Độc Thủ Diêm Vương Lệnh
Chương 16 - Chương 15
“Tiểu Ngọc nhi,” Tô Phóng thấy khó chịu, cố ý xê dịch thân mình, cả người nằm úp sấp trên vai Lôi Ngọc, dán vào mặt y nói nhỏ, “Ngươi không phải bỏ thêm vào đồ ăn của hắn nguyên liệu gì chứ?”
“Không có.” Lôi Ngọc vốn định trừng mắt liếc hắn, nhưng hai người đang ngồi quá gần, căn bản không có khoảng cách, e sợ quay đầu lại sẽ có hậu quả gì đó, Lôi đại cốc chủ chỉ đành phẫn nộ từ bỏ.
“Vậy sao ngươi nhiệt tình với hắn như vậy làm gì?” Tô Phóng cắn lỗ tai Lôi Ngọc, nghĩ nghĩ, lại lên án, “Ngươi còn cười với hắn.” Giọng nói rất có ý u oán.
“Này…” Lôi Ngọc chỉ cảm thấy cả người vô lực – người này khi nào thì biến thành “khuê phòng oán phu” vậy? Nghe khẩu khí của hắn, quả thực giống như đúc với trượng phu vừa bắt được thê tử yêu đương vụng trộm. “Đây chỉ là đạo đãi khách bình thường.” Lôi Ngọc dùng sức đêm Tô đại lâu chủ đẩy trở về, thuận tay xé xuống một miếng thịt thỏ lớn bịt miệng Tô Phóng, nghiêm mặt hung dữ phân phó, “Ít nói lời vô ích! Nhanh nằm xuống đi ngủ.”
“Được rồi…” Tô Phóng miễn cưỡng trả lời, tâm không cam tình không nguyện nằm xuống đất. Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, trong lúc mình bị thương, tốt nhất vẫn không nên trêu chọc Tiểu Ngọc nhi, vạn nhất khiến y tức giận, thật đúng là đánh cũng không đánh lại, trốn cũng không trốn thoát, đến lúc đó không hay ho là ai, dùng đầu ngón chân suy nghĩ cũng biết.
“…” Lăng lăng nhìn động tác tứ chi của hai người tự nhiên biểu lộ thân mật, Đinh Hùng rốt cục phát hiện mình sai lầm rồi. Tình huống trước mắt cùng với suy đoán chủ quan của mình không thể nghi ngờ là khác nhau một trời một vực. Nguyên lai ta luôn luôn… tưởng ai cũng mê mình a… Một đường vất vả tìm đến lại nhìn thấy ý trung nhân vui sướng, toàn bộ hóa thành mất mát, cõi lòng tràn ngập chua xót.
Trộm liếc xéo một con mắt xem chừng Đinh Hùng, nhìn thấy biểu tình Đinh nhị cục chủ nản chí ngã lòng, ảm đạm buồn bã, Tô Phóng không khỏi âm thầm thỏa mãn. Hắc hắc, ai bảo ngươi dám ngấp nghé Tiểu Ngọc nhi của ta, lúc này đã biết đạp phải thiết bản chưa? Đang đắc chí hết sức, chợt nghe xa xa mơ hồ truyền lại tiếng ồn ào, tiếng bước chân hỗn tạp, tiếng nam nhân tranh chấp, khuya hôm nay thật đúng là náo nhiệt khác thường a.
Đông.
Cửa miếu mở rộng.
Một nam tử cao lớn tầm hai sáu, hai bảy tuổi nắm vạt áo một người cũng cao lớn tương tự nhưng nhỏ tuổi hơn tiến vào. Theo sát phía sau là một nam nhân trung niên bộ dáng giống như quản gia.
“Đại… thiếu gia…” Nam nhân trung niên mặt đầy sợ hãi đang muốn tiến lên khuyên bảo nam tử mặt lồi gân xanh.
“Ngươi câm miệng!” Nam tử lớn tuổi hơn chỉ dùng một ánh mắt liền khiến cho nam nhân trung niên tự động ngậm miệng. “Ngươi có theo ta trở về hay không?!” Những lời này là nói với người còn lại.
“Ta không quay về!” Dùng sức giãy khỏi kiềm chế của đối phương, nam nhân tuổi còn trẻ kiên định từ chối.
“Nhị… nhị thiếu gia…” Nam nhân trung niên lại chuyển hướng sang bên này cố gắng mở miệng.
“Dư quản gia, ngươi không cần nói nữa!” Tiếc rằng đường bên này cũng không thông, “nhị thiếu gia” mặt trầm như nước. “Ta sẽ không trở về.”
“Ngươi… ngươi muốn tức chết ta!” “Đại thiếu gia” hổn hển, hé ra khuôn mặt anh tuấn đã trướng thành màu gan heo, phá hủy mỹ cảm nguyên bản. “Ta cho ngươi biết, nếu ngươi vẫn khăng khăng nhất mực, không chịu theo ta trở về, từ nay về sau Nam Cung thế gia ta coi như không có ngươi! Ta cũng không còn có đệ đệ như ngươi!!”
“Đại ca…” “Nhị thiếu gia” vẻ mặt ảm đạm, trên khuôn mặt cực kì giống huynh trưởng tràn đầy vẻ tổn thương cùng bất đắc dĩ.
“Nhị đệ,” Thấy đệ đệ của mình tựa hồ hơi có dấu hiệu buông lỏng, mưu gia tông chủ của Nam Cung thế gia – “Truy nguyệt kiếm” Nam Cung Phi hòa nhã nói, “Nghe lời đại ca, đừng tìm nữa, mau trở về đi thôi.”
“Không được.” Nhị thiếu gia Nam Cung thế gia, “Phi Tinh kiếm” Nam Cung Mẫn đột nhiên ngẩng đầu nghênh thị ánh mắt của ca ca mình kính sợ từ nhỏ, không chịu lùi bước. “Ta nhất định phải tìm được người đó.”
