Độc Thủ Diêm Vương Lệnh - Chương 23 - Ngoại Truyện 1: Không Ngủ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
141


Độc Thủ Diêm Vương Lệnh


Chương 23 - Ngoại Truyện 1: Không Ngủ



Ngày nào đó, Đại Võ cùng tiểu Dật ở trong Tuyệt Tâm Cốc ngồi ngẩn đến phát buồn, liền bỏ mặc công vụ bề bộn và Lâm phó cốc chủ bận đến sứt đầu mẻ trán, cùng nhau nhàn nhã đi Giang Nam du ngoạn.

Lúc này chính đang kì thu cao khí sảng, là mùa hoa quế phiêu hương. Hai người thích ý du thuyền trên hồ, rồi men theo ánh trăng lên bờ tản bộ, bất tri bất giác đi sâu vào trong rừng phong lá đỏ sương mờ. Ngày thu sáng tỏ, rừng phong cảnh trí biệt dạng, đêm thu lai đáo, rừng phong mơ mơ màng màng.

Gió đầu thu thổi vào khiến cho người ta cảm thấy khoan khoái, mặt trăng trên trời đặc biệt tròn, ánh bạc sáng ngời chiếu vào cành lá tạo thành một cảnh tượng mơ mơ ảo ảo. Cái gọi là “Trăng trên ngọn liễu, người hẹn hoàng hôn”, dưới ánh trăng ôn nhu như vậy, Đại Võ quyết định dụ dỗ tiểu Dật phối hợp một màn kích tình mãnh liệt trên mặt đất. Dù sao đêm dài rừng tĩnh, cũng không sợ có người thấy.

Hai đạo nhân ảnh gắt gao dựa sát vào gốc cây phong dây dưa lẫn nhau. Môi lưỡi Đại Võ chậm rãi trượt dần từ cái cổ trắng nõn duyên dáng của Tiểu Dật đi xuống, một bàn tay cũng lặng lẽ lẩn vào vạt áo lỏng lẻo của tiểu Dật, cách một tầng trung y mà khiêu khích vuốt ve nơi nhô lên trước ngực thiếu niên. Tiểu Dật càng thở gấp, cả người mềm nhũn, dần dần chân đứng không vững, phải đưa tay níu lấy, hai người lập tức cùng ngã xuống bãi cỏ khô mềm mại, lăn thành một đoàn…

Tiếng tay áo phiêu động sát phong cảnh từ xa tiến lại, một hắc y nhân bịt mặt lưng đeo túi to bay nhanh qua, hoàn toàn không phát giác trên mặt đất có bốn con mắt lòe lòe tỏa sáng đang chăm chú nhìn mình.

“Hắc hắc,” Đại Võ ngó bóng dáng đi xa, thờ ơ nhún vai. “Nguyên lai là người qua đường, đừng để ý hắn, chúng ta tiếp tục đi.”

“Chờ một chút.” Tiểu Dật lúc này đã tỉnh táo lại, phát hiện nơi đây thật sự không an toàn, ai biết sẽ không còn có người thứ hai “qua đường”. Y vội vàng dùng sức đẩy ra. “Ta không nên ở chỗ này!”

“Tiểu quỷ,” Đại Võ giả vờ hung dữ cười gằn với y, “Ngươi dám không theo?”

“Phốc… Hô hô hô ha ha ha…” Tiểu Dật mím môi, rốt cục vẫn nhịn không được, che miệng dúi đầu vào lồng ngực chắc nịch của đối phương trộm cười.

Một đạo kiếm quang đột nhiên từ ngoài rừng bay vụt tới, mục tiêu là đầu Đại Võ đang chúi vào trên người Tiểu Dật, theo sau còn có tiếng quát mắng: “Dâm tặc, nạp mạng!”

Nói thì chậm, làm thì nhanh, chờ một kiếm này đâm xong, bóng dáng hai người trên mặt đất sớm đã không thấy. Thanh niên sử kiếm trợn mắt, lăng lăng nhìn mặt đất trống không, quả thực không dám tin vào mắt mình – gặp quỷ, người đâu? Hắn vừa quay đầu nhìn. không khỏi cực kì hoảng sợ. Chỉ thấy trước mặt đang đứng một cự hán y quan bất chỉnh, râu ria xồm xoàm, mặt mang sẹo dài, mắt lộ hung quang, mà thiếu niên mình muốn cứu kia sớm đã bị đại hán giấu ở sau người, toàn thân trên dưới đều được che kín nghiêm nghiêm thực thực, ngay cả góc áo cũng không nhìn thấy.

