Độc Thê Của Hoạn Quan Có Thai - Chương 251: Phiên ngoại 4: Muôn sông nghìn núi, năm tháng dài lâu! (IV)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
101


Độc Thê Của Hoạn Quan Có Thai


Chương 251: Phiên ngoại 4: Muôn sông nghìn núi, năm tháng dài lâu! (IV)


Editor: Jun

Ngày hôm sau sau, trời đất tối sầm, gió lạnh nổi lên.

Dạ Thiếu Tần mặc cẩm y màu trắng đứng tại cửa lớn hậu viện của phủ Quốc công đợi cửa lớn có người mở ra.

Giống như phụ hoàng của hắn- Dạ Kiêu Cửu, Dạ Thiếu Tần là kẻ mưu lược. Nếu hắn bất chấp đêm đông giá rét đứng đợi Trì Tĩnh Thù thì nhất định là đã có mưu kế vẹn toàn.

Trì Tĩnh Thù chán ghét Quân Vô Cữu còn với hắn thì “nhu tình”, hắn đã khiến choTrì Tĩnh Thù nghiêng về phía hắn. không chỉ như thế, bên cạnh Trì Tĩnh Thù đã sớm có tai mắt của hắn, điều này khiến cho hắn biết chuyện về Trì Tính Thù còn sớm hơn bất cứ người nào, hơn nữa còn có thể khiến Trì Tĩnh Thù vô thức ngưỡng mộ hắn.

Dưới tình hình như thế, hắn vô cùng tin tưởng tối nay Trì Tĩnh Thù sẽ đi ra gặp hắn.

Tuyết rơi càng ngày càng lớn, bông tuyết trắng xóa dừng tên đầu hắn, áo choàng hắn, hắn chỉ khẽ thở ra đã có một luồng hơi trắng. Hơi trắng vừa đi ra thì liền bị gió lạnh thổi tản đi.

Đột nhiên cánh cửa “chi nha” một tiếng bị người nhẹ nhàng mở ra, Dạ Thiếu Tần híp mắt bén nhạy ngẩng đầu nhìn về hướng có âm thanh.

Dưới ánh trăng, Trì Tĩnh Thù mặc xiêm y màu tuyết trắng xuất hiện trước mặt Dạ Thiếu Tần. Lông mày Dạ Thiếu Tần giương lên, đôi mắt diêm dúa lẳng lơ được ánh trăng phủ lên dịu dàng vô cùng.

“Tĩnh Thù!” hắn kêu lên.

Trì Tĩnh Thù đứng đó không hề động, có mấy bông tuyết dừng lại trên mái tóc nàng tôn lên khuôn mặt xinh đẹp trắng nõn hồng nào giống như tiên nữ hạ phàm.

sự dịu dàng giữa hai mày của Dạ Kiêu Cửa dần lạnh xuống, mắt hắn liếc xuống hai tay trống không của nàng.

Nàng không mang hành lý theo sao?

“Tĩnh Thù…” Dạ Thiếu Tần nhấp môi “Nàng…” Là định làm gì?

Đôi mắt đen của Trì Tĩnh Thù như tỏa sáng chói mắt như vì sao trên bầu trời đêm. Nàng áy náy mở miệng nói:”Thiếu Khanh, cám ơn ngươi đã để ý đến ta, nhưng… Có mấy lời hôm qua ngươi đi gấp quá, ta không kịp nói rõ ràng với ngươi.” Nàng dừng lại một chút ngẩng đầu nhìn Dạ Thiếu Tần, đầy kiên định nói:”Dù thế nào ta cũng sẽ không rời Tiêu quốc!”

“Vì sao? Toàn bộ Tiêu quốc này đều là của Quân Vô Cữu, nàng ở lại đây thì phải gả cho hắn! không phải nàng nói nàng chán ghét hắn sao? Vậy sao nàng phải gả cho hắn? hắn là hoàng đế, nàng gả cho hắn thìnàng sẽ phải chịu tình cảnh hậu cung ba nghìn người đẹp.” Dạ Thiếu Tần bối rối, Trì Tĩnh Thù rõ ràng thích hắn, sao bây giờ lại không chịu rời khỏi đây?