“Ngươi…” Nam Cung Phi xanh mét mặt, “Ngươi thích người đó như vậy?”
“Đúng.”
“Ngươi cũng biết, ba tháng trước người đó trà trộn vào Nam Cung phủ chúng ta để làm gì?”
“…Người đó tới để giết ta.” Trầm mặc một lát, Nam Cung Mẫn nói từng chữ từng chữ.
“Nếu biết, vì sao ngươi còn…”
“Đại ca, tình cảm không phải điều bản thân có thể chi phối.” Hai tròng mắt Nam Cung Mẫn mang theo một chút đau đớn, suy nghĩ dần dần thâm nhập hồi ức, “Lần đầu tiên ta nhìn thấy người đó, liền đã yêu thương…”
“Yêu?!!” Vừa nghe lời ấy, Nam Cung Phi nhất thời đỉnh đầu bốc khói, nổi trận lôi đình. “Vì sao ngươi người nào không yêu, lại đi yêu một tên nam nhân?!!”
Nói nửa ngày, nguyên lai là nam nhân. Nam Cung thế gia trong võ lâm luôn có tiếng tăm, hình tượng môn hạ đệ tử xưa nay đoan chính trong sạch, mà nay đệ đệ của mình lại sa vào đoạn tụ chi phích vốn bị người trong chính đạo cực kỳ khinh thường, bảo sao Nam Cung Phi lại gấp đến độ đấm ngực dậm chân.
“Chuyện này nếu truyền ra ngoài, Nam Cung thế gia còn có mặt mũi gì mà tồn tại?” Nam Cung Phi một tay phủ trán, hiển nhiên cực kỳ đau đầu.
“Thực xin lỗi, chính là…” Nam Cung Mẫn mấp máy miệng, ánh mắt vừa chuyển, chợt kinh hãi thốt lên, “Đinh… Đinh nhị cục chủ?!”
“Di?!!”
Bởi vì vừa rồi quá mức kích động, nên không phát hiện bên trong miếu còn có ba người vừa được miễn phí xem hết toàn bộ kịch hay, trong đó có hai người còn lộ ra biểu tình hứng thú, thỏa nguyện.
“Các ngươi…” Nhìn sáu con mắt mở to đối diện, Nam Cung Phi trong khoảng thời gian ngắn không biết nên mở miệng thế nào.
“Thật có lỗi,” Lôi Ngọc xin lỗi trước tiên, “Chúng ta không phải cố ý…”
“Đúng a.” Tô Phóng nằm ở một bên phụ họa câu được câu chăng, “Bởi vì các ngươi nói thật sự quá lớn, chúng ta cũng là bất đắc dĩ…”
“Nam, Nam Cung đại thiểu, nhị thiểu, đã lâu không gặp…” Rốt cục lấy lại tinh thần, Đinh Hùng xấu hổ hướng về phái hai người ôm quyền. Vô ý nghe được lời không nên nghe, lại thêm công phu dày mặt không theo kịp Tô lâu chủ và Lôi cốc chủ, giọng điệu của Đinh nhị cục chủ không khỏi mang theo vài phần không được tự nhiên.
“Ha ha… đúng vậy a… đã lâu không gặp…” Nam Cung Phi cũng có chút xấu hổ, một mặt đáp lễ, một mặt không ngừng cười ha ha.
“Đinh nhị cục chủ,” Nam Cung Mẫn nhìn hai người đang dựa vào tường thì thầm nói chuyện, tò mò hỏi, “Hai vị này là bằng hữu của ngươi sao?”
“Ách…” Đinh Hùng lúc này mới nhớ ra sơ sảy của mình, vội vàng giới thiệu, “Hai vị này là Lôi cốc chủ Tuyệt Tâm cốc và Tô lâu chủ Triêu Mộ lâu.”
!!!!
Nam Cung huynh đệ không hẹn mà cùng bị kinh hách khác thường.
“Nguyên lai là Lôi đại ca,” Nam Cung Mẫn lạy dài thi lễ, “Tiểu đệ thường nghe Đình tử nhắc tới, hôm nay vừa thấy, quả nhiên là… phong thái xuất chúng, khí độ bất phàm.” Tám chữ sau cùng nói rất miễn cưỡng, thiếu chút nữa đã cắn phải đầu lưỡi.
“Ta cũng thường nghe Đình tử nhắc tới ngươi,” Trong mắt Lôi Ngọc hiện lên một tia bỡn cợt, y ung dung nói, “Hắn nói ngươi là người không biết nói dối, hôm nay vừa thấy, quả nhiên là thật.”
“Lôi, Lôi đại ca…”
“Ngươi yên tâm, ta sẽ không để ý.” Lôi Ngọc không thèm quan tâm nói, “Chắc chắn hắn đã nói với ngươi ta là tiểu nhân âm hiểm giả dối, tính toán chi li đúng không?”
“Làm sao ngươi biết…” Nam Cung Mẫn bịt miệng, mặt hồng lên như Quan Công.
“Ha ha ha…” Lôi Ngọc cười to, “Khó trách Đình tử luôn không chịu cho ta gặp ngươi, nguyên lai là sợ ta bắt nạt người thành thật a…”
“…”
“Nếu ta có huynh đệ như vậy…” Tô Phóng há mồm muốn nói mát một, hai câu, thoáng nhìn thấy ánh mắt âm trầm của Lôi Ngọc, vội vàng sửa miệng, “Nhất định sẽ đem hắn đến giới thiệu cho ngươi làm quen.”
“A Phóng.” Lôi Ngọc nhu tình nghìn vạn gọi.
“Ân?” Tô Phóng cả người lông tơ dựng đứng, trong lòng kêu bất ổn.