“Ngươi làm gì?!” Đại Võ đằng đằng sát khí. May mắn mình tránh được mau, đổi lại là người khác, cólẽ vừa rồi đã mạc danh kì diệu hóa thành vong linh dưới kiếm. Một kiếm này, ra tay quả thực lỗ mãng.

“Dâm tặc! Mau giao Tần thiếu gia ra đây!!” Thanh niên anh tuấn sau khi cả kinh, lấy lại bình tĩnh, lấy khí thế lăng nhân trừng mắt nhìn lại.

“Di??!!” Đang luống cuống tay chân sửa sang lại quần áo, Tiểu Dật nghe vậy rất chi là kinh ngạc, tò mò thò đầu ra từ sau lưng Đại Võ.

Hảo một dung nhan chim sa cá lặn, như diệu nhật bàn, đoạt nhân tâm phách! Thiên hạ lại có một nam tử đẹp đến kinh tâm động phách, không gì sánh được như thế, khó trách hái hoa tặc này vừa gặp đã nảy lòng tham, to gan lớn mật tam phen tứ bận muốn cấp bách tới cửa thâu hương.

“Tần, Tần thiếu gia,” Không biết tại sao cả người lại nóng lên, thanh niên đột nhiên miệng nói lắp bắp, khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng. “Ngươi, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ cứu ngươi thoát khỏi ma chưởng của dâm tặc đê tiện hạ lưu này!” Hắn thề bồi son sắt, khí tráng như trâu bảo chứng.

“Hắn không phải dâm tặc đê tiện hạ lưu!” Tiểu Dật cực mất hứng đi ra phía trước, một đôi con ngươi đen óng sáng như sao lạnh lùng trừng mắt nhìn thanh niên đang không biết phải làm sao.

“Nhưng, chính là… Vừa rồi hắn rõ ràng…”

“Còn có, ta căn bản không cần ngươi cứu.” Tiểu Dật không khách khí cắt đứt lời hắn, “Đừng tưởng mang theo một thanh kiếm rách là có thể tùy ý ra tay đả thương người khác!” Nhớ lại một màn vừa rồi, trong lòng y lửa giận cuồng đốt.

“Kiếm, kiếm rách?” Thanh niên mở to hai mắt nhìn lợi kiếm sáng như thu thủy, do tinh thiết tốt nhất luyện thành trong tay mình, lúng ta lúng túng nói, “Nhưng, chính là hắn… Hắn đối với ngươi… chẳng lẽ ta không nên…”

“Coi như hắn làm gì đó với ta, cũng đều do ta cam tâm tình nguyện, mắc mớ gì tới ngươi?!” Tiểu Dật lớn tiếng, không cần suy nghĩ thốt ra.

Những lời này vào tai Đại Võ khiến cho hắn mừng như mở cờ trong bụng. Tiểu quỷ chính là tiểu quỷ, khi nào cũng đều thẳng thắn đáng yêu, quả nhiên không hổ là người ta thích. Hắn nhịn không được vươn tay ra, mặt mày hớn hở ôm vai Tiểu Dật, nếu không phải trước mắt còn có một người vướng víu, hắn thật muốn tiếp tục chuyện tình vừa mới tiến hành được một nửa ban nãy.

“Ngươi, các ngươi…” Nhãn cầu của thanh niên trừng đến suýt rơi xuống đất, “Này, nói như thế… Ngươi, các ngươi là lưỡng, lưỡng tình tương duyệt…” Ai, đáng tiếc cho một đóa hoa nhài cắm bãi phân trâu, thật sự là minh châu ám đầu, nhật nguyệt long đong… Hắn tỉ mỉ đánh giá lại đại hán bộ mặt hung ác, nhìn sao cũng không thấy giống người tốt kia, lại nhìn thiếu niên tuổi nhỏ, hãy còn mang theo tâm tính trẻ con, bỗng nhiên tỉnh ngộ. “Ta hiểu rồi! Đích thị là tặc tử ngươi dùng lời ngon tiếng ngọt lừa bịp Tần thiếu gia, mới khiến cho y một lòng một dạ, nói gì nghe nấy…”

“Lời ngon tiếng ngọt?” Đại Võ cười mỉa, “Đời ta cái gì cũng từng nói qua, chỉ trừ mỗi lời ngon tiếng ngọt.”

“Ngươi là ai?” Tiểu Dật nhíu mi, “Làm sao ngươi biết ta họ Tần? Ta nhớ trước kia chúng ta chưa bao giờ biết ngươi.”

“Ta tên là Đan Thiên Bằng, do cha ngươi đặc biệt thỉnh đến bảo vệ ngươi.” Thanh niên giải thích, “Vì đường xá xa xôi, cho nên đêm nay mới tới. Ta vừa đến Tần phủ thì thấy Tần thiếu gia bị một hắc y nhân bịt mặt bắt đi, bởi vậy mới một mạch đuổi theo…”

“Đan Thiên Bằng?” Đại Võ nhíu mày, “Nguyên lai là ‘Đạp tuyết thần kiếm’ phái Thiên Sơn, thật sự là thất kính.”

“Nguy rồi!” Tiểu Dật bỗng nhiên kêu to, y sốt ruột lôi kéo Đại Võ, “Thiên ca, ngươi xem bây giờ còn có thể đuổi kịp không?”

“Có thể.” Đại Võ không chút do dự tràn đầy tự tin trả lời.

“Sao ngươi lại nắm chắc như vậy?” Tiểu Dật thập phần hoài nghi.

“Đương nhiên.” Đại Võ dương dương tự đắc, “Ta sớm cảm thấy tên kia bộ dạng khả nghi, cho nên thừa dịp hắn nhảy qua trên đầu chúng ta, lén rắc chút dược phấn trên người hắn. Thứ này là đại sư huynh phát minh, dùng tốt lắm, ta chỉ cần đi theo là được.”

“Nga.” Tiểu Dật bội phục nhìn hắn, “Vậy ngươi đi nhanh về nhanh, ta ở đây đợi ngươi.”

“Nhưng mà…” Đại Võ nhìn Tiểu Dật, lại ngó Đan Thiên Bằng hãy còn nhìn chằm chằm, vẻ mặt lo lắng.

“Không có việc gì.” Tiểu Dật trừng mắt nhìn tên kia, kiễng chân dán vào bên tai Đại Võ nói nhỏ, “Hắn chắc không phải người xấu.”

“Ngô, vậy ta đi đây.” Luôn rất tin vào ánh mắt Tiểu Dật, Đại Võ gật gật đầu, vội vàng lưu lại một câu “Ngươi cũng đừng thân thiết quá với hắn”. Nói xong thân hình khổng lồ lập tức lăng không bay lên, nhẹ như kinh hồng, nhanh như lưu tinh biến mất.

“Này, ngươi đừng…” Từ “chạy” phía sau cứng lại trong cổ, bởi vì Đan Thiên Bằng đột nhiên phát hiện, người mà bản thân cho là thổ phỉ kiêm sắc lang bại hoại kia một khi đã chạy, mình có mượn thêm hai cái đùi nữa cũng chưa chắc đuổi kịp.

“Đan đại hiệp.” Tiểu Dật nho nhã lễ độ chắp tay với Đan Thiên Bằng.

“Không dám.” Đan Thiên Bằng vội vàng ôm quyền đáp lễ, “Tần thiếu gia, đêm đã về khuya, không bằng để tại hạ hộ tống ngươi hồi phủ.” Tuy rằng không rõ vì sao thổ phỉ kia chạy mất, bất quá hiện tại là thời cơ tốt để đem người về Tần phủ.

“Hồi phủ?” Tiểu Dật cười dài nghiêng đầu nhìn, “Nhà của ta ở Dương Châu, cách đây rất xa, không nhọc Đan đại hiệp hao tâm tổn trí.”

“Dương Châu?” Đan Thiên Bằng bị miệng cười sáng lạn trước mặt làm cho hoa mắt, nhất thời phân không rõ Đông Tây Nam Bắc, hỗn hỗn độn độn hỏi, “Nhà ngươi không phải ở Thanh Hà phường sao?”

“Đan đại hiệp hiểu lầm.” Tiểu Dật êm tai nói, “Tại hạ quả thật họ Tần, nhưng không phải là vị Tần thiếu gia ngươi muốn cứu, tiên phụ năm trước đã qua đời…”

“Tần thiếu gia,” Sắc mặt Đan Thiên Bằng đột nhiên trầm xuống, “Cho dù ngươi cần bịa chuyện, cũng không nên nói càn nguyền rủa cha mình như thế.” Hắn ngữ trọng tâm trường ân cần dạy bảo, “Lệnh tôn ngàn dặm xa xôi thỉnh Đan mỗ đến giúp ngăn cản ngươi cùng… khụ… tình, tình nhân gặp mặt, tuy rằng quá mức chuyên quyền độc đoán, bản ý lại vì muốn ghìm cương ngựa cho ngươi bên bờ vực thẳm, hắn chỉ không muốn để cho đứa con độc nhất bị giang dương đại đạo nanh ác lừa gạt…”

“Ngươi nói ai là giang dương đại đạo nanh ác?!” Vốn muốn giải thích cho rõ ràng, Tiểu Dật càng nghe càng bực, rốt cục không thể nhịn hơn nữa trợn mắt nói. “Trong mắt ta, Thiên ca so với ngươi còn anh tuấn hơn!”