“Tĩnh Thù, tuy ta không có thân phân như Quân Vô Cữu, không thể để cho nàng làm hoàng hậu, nhưng… Ta có cách nuôi sống nàng, Tĩnh Thù, nàng… không cần phải lo lắng đi theo ta sẽ chịu khổ. Ta thề, ta sẽ vượt qua hết mọi thứ để bảo vệ chăm sóc nàng cả đời… Nàng sống cũng không kém so với người khác!”

Dạ Thiếu Tần nôn nóng giải thích cho mình.

Trì Tĩnh Thù lắc đầu, hai tay vuốt góc áo nhìn Dạ Thiếu Tần.

“Thiếu Khanh, tổ phụ của ta là võ tướng, tổ mẫu là dân thường. Ở nhà này của chúng ta, quan trọng nhất chính là dòng dõi. Vô Cữu ca ca đã đồng ý với ta… sẽ không ép ta phải tiến cung. Nếu ngươi thực sự nghĩ có thể vượt qua tất cả mọi thứ cả đời chăm sóc bảo vệ ta… Ta đây hy vọng một ngày nào đó ngươi có thể dựa và bản lĩnh của mình nâng kiệu lớn đến phủ Trì quốc công cưới ta.” Mà không phải là để ta danh không chính ngôn không thuận bỏ trốn cùng ngươi.

Như trước đây cô nàng từng dạy nàng, trên đời này không phải là không có nam nhân tốt, nhưng có nhưng nam nhân xấu ngụy trang thành nam nhân tốt lừa gạt nữ nhân. Bọn họ dùng lời lẽ ngọt ngào thề non hẹn biển lừa gạt nữ nhân.

một khi nữ nhân đem chân tình trao cho nam nhân xấu thì chỉ có chịu thiệt thòi.

Nàng tin cô nàng sẽ không lừa nàng!

Cũng tin trên đời này có nam nhân tốt.

hiện nàng thừa nhận nàng thích Dạ Thiếu Khanh. Nhưng nàng cũng nhớ những lời đã được dạy dỗ, nàng thật sự muốn gả cho nam nhân dịu dàng nho nhã này nhưng chính vì vậy nàng càng phải có cái danh giá của nàng.

Dạ Thiếu Khanh nếu thích ta thì mời ngươi đường đường chính chính đến nhà ta cầu hôn! Trì Tĩnh Thù ta phải mặc giá y đỏ thẫm được người nhà chúc phúc gả cho ngươi!

Đây là danh giá của nàng! Quyết không thỏa hiệp.

Cặp mắt yêu dã đào hoa của Dạ Thiếu Tần híp lại thành hai khe hở hẹp, lần đầu tiên nghiêm túc quan sát Trì Tĩnh Thù, cũng là lần đầu tiên cảm thấy nữ nhân này khó trị hơn hắn tưởng.

“Tĩnh Thù, nàng nói ta biết, nhưng ta là người Trần quốc… hiện Trần quốc và Tiêu quốc đang tranh chấp quyết liệt, nếu ta cầu hôn nàng với tổ phụ tổ mẫu thì bọn họ chắc chắn sẽ không đồng ý gả nàng cho ta!” Dạ Thiếu Tần có chút thẹn đưa tay sờ sờ mũi của mình, mũi thở vào một bông tuyết đọng trênmũi, khi bông tuyết chảy ra, chỗ mũi có cảm giác lạnh lẽo khiến toàn thân hắn run lên.

Trì Tĩnh Thù đưa tay cầm lấy lọn tóc tán loạn dắt lại sau tai, mím môi cười thanh nhã:”Thiếu Khanh, mặc dù ngươi là ngươi Trần quốc nhưng nhất định đã nghe qua chuyện cô và dượng ta. Dượng của ta lấy cô ta khi dượng chỉ là một hoạn quan. Lúc ấy tất cả mọi người dều mắng dượng, thậm chí tổ phụ ta còn vô cùng ghét dượng. Nhưng bây giờ, tổ phụ ta đã sớm chấp nhận hoàng đế dượng rồi.