“Ta thật sự… vô cùng… thích ngươi.” Nói xong, còn tỏ vẻ du côn sờ sờ mặt Tô Phóng, tà mâu cười mê đắm.
Đinh Hùng ngơ ngác nhìn nhất cử nhất động của Lôi Ngọc so với “mỹ nhân hiền thục điềm đạm nho nhã” trong đầu mình cách xa vạn dặm, hình tượng hoàn mỹ đổ bể thành từng mảnh, tung bay theo gió.
“Giang hồ đồn đại… toàn bộ là thật…” Dư quản gia trợn mắt há hốc mồm.
“Các ngươi… đoạn tụ chi phích…” Nam Cung Phi thì thào.
“Đệ đệ của ngươi không phải đã nói chuyện tình cảm không một ai có thể nắm trong tay sao?” Lôi Ngọc lắc đầu, “Tại sao ngươi làm ca ca lại không rõ?”
“Ta luôn luôn không phải chính nhân quân tử gì đó,” Tô Phóng cười hì hì, “Cũng sẽ không đem mặt mũi coi trọng hơn sinh mệnh.”
“Hắn…” Nam Cung Phi bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn thẳng đệ đệ của mình, thần sắc ngưng trọng. “So với tính mạng của ngươi còn quan trọng hơn?”
“Đúng.” Trả lời không chút do dự.
“…” Thật lâu sau, thở dài một tiếng. “Ngươi đi đi. Tìm được hắn xong… nhớ rõ… về nhà.”
“Đại ca…” Nam Cung Mẫn lau lau khóe mắt, bỗng nhiên quay đầu nhìn hắn, khí thế rạo rực, tuyên bố như đinh đóng cột. “Ta muốn đi cùng Lôi đại ca!”
“Cái gì?!!”
Mọi người cùng cả kinh kêu lên.
Ngọn đèn mờ nhạt.
Một thiếu niên nhỏ xinh ngoại hình gầy yếu thẳng tắp quỳ trên mặt đất, cúi đầu đợi mệnh.
Nam nhân che mặt bằng khăn đen, khoanh chân ngồi đối diện trên giường, lộ ra một đôi mắt lợi hai không ngừng lóe ra quang mang. Ánh nến lay động, kéo dài bóng dáng chợt thấp chợt cao, hơi hơi chớp lên.
“Hành động lần này do ngươi phụ trách, cần phải tìm và giết được bọn hắn trước khi Tô Phóng khôi phục như cũ.”
“Rõ.”
“Lui ra đi.” Hắc y nhân phất phất tay, nheo lại hai tròng mắt.
“Rõ.”
Thiếu niên đứng dậy, chậm rãi lui ra cửa, xoay người nâng tay chạm đến then cửa.
“Linh.”
“Có.”
“Lần này tuyệt đối không được phép thất thủ.”
“Rõ.”
“Ngươi còn nhớ Nam Cung Mẫn chứ?” Tiếng nói âm trầm từ trong miệng hắc y nhân lạnh lùng phun ra, trong khoảnh khắc ngưng kết thành băng.
“Đệ tử nhớ rõ.” Thiếu niên chấn động, dùng sức nắm chặt hai tay, kiệt lực khống chế tâm tình rối loạn bất an, ngưng thần trả lời câu hỏi.
“Lần này nếu lại bại lộ, ta sẽ giao ngươi cho ‘hắn’ xử trí, rõ chưa?” Trong lời nói bình tĩnh bao hàm uy hiếp sâu đậm cùng quyền uy tuyệt đối.
“…” Mặt thiếu niên tái nhợt, gằn từng tiếng, “Đệ tử nhớ rõ.”
***
Mười chín tháng tám.
Sáng sớm.
Ngoài thành Từ Châu.
Lá thu bay lượn, cỏ dại sinh sôi.
Ven đường.
Một hàng trà nhỏ, tính cả lão bản và hỏa kế tổng cộng chỉ có hai người.
Ngoài hàng bày bốn, năm cái bàn cong vẹo, tùy thời có thể sụp đổ, một bên để bảy, tám băng ghế dài, dành cho người nghỉ chân. Chim sẻ có nhỏ, ngũ tạng cũng đều đầy đủ, trà mặc dù không phải ngon, nhưng cũng có thể dùng để giải khát.
“Lôi đại ca,” Nam Cung Mẫn ngồi bên bàn uống trà, không quá tin tưởng hỏi người đối diện, “Ngươi thực có thể giúp ta tìm được…”
“Đương nhiên.” Lôi Ngọc vỗ vỗ ngực, “Không đến ba ngày, ta cam đoan ngươi nhất định có thể nhìn thấy người trong lòng.”
“Tiểu Ngọc nhi, lời này ba ngày trước ngươi đã nói qua.” Tô Phóng “hảo tâm” nhắc nhở.
“Trí nhớ của ngươi không tốt lắm nhỉ?” Lôi Ngọc đảo cặp mắt trắng dã, “Lời này ta đã nói hai ngày trước, hôm nay mới là ngày thứ ba.”
“Ngày mười sáu tháng tám, giờ hợi chưa hết, giờ tý chưa tới…” Tô Phóng tính toán trên đầu ngón tay.
“Ngày mười bảy tháng tám, giờ hợi đã hết, giờ tý vừa tới.” Lôi Ngọc nghiêm trang uốn nắn, “Thỉnh ngươi đoán lại canh giờ ta mở tôn khẩu.”
“Ta có tính sai sao?” Tô Phóng mặt đầy ủy khuất nhìn người có mặt lúc ấy, hai tròng mắt anh ánh, bắt đối phương đồng tình ủng hộ với mình.