Thật sự là một kích phủ đầu không lưu tình. Đan đại hiệp trước mắt tối sầm, thiếu chút nghẹn không thở được, sau khi tỉnh lại thì liên tục cười khổ. Chẳng trách mọi người thường nói “Tình nhân trong mắt hóa Tây Thi,” còn nói “Tình yêu là mù quáng”, hôm nay Đan mỗ hắn rốt cuộc đã lĩnh giáo. Đường đường một vị đại hiệp ngọc thụ lâm phong, anh tuấn đĩnh bạt, phong độ phiêu phiêu, trong mắt Tần đại thiếu gia lại không đáng xách dép cho một thổ phỉ nhãn thần hung ác, sẹo dài trên mặt, dễ dàng dọa khóc tiểu hài tử dọc đường.

Đang lúc Đan đại hiệp trăm mối lẫn lộn, cảm khái nghìn vạn, từ ngoài rừng phong truyền tới tiếng người ồn ào cùng tiếng cước bộ, theo ánh lửa lốm đốm, mười mấy gia đinh tay cầm cây đuốc vây quanh một vị viên ngoại trên dưới năm mươi, tai to mặt lớn, nếp nhăn trên mặt nhiều như thịt mỡ trên cằm, đang chạy vọt vào.

“Đan, Đan đại hiệp,” Viên ngoại kia vừa thấy Đan Thiên Bằng thì vui mừng quá đỗi, ba bước gấp gáp rút thành hai bước tiến lại gần, xem bộ dạng đầu đầy mồ hôi thở hồng hộc cùng dáng người như thùng phuy, vận động nhiều như vậy quả thật đã làm khó hắn. “Ta… Hô hô… Tệ, tệ nhân… Khuyển, khuyển tử…” Hắn thở không ra hơi hỏi.

“Tần lão gia,” Đan Thiên Bằng thầm nhủ người tới thật đúng lúc, sự vụ của nhà người ta thì nên giao cho bọn họ tự xử lý sẽ thỏa đáng hơn, chính mình cũng đỡ bị hài tử khó dạy kia chọc giận đến muốn vỡ đầu. “Người xem, Tần thiếu gia đang ở đó.” Hắn thuận tay chỉ.

Ánh mắt mọi người theo ngón tay tập trung trên thân một người. Thoáng chốc, trong rừng phong hoàn toàn yên tĩnh, ngẫu nhiên còn truyền ra thanh âm nuốt nước miếng.

“Y, y…” Sau một lúc lâu, Tần viên ngoại chỉ chỉ Tiểu Dật, lại chỉ chỉ Đan Thiên Bằng, kích động đến toàn thân run rẩy.

“Tần lão gia,” Đan Thiên Bằng nhanh chóng tiến lên quan tâm nói, “Ngài ngàn vạn lần đừng vui vẻ quá mức, phải cẩn thận bảo trọng thân thể a. Còn có, ngài cũng không cần quá cảm kích ta, chuyện này với ta mà nói chẳng qua chỉ là nhấc tay chi lao mà thôi…”

“Phi!!” Tần viên ngoại nổi trận lôi đình phun nước miếng như mưa vào mặt Đan đại hiệp, “Đây không phải nhi tử của ta!!” Hắn rống to, “Con ta mà có cái dạng vầy sao?! Tang nhi nhà ta so với y còn xinh đẹp hơn!!”

Lời vừa nói ra, Đan Thiên Bằng hiển nhiên cực kì hoảng sợ, giống như bị nước đá xối vào đầu. Tiểu Dật cũng nảy lòng hiếu kỳ, vô cùng muốn nhìn thấy Lư Sơn chân diện mục của vị Tần thiếu gia kia, về phần bọn gia đinh còn lại, mỗi người đều có biểu cảm quái dị, tựa tiếu phi tiếu, khuôn mặt nào cũng trướng đến đỏ bừng.

“Nguyên lai…” Đan Thiên Bằng vuốt mặt chán nản, “Ta thật sự đã lầm người…”

“Không phải ta đã nói rồi sao?” Tiểu Dật thở dài, “Ai bảo ngươi không tin?”