Tổ phụ ta đã chấp nhận dượng, nguyên nhân quan trọng nhất chính là bởi dượng thật lòng đối xử tốt với cô của ta. Cho nên ta nghĩ, chỉ cần ngươi thật lòng, nơi ngươi sinh ra cũng không gây trở ngại gì cho ngươi.”

Dạ Thiếu Tần lập tức có chút dở khóc dở cười, trước kia hắn thực sự đã đánh giá thấp Trì Tĩnh Thù. Tưởng nàng dịu dàng hiền huệ là người dễ bị lừa gạt. Nhưng hôm nay xem ra hoàn toàn không phải như vậy. Nữ nhân này cũng rất có chủ kiến của nàng.

Dạ Thiếu Tần lắc lắc tay áo, giọng nói lộ ra sự lạnh lùng, sắc mặt cũng cứng ngắc không tự nhiên nói:”Tĩnh Thù, ta thật lòng muốn chăm sóc bảo vệ nàng, nhưng những lời này của nàng tối nay khiến ta cảm thấy rất xa cách. Nàng… thật sự là Tĩnh thù ta biết trước kia sao?”

“Thiếu Khanh, ta sẽ chờ ngươi hai năm… Nếu ngươi không đến, ta.. ta đây sẽ hồi tâm. Ta là đại tiểu thư Trì gia, ta có trách nhiệm phải gánh vác. Thực xin lỗi… sự chờ đợi của ta không phải vô hạn…” Vẻ mặt Trì Tĩnh Thù đau khổ. Đúng lúc này, sau viện truyền đến tiếng bước chân, Trì Tĩnh Thù biết là hộ vệ bắt đầu đi tuần tra, nàng vội vã nhìn Dạ Thiếu Khanh một cái rồi kiên định nói:”Thiếu Khanh, nếu ngươi thậttâm thì ta cam nguyện chờ đợi!”

Sợ hộ vệ nhìn thấy bản thân, Trì Tĩnh Thù nói xong lời này thì đóng cửa sau lại. Trước khi cánh cửa kia hoàn toàn đóng lại, Dạ Thiếu Tần định giữ tay nàng lại. hắn nghĩ nếu chuyện đã trở thành như vậy vậy trước mắt không chiếm được lòng nàng thì chiếm được thân thể nàng cũng tốt.

Nhưng khi hắn vừa duỗi tay ra thì Trì Tĩnh Thù đã “tuyệt tình” đóng cửa lại. Dạ Thiếu Tần ngẩn người ra, mắt nhìn chằm chằm cánh cửa đóng chặt.

Tuyết vẫn cứ rơi nhiều, Dạ Thiếu Tần ở dưới mái hiên cửa sau Trì gia hồi lâu mới rời đi.

Sau khi hắn rời đi, Quân Vô Cữu vẫn tránh ở đó không xa mới từ bóng đêm đi ra. hắn nhìn cánh cửa đóng chặt kia, rồi lại nhìn dấu chân Dạ Thiếu Tần rời đi để lại trên tuyết, khóe miệng khẽ giương lên.

Chỉ là hai năm mà thôi, hắn có thể chờ, cũng nguyện ý chờ!

Xuân hạ thu đông, ngày tháng xoay vần. Trong thời gian đó cũng có mấy lần đại thần trên triều dâng tấu Quân Vô Cữu sớm sắc phong hoàng hậu, lấp đầy hậu cung nhưng đều bị Quân Vô Cữu bác bỏ.

Thời gian hai năm nhanh chóng trôi qua. Trì Tĩnh Thù chờ mong hai năm, nam nhân được nàng gửi gắm hy vọng tuy có thường xuyên nhờ người đưa thư cho nàng nhưng vẫn như trước chưa tới nhà nàng cầu hôn.

Kiên nhẫn cũng bị hao hết, ngày ngày trôi qua với Trì Tĩnh Thù càng gian nan hơn. Nàng tự nói với chính mình không nên sớm thất vọng vì nam nhân mình thương.

Nhưng rồi lại một tháng trôi qua. Lại hai tháng, lại ba tháng… trôi qua…

Nàng không đợi được hắn nữa.