“Này…” Nhãn cầu Nam Cung Mẫn chuyển động qua lại, khổ sở nhăn nhó, vò đầu bứt tai nửa ngày, rốt cục cho ra một kết luận. “Ta không nhớ rõ…”
“…”Đang nín thở chờ đại như lâm đại địch, hai người đưa mắt nhìn nhau, đột nhiên nhất tề cười ra tiếng. “Phốc ha ha ha…”
Một đạo kiếm quang đánh tới, vô thanh vô tức đâm thẳng vào tim Tô Phóng, ra tay cực kì ngoan độc. Đồng thời, sớm mai phục trong đám cành lá rậm rạp, năm mươi hắc y sát thủ bổ tới như lang như hổ, mỗi người đều lấy tư thế liều mạng nhằm về phía Lôi Ngọc, Nam Cung Mẫn.
Đương.
Một khối thiết bài trầm nặng chặn lại một kiếm lăng không – Diêm Vương Lệnh. Thiếu niên che mặt một kích không trúng, không lùi mà tiếp tục tiến tới, trường kiếm giống như rắn hướng về phía cổ Tô Phóng.
Ba.
Một cục đá tròn nhỏ từ phía ngoài bay tới, chẳng những làm lệch mũi kiếm, còn làm cổ tay thiếu niên mơ hồ đau. Thiếu niên che mặt đột nhiên cả kinh. Dưới tầng tầng lớp lớp người vây đánh, Lôi Ngọc vẫn còn có thể cứu người, có thể thấy được nhất thời nửa khắc nữa y sẽ giải quyết xong đám hắc y nhân. Trái lại Nam Cung Mẫn lại cực kì nguy ngập, dưới thế công hung mãnh của hơn mười hắc y nhân, hắn cố hết sức mới chống đỡ được. Thiếu niên che mặt trong lòng quýnh lên, bộ pháp thoáng rối loạn, lập tức bị Tô Phóng thấy được sơ hở, đoạt mất thế công, nhất thời đánh mất tiên cơ. Nếu không phải nội thương của Tô Phóng chưa lành, sức lực và tốc độ không bằng một nửa ngày thường, mình đã sớm đầu lìa khỏi cổ – thiếu niên che mặt càng đánh càng kinh hãi. “Diêm Vương Lệnh” quả nhiên danh bất hư truyền, hơn nữa bên kia còn có một “Độc thủ” như hổ rình mồi, tùy thời cơ mà ra tay, mồ hôi lạnh của thiếu niên ròng ròng chảy xuống.
Thế cục không ổn
Nam Cung Mẫn một mặt ngăn cản từng đợt từng đợt công kích kéo dài không dứt quanh mình, một mặt không tự chủ được ánh mắt phiêu tới trên người thiếu niên đang cùng Tô Phóng ác đấu… Đại địch trước mặt, há lại có thể phân tâm? Nam Cung nhị thiếu nhất thời sơ sảy, “leng keng” một tiếng, trường kiếm rời khỏi tay, thoáng chốc, hơn mười chuôi đao chuôi kiếm từ mọi phương hướng khác nhau đâm vào chỗ yếu hại của hắn.
“Đinh đinh đương đương”, một người đã phóng tới, một hơi thay Nam Cung Mẫn đỡ bảy đao, chín kiếm. Bởi vì tai họa sát nách, tình huống nguy cấp, lại thêm nóng lòng cứu người, xuất kiếm quá vội vàng, trong lúc rối ren đã bỏ qua một đao. Mắt thấy ánh đao chói mắt bổ vào đầu, thiếu niên không tránh không lùi, chỉ dùng lực đem Nam Cung Mẫn đẩy về phía sau, cắn răng nhắm mắt không để ý đến an nguy của bản thân, lấy thân làm lá chắn, gắt gao bảo vệ người so với tính mạng của mình còn quan trọng hơn.
Hết thảy đều chấm dứt trong nháy mắt.
Nam Cung Mẫn một phen bắt được tay thiếu niên đẩy tới, thuận thế kéo người ôm vào lòng, đồng thời phản thủ chụp lại, tiếp được thanh kiếm vừa bị đánh bay của mình, nhanh như chớp bổ vào mặt đao, đợi cho thiếu niên trong lòng lần thứ hai mở mắt, trước mặt đã có thêm một thi thể ngã xuống.
Lôi Ngọc bỗng nhiên thét dài một tiếng, người trong hàng trà lập tức di chuyển, năm sáu mươi người đại hán cao to, nhanh nhẹn xông ra. Sau khi lão bản ra lệnh, bọn đại hán lập tức bao vây nhóm hắc y sát thủ vào chính giữa, một người cũng không lọt. Trận chiến này, một bên là hành động có định liệu trước, một bên là bất ngờ không phòng ngự, trở tay không kịp, ai thắng ai bại, vừa nhìn liền biết.
Lăng lăng nhìn thấy một đám đồng bạn té ngã không dậy nổi, thiếu niên che mặt ngơ ngơ ngẩn ngẩn tùy ý Nam Cung Mẫn ôm ấp, đã quên giãy dụa. Chờ y đột nhiên nghĩ ra mình vừa trúng kế, bị mắc lừa thì cũng là lúc hắc y nhân cuối cùng giữa sân bị phi đao của Lôi Ngọc chuyển đi đầu thai kiếp khác.
“Chu Dục phân đàn Từ Châu ra mắt cốc chủ.” Lão bản hàng trà tai to mặt lớn, tuổi trên dưới bốn mươi cung kính tiến lên hành lễ.
“Miễn.” Lôi Ngọc bộ dáng uể oải khoát tay áo, cười híp mắt hướng về phía “hỏa kế” bên người Chu Dục ôm quyền, “Lần này nhờ Đinh huynh hỗ trợ, tại hạ cảm kích vô cùng.”
“Không dám.” Tuy rằng đã được chứng kiến tính cách hoàn toàn bất đồng với vẻ bề ngoài của đối phương, nhưng một khi nhìn thấy dung nhan tươi sáng của mỹ nhân, Đinh nhị cục chủ lại bắt đầu ngây ngất, khó có thể tự kềm chế mà ngây ngô cười. “Ha ha a… Có thể thay Lôi cốc chủ truyền tin, Đinh mỗ… tam sinh hữu hạnh.”
Tam sinh hữu hạnh? Tô Phóng phi thường khinh thường dùng khóe mắt liếc tới. Tiểu Ngọc nhi cũng thiệt là, chẳng qua là chân chạy việc nhỏ nhoi, cần gì phải khách khí đi cảm ơn tên kia? Còn gọi hắn là “Đinh huynh”, quả thực là nôn chết người.
“Ngươi, lừa, ta.”
Ba tiếng lạnh như băng từ trong kẽ răng người nào đó bật ra. Tô Phóng chuyển mâu, nhìn thấy một người so với mình tuyệt đối càng có lý do cũng như tư cách tức giận hơn. Tình thế ác chiến, vì tình nhân không tiếc thân cứu giúp, kết quả lại phát hiện ra tất cả là một hồi lừa bịp. Thiếu niên che mặt gạt tay Nam Cung Mẫn, một đôi mắt hắc bạch phân minh phun ra liệt hỏa càng đốt càng vượng.
“Linh… ta…” Nam Cung nhị thiếu thành thật thực thà mặt đỏ lên, liên tiếp lấy ánh mắt lo lắng hướng về phía người vạch ra “âm mưu” đặng cầu cứu.
“Hắn cũng không muốn lừa dối ngươi,” Lôi Ngọc thản nhiên, “Là do ta bắt buộc hắn.”
“Ngươi bắt buộc hắn?” Thiếu niên kinh nghi bất định nhìn địch nhân gian trá đáng sợ trước mặt, phút chốc tỉnh ngộ, “Nguyên lai ngươi hạ độc hắn! Giải dược đâu?! Mau…” Câu nói kế tiếp biến mất trong tiếng cười điên dại.
“Ha ha ha ha…” Tô Phóng ôm bụng cười ngã lăn ra đất, coi bộ, vị sát thủ tiểu ca này đối với Tiểu Ngọc nhi không có ấn tượng tốt đẹp.
“Ta không trúng độc.” Nam Cung Mẫn dở khóc dở cười nhìn người không chút do dự động thân bảo hộ chính mình, trong mắt tràn đầy cảm đông cùng… ái luyến.
“Vậy,” thiếu niên che mặt nhanh chóng tránh đi tầm mắt của hắn, con ngươi lạnh lẽo, hai mắt chấm đất, yên lặng hỏi, “Cuối cùng là xảy ra chuyện gì?”
“Sự tình rất đơn giản,” Lôi Ngọc chậm rãi đi tới bên người Tô Phóng hãy còn không ngừng cười, thuận tiện đá một cước, thành công khiến cho Tô đại lâu chủ ngậm miệng. “Ta chỉ nói với hắn một câu.”
“Nói cái gì?” Thiếu niên ngẩng đầu đề phòng theo dõi y.
“Nếu ngươi không làm như vậy, đời này đừng hòng tái kiến hắn.” Lôi Ngọc chậm rãi nói ra, giảo hoạt cười, “Ngươi nhất định hiểu được ‘hắn’ đến tột cùng là ai.”
“Ngươi…” Thiếu niên trừng mắt nhìn, tựa hồ có chút khó tin, “Chính là uy hiếp như vậy…”
“Không sai.” Tô Phóng vẻ mặt thành khẩn gật đầu làm chứng, hắn khoa trương chỉ vào Nam Cung Mẫn, “Vị Nam Cung nhị thiếu này nằm mộng cũng muốn gặp lại ngươi một lần, sau khi nghe câu đó, sao dám không theo?”
“Ngươi… vì sao còn muốn tìm ta?” Thiếu niên lạnh lùng liếc Nam Cung Mẫn, thanh âm lãnh khốc không mang theo một tia cảm tình. “Đúng rồi,” y bỗng nhiên tỉnh ngộ, ngữ trung mang theo một tia trào phúng, “Ta sao lại quên nhỉ? Lúc trước ta đâm bị thương Nam Cung nhị thiếu, ngươi đương nhiên tới tìm ta báo thù.”
“Không, không phải…” Nam Cung Mẫn nhất thời gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, lúng ta lúng túng.
“Hắn tìm ngươi có phải để báo thù hay không trong lòng ngươi biết rõ.” Lôi Ngọc nhất châm kiến huyết nói, “Nếu ngươi khăng khăng phải đi, ta nghĩ hắn sẽ không cứng rắn ngăn cản ngươi.”
“Đi?” Thiếu niên cười thảm một tiếng, “Đi nơi nào?”
“Chờ một chút!!” Luôn nhìn chăm chú nhất cử nhất động của người trong lòng, Nam Cung Mẫn nháy mắt nhận ra ý đồ của thiếu niên, ngay tại thời điểm nguy kịch liền rút kiếm đặt ngang cổ mình.
“Ngươi, ngươi làm gì vậy?!” Ba hồn bị hù mất hai, thiếu niên hoảng sợ kêu lên.
“Ta đích thực sẽ không ngăn ngươi. Bất quá,” Nam Cung Mẫn nghênh thị ánh mắt kinh hãi của thiếu niên, lời nói dứt khoát mà chân thành, “Ta sớm đã quyết định, vô luận ngươi đi đâu, ta cũng sẽ đi cùng ngươi, cho dù là địa ngục, ta cũng không thay đổi.”
“Ngươi… biết…”
“Đúng.” Nam Cung Mẫn vững vàng nắm kiếm, mỉm cười nói, “Ta biết trong miệng ngươi cất giấu kịch độc, ngươi muốn chết, ta sẽ đi cùng ngươi.” Khẩu khí của hắn giống như đang cùng người đàm luận thời tiết, bình thản và an nhiên.