“Ô ô ô… con của ta a…” Bên kia, Tần viên ngoại cất tiếng khóc kinh thiên động địa, nhật nguyệt vô quang, “Ô ô ô… Bảo bối Tang nhi của ta… Cha vô dụng a… Không ngờ lại tìm cho ngươi một bảo tiêu như vậy… Ô ô ô … cái này làm sao bây giờ… Nếu có chuyện không hay xảy ra cho ngươi, cha cũng không sống nổi a… Ô ô ô ô…”

“Thỉnh viên ngoại yên tâm,” Tiểu Dật tiến lên phía trước, “Lệnh công tử không có việc gì.”

“Ô ô…” Tần viên ngoại vừa thê thê thảm thảm khóc vừa thút tha thút thít nói, “Vị tiểu ca này… ngươi không cần an ủi ta… Ô ô… Tang nhi của ta a…”

“Thật sự.” Tiểu Dật nghiêm mặt, “Bằng hữu của ta đã đuổi theo hái hoa tặc, nhất định sẽ cứu lệnh công tử khỏi tay dâm tặc.”

“Thực…thực sự?” Tần viên ngoại dùng ống tay áo lau lau nước mắt trên mặt, bán tín bán nghi hỏi.

“Đương nhiên.” Tiểu Dật không chút do dự trả lời, trong giọng nói tràn ngập tín nhiệm và tự hào. “Không tin ngươi hỏi hắn.” Y chỉ tay về phía Đan Thiên Bằng.

“Đúng không?” Tần viên ngoại liếc mắt hỏi.

“… Đúng vậy.” Đan Thiên Bằng tâm không cam tình không nguyện thừa nhận, “Võ công của… bằng hữu y so với tại hạ còn cao hơn nhiều, bắt một hái hoa tặc hẳn chỉ là chuyện nhỏ.”

“Lão gia,” Một nam nhân trung niên trên dưới bốn mươi, bộ dáng quản gia cười bồi nói, “Một khi đã vậy, xin ngài kiên nhẫn đợi trong chốc lát, ngàn vạn lần đừng làm tổn thương thân thể mình.”

“Nhưng là…” Tần viên ngoại vẻ mặt lo lắng không yên, “Tang nhi nhà ta chính là mỹ nam tử bậc nhất Giang Nam… Hôm nay rơi vào tay hái hoa tặc… có thể hay không…”

“Lão gia cứ việc yên tâm.” Quản gia hấp tấp sờ sờ cái mũi, ho khan thanh giọng, “Lão Cao ta lấy tánh mạng thân gia ra đảm bảo, thiếu gia nhất định có thể bình yên thoát hiểm trước khi bị hái hoa tặc quấy rối.”

“Nhưng là…” Tần viên ngoại vẫn mặt ủ mày chau, “Cho dù bằng hữu của vị tiểu ca này thật sự phi thường lợi hại, có thể đem Tang nhi cứu ra nguyên vẹn… Nhưng vạn nhất… Hắn động tà niệm với Tang nhi, thấy sắc nổi lòng tham…”

“Thiên ca không phải người như thế!” Tiểu Dật cả giận, “Huống chi hắn đã có…” Y dừng một chút, mới nói tiếp, “Hắn đã có người thương.”

“Đúng a đúng vậy a,” Lão Cao nghiêm trang, “Lão gia ngài cứ yên tâm đi, bất kể bằng hữu của vị công tử này là người thế nào cũng không dám có ý đồ gì với thiếu gia chúng ta đâu.”

Đột nhiên có tiếng sột soạt vang lên, một hắc y nhân lưng mang bao tải thở phì phò chạy qua, đột nhiên bị cảnh tượng nhiệt nháo trong rừng làm cho hoảng hồn, hai tay chấn động, bao tải nhất thời rơi xuống đất. Chỉ thấy từ bên trong lăn ra một viên tròn tròn mập mập trắng trắng phì phì gì đó. Tiểu Dật chăm chú nhìn, mới phát hiện đó là một người toàn thân tròn vo, mắt mũi chen nhau mà đứng, bộ dạng giống bánh bao thịt như đúc. Người này vừa thấy Tần viên ngoại liền bật người nhếch môi gào khóc, Tần viên ngoại vui sướng ngất ngây kêu một tiếng “Tang nhi”, rồi hưng phấn xông lên phía trước, hai phụ tử ôm nhau khóc rống, lệ chảy thành sông, tiếng khóc rung trời.

Đan Thiên Bằng và Tiểu Dật nhìn thấy đều trợn mắt há mồm. Nguyên lai đây là “mỹ nam tử bậc nhất Giang Nam” a, hôm nay thật đúng là mở rộng tầm mắt.

“Tiểu quỷ,” Một người vô thanh vô tức đáp xuống bên cạnh Tiểu Dật, tựa tiếu phi tiếu thưởng thức một màn trước mắt, dán miệng bên tai người yêu nhẹ giọng kể, “Ta vừa đuổi theo hái hoa tặc xui xẻo kia, thấy nàng đang vạn phần chán nản mà đem vị thiếu gia này đóng gói trả về, cho nên ta bám theo nàng trở lại. Chắc là thấy cái túi lớn như vậy, không hợp khẩu vị rồi.” Hắn cười hì hì, “Một nữ nhân phải cõng thứ nặng đến thế, chả trách nàng mệt đến thở phì phò.”

“Vì sao nữ nhân cũng thích làm hái hoa tặc a?” Tiểu Dật khó hiểu hỏi. Nương theo ánh lửa nhìn lại, hắc y nhân mới vừa rồi chỉ lóe lên trong bóng đêm nên không nhìn rõ, nay đã có thể dễ dàng nhận ra dáng người nàng có lồi có lõm, thướt tha mềm mại, quả nhiên là một nữ tử xinh đẹp.

“Chưa thỏa mãn dục vọng thôi.” Đại Võ thẳng vai thờ ơ, “Nếu không sao ngay cả bánh bao thịt cũng lấy cho đủ số? Xem ra chuyến này cũng không thành công rồi.”

“Ngươi mới là đồ không được thỏa mãn dục vọng!!” Đang dựa vào một gốc cây phong nghỉ ngơi, hắc y nữ tử nghe vậy giận tím mặt, “Ta chỉ muốn nhìn xem chân diện mục của mỹ nam tử nổi tiếng bậc nhất Giang Nam, ai biết bộ dạng hắn lại là cái loại này chứ!”

“Tiểu sư muội!” Nghe thấy giọng nói thanh thúy mềm mại, Đan Thiên Bằng không khỏi kinh hô, “Mấy tháng trước ngươi trốn nhà bỏ đi, sư phụ lão nhân gia ngày nào trong lòng cũng nóng như lửa đốt, ăn không ngon, ngủ không yên. Ngươi nhanh theo ta trở về.” Hắn tận tình khuyên bảo.

“Đại sư huynh ngươi thật nhiều lời!” Hắc y nữ tử kéo xuống khăn che mặt, lộ ra khuôn mặt thanh lệ như hoa đào phù dung, không kiên nhẫn nói, “Chờ ta xem hết mỹ nam tử trong thiên hạ xong tự nhiên sẽ trở về, ngươi thay ta chuyển lời cho cha, bảo người đừng lo lắng, ta nhất định sẽ chiếu cố tốt bản thân.”

“Ngươi…” Đan Thiên Bằng cứng họng, “Ngươi vì đi xem mỹ nam tử nên mới, mới…”

“Đúng a.” Con gái yêu độc nhất của chưởng môn phái Thiên Sơn “Phong lôi kiếm hiệp” Niếp Động Thiên, Niếp Phi Phượng bĩu môi, “Giang Nam có một mỹ nam tử không người không biết, thiếu gia Tần phủ Tần Tang. Nghe người ta nói hắn từ nhỏ yếu ớt nhiều bệnh, chân không bước ra khỏi nhà, bởi vậy ta phải tự mình tìm đến Tần phủ nhìn thử xem. Ai ngờ lão nhân này sống chết không cho ta thấy con hắn,” Nàng chỉ Tần viên ngoại đang lau nước mắt cho con mình, căm giận nói, “Hắn còn mắng ta là yêu nữ, thật đáng giận…”

“Cho nên ngươi mới lưu thư lại nói cái gì mà ‘Thâm dạ tham hoa’, hại người ta cả ngày run sợ, kinh hoàng không chịu nổi?” Đan Thiên Bằng rốt cục tỉnh ngộ.

“Hừ,” Niếp Phi Phượng sửa sang lại mái tóc hỗn độn, có chút bất mãn nói, “Ta vốn định hảo hảo thưởng thức một phen xong sẽ trả người về, nhưng ai mà đoán được bộ dạng hắn lại xấu như vậy? Chẳng trách chân không bước ra khỏi nhà, béo thế thì đi thế nào được…”

“Ngươi… ngươi ngươi ngươi nói cái gì??!!” Lúc này đến phiên Tần viên ngoại nổi trận lôi đình, “Tang nhi nhà ta trong toàn Giang Nam, không, trong toàn thiên hạ là hài tử xinh đẹp nhất, nhu thuận nhất!! Ngươi, tên yêu nữ ngươi dám nói hắn xấu?! Ta, ta ta ta liều mạng với ngươi…: Nói xong, hắn cố gắng bày ra tư thế liều mạng, đáng tiếc là, thời điểm nhào lên phía trước Tần viên ngoại vốn bị kích động quá độ đã trợn trắng hai mắt ngất đi.

Lão Cao thấy vậy, không chút hoang mang phất phất tay về phía gia đinh đứng sau, mọi người tiến lên nâng nâng đỡ đỡ, dùng sức đem Tần viên ngoại té xỉu cùng Tần thiếu gia khóc sướt mướt dọn sạch rồi chậm rãi thối lui khỏi rừng. Trước khi đi Lão Cao còn để lại mấy câu: “Tiểu cô nương, đồn đại hại nhân.” Hắn hạ thấp thanh âm, thần bí chớp mắt, “Thực không dám giấu diếm, danh hiệu mỹ nam tử bậc nhất Giang Nam vốn là từ trong miệng lão gia tệ phủ truyền ra, không nghĩ tới thật sự có người tin…” Hắn vừa lắc đầu, vừa khoan thai bước ra khỏi rừng phong.

“Tiểu sư muội,” Nhìn bóng người đi xa, Đan Thiên Bằng nín cười hỏi, “Cõng vật nặng như vậy chạy hơn nửa đêm, ngươi có mệt không?”

“Ai, tất thảy đều là giả…” Niếp Phi Phượng thở dài, “Ta vốn đang chuẩn bị đi xem bộ dạng Tần Tâm Dật ở Dương Châu Dẫn Nguyệt phái trông như thế nào, hiện giờ sức lực cũng mất.” Nàng phẫn nộ nói, “Ai biết “mỹ nam tử đệ nhất võ lâm” kia có phải cũng là tự phong hay không?”

“Đúng vậy, lời đồn không thể tin được.” Đan Thiên Bằng nhân cơ hội khuyên nhủ, “Nói không chừng vị Tần công tử kia còn đáng sợ hơn vị thiếu gia Tần Tang này cả trăm lần. Tiểu sư muội, ta khuyên ngươi đừng tốn công vô ích nữa, không bằng theo đại sư huynh hồi Thiên Sơn đi thôi.”

“Ân,” Niếp Phi Phượng nghe thấy có lý, gật đầu, “Ta không bao giờ… muốn bị lừa nữa.”

“Này,” Tiểu Dật nghe xong những lời này chỉ cảm thấy buồn cười, Đại Võ lại tức giận khó nhịn. Nếu có người trước mặt ngươi đem người trong lòng ngươi bỡn cợt không đáng một xu, hễ là người đương nhiên phải nổi giận. “Các ngươi đừng quá đáng!” Hắn lôi kéo Tiểu Dật ra phía trước, khí thế nói, “Tiểu quỷ, cho nha đầu kia biết thế nào là ‘mỹ nam tử đệ nhất võ lâm’.”

“Thiên ca!” Không biết làm sao chỉ đành trừng mắt với người cao to phía sau, Tiểu Dật xoay người, bất đắc dĩ ôm quyền với Niếp Phi Phượng, “Tại hạ Tần Tâm Dật.”

“Oa…” Nương theo ánh trăng sáng tỏ, Niếp Phi Phượng rốt cuộc nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt của thiếu niên vẫn giấu mình dưới bóng cây hắc ám, trong nhất thời liền biến thành tượng đất không nhúc nhích, hoàn toàn ngơ ngẩn.

“Nguyên lai…” Đan Thiên Bằng sờ sờ đầu, có chút ngượng ngùng nói, “Mới vừa rồi thật là xin lỗi, đã đắc tội, mong hai vị rộng lượng bỏ qua.”

“Không sao,” Tiểu Dật cướp lời, “Chỉ cần sau này Đan đại hiệp xác định rõ đối tượng trước khi xuất kiếm là được.”

!!!Tiểu tử này thật đúng là còn ghi hận.

“Lần sau ta nhất định sẽ không lỗ mãng như vậy.” Đan Thiên Bằng cười khổ, “Nếu vị này là Tần thiếu hiệp, như vậy các hạ đích thị là Võ phó cốc chủ Tuyệt Tâm Cốc ‘Trường không tam kích’ Võ Tiếu Thiên?” Hắn nhìn cự hán bộ dạng giống như hung thần ác sát. Chuyện Võ Tiếu Thiên và Tần Tâm Dật có quan hệ mình đã sớm nghe qua, nhưng chỉ thuần túy cho là nói hươu nói vượn không đáng tin, không ngờ rằng…

“Không dám,” Đại Võ khách khí chắp tay, “Tại hạ chính là Võ Tiếu Thiên.”

