Độc Thê Của Hoạn Quan Có Thai
Chương 37: Kỹ năng thứ ba của Cửu Thiên Tuế - Khí phách hơn người
Tả Thương Minh cảm thấy nếu hôm nay không có Quân Cơ Lạc lên tiếng thì hắn có thể xem là phi thường hoàn mỹ dụ dỗ được Đường Tứ Tứ, dọn sạch sẽ chướng ngại ở Đường gia cho nữ thần lòng mình.
Dù sao Vân Nhiễm yếu đuối như vậy, tốt bụng như vậy, nàng lại là thứ nữ, nếu muốn ở Đường phủ yên bình sống sót được mà còn bóng ma đích nữ Đường Tứ Tứ này cản đường thì thật không dễ dàng.
Hiện tại hắn có thể giúp được vướng bận của Vân Nhiễm, hắn thật vui vẻ. Chỉ là đáng tiếc, cố tình tồn tại tên hoạn quan Quân Cơ Lạc này.
Quân Cơ Lạc vung áo choàng, lúc này chuyên tâm cho người mang đến một cái ghế bành. Hắn lưu manh hướng ghế thái sư ngồi xuống, hai chân kiêu ngạo bắt chéo nhau, sau đó lưu manh cười cũng cho người mang đến Thái tử Mộ Dung Ôn Trạch một cái ghế dựa. Còn Ngũ hoàng tử Mộ Dung Nhược Hồng… Hắn thầm nghĩ, đứng đấy hóng mát đi.
Mộ Dung Ôn Trạch tựa hồ đã sớm quen với bộ dạng Quân Cơ Lạc phong thái kiêu ngạo như vậy, hắn ngồi trên ghế, môi bạc nhếch lên, trầm mặc không nói chuyện.
Ở phía sau, một đại hán trung niên đại khái tầm hơn ba mươi tuổi bước nhanh đến, hắn mặc phi đao ngư phục, cung kính đi đến trước Quân Cơ Lạc, quỳ xuống nói “Hồi bẩm Cửu Thiên Tuế, thứ mà ngài muốn thuộc hạ đã đem đến đây.”
Nhanh chóng có một thị vệ khác tiếp nhận vật gì đó trong tay đại hán trung niên chuyển đến cho Quân Cơ Lạc. Quân Cơ Lạc lười nhác cầm bản sớ trong tay, nhẹ nhàng mở ra.
“Thúy Nhi đúng không? Ngươi nói Nhị tiểu thư nhà ngươi thường xuyên vụng trộm ra phủ vụng trộm cùng Tả Thương Minh. Vậy được rồi, ngươi bây giờ liền nói cho bản đốc nghe, bọn họ vụng trộm khi nào? Nói không nên lời hoặc nói sai một câu, một ngón tay nha!”
Khóe miệng Quân Cơ Lạc nổi lên nụ cười lãnh liệt, cười như có như không nhìn Thúy Nhi.
Thúy Nhi bây giờ toàn bộ thân mình run rẩy như sắp chết, hai mắt nhắm lại, chỉ có thể nhắm mắt mà nói bừa “Hồi bẩm Cửu Thiên Tuế… Hai mươi lăm tháng chín mùa thu năm nay Nhị tiểu thư cùng Tả công tử đã gặp mặt. Còn có mùng sáu tháng mười hai… Đều cùng Tả công tử gặp mặt.” Thúy Nhi là kỳ vọng mèo mù đến bắt chuột a.
Lông mày Quân Cơ Lạc nhíu lại, lạnh lùng hạ lệnh nói “Dám lừa gạt bản đốc, kéo xuống chém hai ngón tay.”
Quân Cơ Lạc vừa dứt lời, lập tức có thị vệ đem Thúy Nhi kéo xuống. Thúy Nhi thống khổ kêu “Cửu Thiên Tuế, nô tỳ không dám lừa gạt người. Lời nô tỳ nói đều là sự thật, Cửu Thiên Tuế tha mạng!”
Khuôn mặt tuấn mỹ của Quân Cơ Lạc không hề thay đổi, lại hạ lệnh “Bốn ngón tay!”
“A!” Tiếng hét của Thúy Nhi lập tức vang lên, mọi người giữa sân nghe tiếng la nàng ta đều bị dọa cho nơm nớp lo sợ.
Liền có thị vệ đến bẩm báo, nói Thúy Nhi bị chém bốn ngón tay đã đau đến ngất đi. Quân Cơ Lạc cười nói “Ngất? Không sao. Bản đốc lại chém thêm hai ngón chân. Nàng cũng không dám ngất nữa đâu.”
Quân Cơ Lạc này thật sự là làm cho người ta muốn sống không được muốn chết cũng không xong.
Đường Tứ Tứ nằm trên cáng nhìn lên Quân Cơ Lạc cao cao tại thượng, giờ khắc này nàng cực kỳ hâm mộ. Tuy rằng Quân Cơ Lạc bị người đời phỉ nhổ, nhưng trừ bỏ Hoàng đế, ai dám đối mặt với hắn mà chống đối mệnh lệnh?
Xử trí Thúy Nhi xong, Quân Cơ Lạc liền dạt dào hưng trí cúi đầu xem Tả Thương Minh, hắn trực tiếp ném bản sớ trong tay đến bên chân Tả Thương Minh, thì thầm nói
“Bản đốc nói vũ khí bí mật chính là bản sớ này. Lúc trước bản đốc ở chùa bị ám sát. Lúc ấy có người mật báo nói kẻ đứng phía sau màn là người trong nhà Lễ bộ thượng thư. Bản đốc xin chỉ thị Hoàng thượng. Hoàng thượng phái vài nhất đẳng ngự tiền thị vệ đi theo dõi Tả gia. Mà bản sớ này có ghi lại tất cả các hoạt động thường ngày của Tả Thương Minh ngươi, đến việc ngươi bị tiêu chảy phải ở suốt trong nhà xí đều được ghi chép đầy đủ. Thật buồn là bản đốc không có nhìn thấy nội dung ngươi cùng Nhị tiểu thư Đường gia vụng trộm với nhau. Nhưng mà hôm nay bản đốc đến đây là lại bắt được tội trạng ngươi dám có mưu đồ ám sát Thái tử điện hạ. Ha ha, Tả Thương Minh, ngươi có ngu xuẩn liền ngu xuẩn, ngay lúc chết đến nơi còn muốn lôi Đường Nhị tiểu thư cùng chết. Nếu Đường Tứ Tứ mà chết thì Tả gia các ngươi có đến mấy cái đầu có thể trả cho Uy viễn đại tướng quân? Ngươi cũng không nên nói với bản đốc là lúc đó chính ngươi ra trận giết địch đi nha? Kẻ ngu xuẩn như ngươi, kẻ địch chỉ cần dùng một chiêu mỹ nhân kế mà thôi, ngươi còn biết ngươi họ gì sao? Bản đốc mặc dù ở Tiêu quốc làm nhiều chuyện ác, hà hiếp dân chúng. Nhưng cũng biết nếu không có Uy viễn đại tướng quân thủ biên giới thì hôm nay chúng ta, những người đứng ở sân này đều chết hết. Cho nên đụng ai thì đụng, không nên đụng vào cháu gái yêu Đường Nhị tiểu thư của Uy viễn đại tướng quân!”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!