“Mẫn…” Trong mắt thiếu niên dần bốc lên một tầng hơi nước, tiếng nói nghẹn ngào.
“Ngươi rốt cục đã chịu kêu tên ta!” Nam Cung Mẫn kích động vạn phần, “Như vậy ta dù chết cũng nhắm mắt…”
“Ai nói muốn chết?!” Thiếu niên hít sâu một hơi, trợn mắt nhìn.
“Linh… nói như vậy…” Nghe ra ý tứ của thiếu niên, Nam Cung Mẫn kinh hỉ, hắn có chút không dám tin nhìn thẳng Linh.
“Ta quyết định,” Linh lúc này không còn tiếp tục lẩn tránh tầm mắt nóng bỏng của hắn, kiên định nói, “Ta muốn cùng ngươi sống sót.”
Leng keng.
Trường kiếm rơi xuống đất.
Nam Cung Mẫn bất chấp mọi thứ xông lên phía trước, một tay ôm lấy nhân nhi mình từng mong nhớ ngày đêm, tận lực truy tìm, dẫu phải chết, cũng không buông tay. Linh nhẹ nhàng khép lại hai tròng mắt, mặc kệ bản thân chìm nghỉm trong lồng ngực ấm áp như ánh mặt trời, cảm thụ được hai tay đối phương đang truyền đến vô hạn tình yêu.
Ba ba ba.
Tiếng vỗ tay thanh thúy đánh vỡ không khí nùng tình mật ý, cũng đánh thức hai người đang hoàn toàn chìm đắm trong thế giới chỉ có nhau. Linh thốt nhiên ngẩng mái đầu hãy còn chôn trong lồng ngực Nam Cung Mẫn, nhìn thấy từng đôi mắt sáng ngời chung quanh đang nhìn bọn họ chằm chằm, lập tức cảm thấy xấu hổ không thôi, khuôn mặt dưới khăn che càng nóng bỏng đến mức có thể nấu chín trứng chim. Nam Cung Mẫn tuy rằng cũng có chút ngượng ngùng, nhưng một bàn tay vẫn chặt chẽ nắm lấy tay thiếu niên, thủy chung không chịu buông. Tận lực giãy hai cái cũng không rút ra được, thiếu niên cũng đành để mặc hắn.
“Nếu chuyện của hai vị đã giải quyết viên mãn,” Lôi Ngọc tựa tiếu phi tiếu đề nghị, “Như vậy, có thể cùng đến phân đàn Từ Châu của Tuyệt Tâm cốc chúng ta chưa?”
***
Đêm
Trăng sáng tròn đầy.
Một gian phòng khách.
Sáu người.
Chu Dục đàn chủ phân đàn Từ Châu không phải người phô trương, bởi vậy bố trí bên trong phân đàn có vẻ thập phần giản dị. Trong đại sảnh đèn đuốc sáng trưng, bốn phía tòa nhà đều do tầng tầng lớp lớp đệ tử canh gác chặt chẽ, chỉ sợ ngay cả ruồi bọ cũng không chui lọt.
“Chính là cái này.” Thiếu niên lấy từ trong miệng ra một viên lạp hoàn nho nhỏ, “Chỉ cần phá vỡ lớp sáp, chắc chắn sẽ phải chết.” Gỡ xuống khăn che mặt, Linh có một gương mặt trẻ con đáng yêu, nhưng cũng như ngọc có tỳ vết, sắc mặt y lại lãnh mạc tái nhợt.
“Thứ này, sớm ném đi thôi.” Nam Cung Mẫn đoạt lấy lạp hoàn trên tay y muốn ném đi.
“Cho ta đi.” Lôi Ngọc đưa tay tiếp nhận viên thuốc, tinh tế xem kỹ. “Quả nhiên…”
“Lăn qua lộn lại cùng một loại độc, hắn cũng không thấy chán?” Tô Phóng thoải mái tựa vào ghế dựa, ngáp dài nói, “Tiểu Ngọc Nhi, ngươi chừng nào thì cho tên kia nếm thử?”
“Có cơ hội nói sau.” Lôi Ngọc nhíu mày, đưa tới một ánh mắt “lòng hiểu mà không nói”, Tô Phóng ngầm hiểu mỉm cười. Hai người trao đổi thân mật khiến cho Đinh nhị cục chủ vừa đố kỵ vừa ao ước.
“Linh là tên thật của ngươi sao?” Chu Dục đúng lúc ho khan một tiếng, chuyển đề tài.
“Không phải.” Linh đều đều nói, “Tên đầu tiên của ta là ba trăm hai mươi bảy.”
“Ba trăm hai mươi bảy?” Mâu quang Lôi Ngọc chợt lóe, tức khắc hiểu, “Từ ba trăm hai mươi bảy đến linh, nói vậy ngươi tốn không ít thời gian?”
“Tổng cộng mười hai năm.” Linh chậm rãi tự nói, “Tất cả chúng ta đều là cô nhi, từ khi nhận thức, đã bắt đầu bị ép tiến hành các loại huấn luyện, trong đó nhiều nhất chính là quyết đấu với nhau.” Y cười lạnh,” Cuộc sống như thế thực dễ dàng khiến người tê liệt, mỗi ngày đều có thêm một đồng bạn lần lượt chết đi…”
“Linh…” Trong mắt Nam Cung Mẫn có vẻ rất không đành lòng.
“Người còn sống sót nhất định phải hết sức nâng cao kỹ năng giết người, nếu không…” Linh lắc lắc đầu, đột nhiên giãn mặt cười cười, nụ cười này ẩn hàm tự giễu nồng đậm. “Ta từ thứ ba trăm hai mươi bảy cho tới linh, trên đường đi đã trải qua không biết bao nhiêu địch nhân, giết chết bao nhiêu người.” Y nhìn lên trông chờ trong mắt Nam Cung Mẫn xuất hiện ý khinh thường, bi thương, bất đắc dĩ cùng với sợ hãi không che dấu được.