Trong khoảng thời gian này, Quân Vô Cữu thường xuất hiện trước mặt nàng. hắn tặng nàng châu báu, tặng nàng tơ lụa, tặng nàng tranh chữ quý giá… những thứ nàng thích hăn đều sẽ tặng cho nàng.

Mười lăm tháng giêng, Tết nguyên tiêu. Trong cung có bái thiếp mời cả nhà bọn họ tiến cung. Vốn nàng định dùng lý do để từ chối nhưng lần này vì tổ phụ của nàng nên nàng chỉ có thể chuẩn bị trang phục tham dự.

Cực kỳ bất ngờ là cô và dượng rất ít khi lộ diện lần này cũng xuất hiện. Mọi người đều nâng cốc, nóichuyện vô cùng vui vẻ.

Nàng nhìn thấy cô hơn ba mươi tuổi có dượng làm tri kỷ, dung nhan được giữ gìn rất tốt. Còn dượng, nam nhân hiểu rõ nhất lão bà của mình dường như lại càng chiều chuộng cô hơn.

hắn giúp cô bóc vỏ tôm, lọc xương cá, rót rượu, chuyện nam nhân nên làm hay không nên làm, dượng đều làm hết. Cũng khó trách dung nhan của cô có thể giữ gìn tốt như vậy, nữ nhân được nam nhân sủng ái thì sẽ vô cùng hạnh phúc.

Trong lòng Trì Tĩnh Tình hâm mộ lại suy nghĩ tới Dạ Thiếu Tần.

đã hai năm nhưng hắn vẫn chưa quay trở lại tìm nàng.

Có lẽ hắn sẽ không trở lại nữa.

Ngẩng đầu lên, nàng nhìn Quân Vô Cữu ngồi ở phía đối diện. Hai năm trước, nàng có thể phát cáu, người trong nhà cũng theo nàng. Nhưng bây giờ không được. Nàng và Quân Vô Cữu cũng đều đã đến tuổi này, hai người bọn họ không thể trì hoãn hơn nữa.

không thể gả cho nam nhân mình yêu nhất, có lẽ nàng chỉ có thể theo ý của trưởng bối mà đợi gả cho Quân Vô Cữu có thể cho nàng vinh hoa vô cùng.

Trì Tĩnh Thù lặng lẽ suy nghĩ. Vừa vặn lúc này Quân Vô Cữu như cảm giác được ánh mắt của nàng, hắnnhìn lại. Ánh mắt hai người giao nhau, Trì Tĩnh Thù nhanh chóng rời tầm mắt.

Tàn tiệc, chỉ có hai người ở riêng với nhau, Quân Vô Cữu bá đạo nói với Trì Tĩnh Thù:”Trì Tĩnh Thù, hai năm trước nàng có người trong lòng, khi đó trẫm không ép buộc! Nhưng bây giờ ngày ngày trôi quá thấy nàng buồn rầu. Trẫm không nhìn nổi… Nàng hãy gả cho trẫm đi… làm hoàng hậu của trẫm… nàng có đồng ý không…”

Ba tháng sau, còn không đợi Dạ Thiếu Tần xuất hiện, Trì Tĩnh Thù gả cho Quân Vô Cữu làm hoàng hậu.

Sau tân hôn, Quân Vô Cữu vô cùng nhiệt tinh hưng phấn còn Trì Tĩnh Thù thì thận trọng khép mình.

Lại qua nửa năm, rốt cục Dạ Thiếu Tần cũng xuất hiện. Nhưng lần này, hắn xuất binh tấn công Tiêu quốc. Sau này Trì Tĩnh Thù mới biết thì ra nam nhân nàng đợi chờ hai năm kia không phải tên là Tần Thiếu Khanh mà tên là Dạ Thiếu Tần. hắn là hoàng đế Trần quốc.

Thời gian lặng lẽ thay đổi con người, đỏ cây anh đào, tái chuối tây.

Lần này, đêm trước khi Quân Vô Cữu ngự giá thân chinh, nàng tự tay cột lên chiến bào, nói với hắn:”Quân ký thiệt tình luôn giao phó, thiếp đợi chàng bình an trở về!”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN