “Sếp ơi, mẹ Hà Trung Nghĩa không có trong cục, không biết đã chạy đi đâu rồi!”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!