“Ta, không, ở, đó.” Biết y đang sợ điều gì, Nam Cung Mẫn nghênh thị ánh mắt ảm đạm của thiếu niên, nói từng chữ.
Ta không cần quan tâm quá khứ của ngươi, cho nên ngươi cũng không cần để ý, lại càng không được tự ti, câu nói kế tiếp dù chưa thốt ra, Linh đã hoàn toàn đọc hiểu ý tứ của hắn.
“… Cám ơn.” Từng tấc từng tấc tinh thần được thả lỏng, thiếu niên rốt cục buông xuống tâm tư canh cánh trong lòng, đám sương trong mắt cũng nhẹ dâng.
Nam Cung Mẫn không nói gì, chỉ vươn tay ra, ôn nhu thay y lau nước nơi khóe mắt.
“Khụ khụ khụ…” Lôi Ngọc liên tiếp ho khan, con ngươi linh động chăm chú nhìn vào Linh, nghiêm mặt nói. “Ta muốn hỏi ngươi một việc.”
“Thỉnh.”
“Ngươi có từng thấy qua bộ mặt thật của thủ lĩnh các ngươi?”
“Không có.” Linh bình tĩnh nói, “Hắn luôn đeo khăn che mặt, làm việc cũng không lơ là sơ suất, ta chỉ từng nhìn qua ánh mắt của hắn mà thôi.”
“Đúng là một người tâm tư kín đáo, thâm tàng bất lộ.” Lôi Ngọc cảm thán, “Ta thật sự có điểm bội phục hắn.”
“Bất quá…” Linh trầm ngâm một lúc sau mới nói, “Thủ lĩnh và Mai Diệc Tình có giao tình.”
“Cái gì?!” Đinh Hùng là người đầu tiên kêu lên, “Hái hoa đạo tặc Mai Diệc Tình?!”
“Không sai,” Linh vuốt cằm, “Lần đầu tiên ta nhìn thấy Mai Diệc Tình là sáu năm trước, khi thủ lĩnh triệu tập chúng ta lại để giới thiệu.”
“Bộ dáng ngày thường của Mai Diệc Tình thế nào?” Chu Dục không khỏi tò mò hỏi.
“Ta chỉ có thể đoán hắn ước chừng lớn hơn ta bảy, tám tuổi, còn về diện mạo, ta không biết, trên mặt hắn lúc nào cũng mang mặt nạ da người lạnh như băng.”
“Ngươi xác định hắn thật sự là Mai Diệc Tình?” Tô Phóng chăm chú nhìn thiếu niên.
“Đúng vậy.” Linh cắn răng nói, “Hắn trời sinh thích những người bộ dạng xinh đẹp, nhưng là, càng ưa thích hơn chính là phá hủy những vật xinh đẹp.” Nói đến đây, trong mắt thiếu niên tràn ngập chán ghét cùng kinh sợ. “Chỉ cần lọt vào mắt hắn, không bị hắn tra tấn đến chết, người đầy thương tích, hấp hối suy kiệt, hắn chắc chắn sẽ không bỏ qua. Hơn nữa, bộ dạng càng xinh đẹp xuất chúng, hắn càng hưng phấn, giày vò càng dã man… Người người, không chết cũng tàn phế.”
“Đúng là như thế.” Lôi Ngọc chau lại hai hàng lông mày xinh đẹp tú khí, “Cả trai lẫn gái bị Mai Diệc Tình giết hại, có người nào không bị ngược đãi mà chết? Tên kia quả thật biến thái đến cùng cực.”
“Kỳ quái,” Tô Phóng suy nghĩ, “Thủ lĩnh đại nhân của các ngươi chẳng lẽ cứ để Mai Diệc Tình tùy ý hành hạ môn hạ đệ tử đến chết sao? Nuôi dạy một sát thủ xuất sắc tuyệt đối không phải chuyện dễ dàng.”
“Tô lâu chủ nói đúng.” Linh tái mặt, “Tác phẩm xuất sắc đương nhiên đáng giá bảo tồn, nhưng…”
“Nhưng tác phẩm thất bại mất đi giá trị tồn tại liền khó tránh khỏi bị hủy diệt, đúng không?” Lôi Ngọc một hơi thay y nói tiếp.
“Đúng.” Thiếu niên thở dài, “Lần đầu tiên thất bại của ta là hai tháng trước.”
“Khi đó mục tiêu… là ta?” Nam Cung Mẫn áy náy sờ sờ đầu, “Thực xin lỗi, hại ngươi không thể hoàn thành nhiệm vụ.”
“Ngươi…” Linh trố mắt xem hắn, “Ngươi hi vọng… ta hoàn thành nhiệm vụ?”
“Ít nhất như vậy ngươi cũng không bị phạt a.” Nam Cung Mẫn nói lý, “Lần trước ngươi trở về, có bị…”
“Chỉ bị trúng mấy roi mà thôi.” Linh không sợ hãi nói, “Chuyện thường như cơm bữa, không có gì đáng ngại.”
“Bị trúng… roi?!” Nam Cung Mẫn giận đỏ hai mắt, vì người trong lòng bị thống khổ cùng trách phạt mà cảm thấy đau lòng không thôi, loại sự tình này sao có thể dùng “mà thôi” và “cơm bữa” để hình dung? “Linh,” Hắn trịnh trọng cam đoan, “Sau này ta nhất định sẽ hảo hảo bảo hộ ngươi, tuyệt không để cho ngươi chịu thêm bất kì thương tổn nào nữa.”
“Ngươi vẫn nên lo cho chính mình trước đã.” Linh lành lạnh trả lời, “Ngươi có biết vì sao mình lại trở thành mục tiêu ám sát không?”
“Ta… không biết.”
“…” Nhìn vẻ mặt mờ mịt của Nam Cung Mẫn, Linh nhắc nhở, “Ba tháng trước, thành Nam Kinh núi Tây Giao.”
“Đúng rồi!” Nam Cung Mẫn bỗng nhiên tỉnh ra, “đúng là ta đã gặp qua hai tên hắc y nhân kỳ quái, bất quá bọn hắn đến tột cùng nói những gì, một câu ta cũng không nghe rõ.” Hắn cảm thấy cực kì oan uổng, “Như vậy cũng muốn phái sát thủ…”
“Quy củ ám sát là ‘thà rằng giết lầm, quyết không bỏ sót’.” Linh lạnh nhạt nói, “Nếu ngươi không nghe rõ, chỉ có thể coi như ngươi không may.”
“… Kỳ thật cái này cũng không tính là không may nha,” Nam Cung Mẫn nghĩ nghĩ, vui vẻ nói, “Ta có thể gặp được ngươi, hẳn phải xem là may mắn mới đúng.”
“Bị đâm một kiếm cũng coi như may mắn?” Linh hơi hơi trào phúng.
“Đúng a.” Nam Cung Mẫn sắc mặt vui mừng, “Nếu không, đêm hôm đó sao ngươi lại chịu…”
Thiếu niên lập tức nhảy dựng lên, dùng sức che cái miệng rộng thao thao bất tuyệt của Nam Cung nhị thiếu, dung nhan tái nhợt đỏ ửng, thêm vào bảy, tám phần diễm sắc.
“Ngươi…” Vừa thẹn vừa giận trừng mắt nhìn Nam Cung Mẫn, Linh hổn hển nói, “Nhiều người như vậy… nói bậy bạ gì đó?!”
“Ngô…” Nam Cung nhị thiếu lúc này mới chú ý tới bốn người chung quanh đang mở thật to tám con mắt nhìn mình, trong đó có người mờ mịt không hiểu, có người sáng tỏ vỗ ngực, còn có người đang duỗi thẳng cổ hưng trí bừng bừng chờ xem kịch vui…
“Đúng, đúng, ta sai rồi.” Bởi vì nhất thời đắc ý vênh váo mà hãm vào hoàn cảnh xấu hổ, Nam Cung nhị thiếu chỉ đành ha ha tạ lỗi với người yêu.
“Bộ dạng ngươi rất khá.” Lôi Ngọc cẩn thận đánh giá thiếu niên gò má đỏ ửng chưa tan. “Nếu ta là Mai Diệc Tình, nhất định không bỏ qua ngươi.”
“… Hắn không phải không nghĩ tới,” Hiển nhiên nhớ lại hình ảnh làm cho mình nổi da gà, căm thù đến tận xương tủy, ấn đường Linh cau lại. “Bất quá thủ lĩnh chưa từng đồng ý.”
“Cái gì?!” Nam Cung nhị thiếu vỗ án nhảy dựng, “Hắn dám… còn luôn luôn… Ta, ta…” Hắn tức giận đến hai mắt bốc hỏa, nghiến răng nghiến lợi.
“Ngươi yên tâm, ta lần này sẽ không định trở về.” Thiếu niên trấn an hắn.
“Linh…” Nam Cung Mẫn cảm động không thôi.
“Ngươi nói ‘lần này’,” Lôi Ngọc phản ứng nhanh vô cùng, “là có ý gì?”
“Lần này nhiệm vụ cũng không hoàn thành, liên tiếp thất bại hai lần, thủ lĩnh tuyệt sẽ không cho ta thêm cơ hội.”
“Chẳng lẽ…” Nam Cung Mẫn rốt cục nghe ra ý tứ của y, hồ nghi hỏi, “hắn chuẩn bị giao ngươi cho tên cầm thú kia?”
“Đúng vậy.”
Cho nên ngươi mới tình nguyện chịu chết cũng không muốn quay về.
“Ta, minh, bạch.” Nam Cung Mẫn nắm chặt hai tay, “Một ngày kia, ta nhất định phải làm thịt những tên hỗn đản này!”
“Hảo! Nhất định sẽ có cơ hội!” Tô Phóng tận lực tán thưởng, “Nếu như ngươi có khả năng.”
“… Tô đại ca.”
“Ân?”
“Ngươi muốn chọc cho ta nhụt chí sao?”
“Hắc hắc,” Tô Phóng cười gượng hai tiếng, “Ngươi nói coi?”
Thật đúng là vừa xấu xa vừa lanh miệng! Lôi đại cốc chủ nghe được liền che miệng tao nhã ngáp một cái.
“Thật có lỗi, ta có chút mệt mỏi.”
“Cốc chủ,” Chu Dục lập tức khom người, “Thuộc hạ cáo lui.”
“Ách…” Đinh Hùng lập tức đứng dậy ôm quyền, “Lôi cốc chủ, tại hạ không quấy rầy, sáng mai tái kiến.”
Hai người nói xong, chân trước chân sau rút ra ngoài.
“Linh,” Lôi Ngọc hướng về phía người đang muốn trở về phòng, cười híp mắt nói, “Chúng ta ở một mình một chút được không?”
“… Hảo.” Sau một lúc lâu im lặng, Linh tiếp tục ngồi lại.
“Linh… Lôi đại ca…” Nam Cung Mẫn mong ngóng nhìn Linh, lại mong ngóng nhìn Lôi Ngọc, không yên tâm nói.
“Đi thôi,” Tô Phóng vỗ vai Nam Cung Mẫn, hì hì cười, “Chúng ta cùng đi uống hai chén.” Nói xong liền túm Nam Cung nhị thiếu còn đang lưu luyến đi ra ngoài đại sảnh.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!