“Ai nha!” Niếp đại tiểu thư sau một lúc lâu ngơ ngác rốt cục đã lấy lại tinh thần, bật tới trước mặt Tiểu Dật, “Tần thiếu hiệp, bộ dạng ngươi thật đẹp, ta chưa thấy người nào hấp dẫn như ngươi! Quả nhiên là danh phù kỳ thực, tuyệt không phải hư ngôn! Oa!!” Nhìn sát vào, nàng cảm thán vô cùng, “Da của ngươi đẹp quá, có thể để ta sờ một chút hay không?” Nói xong, Niếp đại tiểu thư không khỏi phấn khởi, kích động vạn phần chìa ngón tay ngọc thon thon hướng về mặt thiếu niên sờ soạng.

Đại Võ vội vàng di hành hoán vị, chặt chẽ thay Tiểu Dật chặn lại “ma trảo” của Niếp đại tiểu thư. Niếp tiểu thư đang cao hứng phấn chấn đưa tay ra, thình lình trước mắt xuất hiện khuôn mặt sắc bén, nhãn thần hung mãnh, sát khí kinh người, lập tức bị hù đến hét lên, lùi lại ba bước.

“Quỷ, quỷ a…”

“Phiền ngươi nhìn rõ rồi nói sau.” Đại Võ tức giận đảo cặp mắt trắng dã nhìn Niếp đại tiểu thư, “Tiểu nha đầu, ta nói cho ngươi biết,” Hắn chỉ vào Tiểu Dật, “Người này từ đầu đến chân đều là của ta, ngươi xem thì được, nhưng chạm vào…miễn bàn!”

“Ngươi…” Định thần xong, Niếp Phi Phượng quét mắt tới tới lui lui nhìn Đại Võ cùng Tiểu Dật mười mấy lần, miệng lẩm bẩm, “Nói như vậy… đồn đại trên giang hồ cũng có thể tin… Đại sư huynh,” Nàng đột nhiên kêu to, nhất thời lòng tin tăng gấp bội, “Ta quyết định không quay về! Ta còn phải đến xem Mạc Cảm, Du Tuấn Phi của Triêu Mộ Lâu, Lâm Đình Hiên của Tuyệt Tâm Cốc, còn có Thủy Lạc Tâm của Địch Hoa các và Thạch Thiên Thanh ở Truy Nhật sơn trang… Nghe nói bọn họ đều là mỹ nam tử khó gặp. Hắc hắc, nếu như có thể ngẫu nhiên gặp được Lôi cốc chủ mất tích đã lâu của Tuyệt Tâm Cốc thì càng tốt…” Trong khi nói chuyện, nàng đã xoay người nhảy ra xa sáu, bảy trượng, thuận thế chui vào trong rừng, nhanh hơn cả thỏ.

Trở tay không kịp, Đan Thiên Bằng cuống quýt đề khí đuổi theo: “Tiểu sư muội, ngươi đừng có chạy lung tung… Uy, chờ ta một chút…”

… … …

“Tiểu quỷ.” Trong khu rừng yên tĩnh chỉ còn tiếng gió thổi lặng lẽ, Đại Võ ôn nhu nâng tay đem Tiểu Dật đang cười vui vẻ ôm vào lòng, chậm rãi cúi đầu xuống.

“Này, vừa rồi ngươi nói… ai là của ngươi a?” Tiểu Dật ngẫm lại không cam lòng thấp giọng than thở một câu, nhưng không cự tuyệt môi đối phương dán tới.

“Ngươi cũng đừng so đo như vậy,” Qua khe hở giữa hai đôi môi, Đại Võ lười biếng nói, “Dù sao ta cũng là của ngươi mà…”

“Ngô…” Tiểu Dật vừa lòng thừa nhận lời lẽ khiêu khích của người yêu, hơi thở dần dần gấp rút, hai chân dần dần mềm nhũn, đầu óc cũng dần dần trở nên mờ mịt. “Ân…” Đại Võ thấy đã đến thời cơ, nhẹ nhàng chuyển, hai người lại một lần nữa ngã xuống bãi cỏ khô mềm mại…

“Sưu,” một bóng đen từ xa tiến đến, “hô” một cái lướt qua đỉnh đầu hai người.

… … …

“Con mẹ nó!” Chốc lát sau, trong rừng vang lên tiếng chửi rủa cực kỳ phẫn nộ, vô cùng hung dữ, “Làm cái quỷ gì thế?! Nơi này là quan đạo sao? Một buổi tối cũng có nhiều người đi qua như vậy, có để cho người ta nghỉ ngơi hay không?! Một chút riêng tư cũng không có…” Theo sau đó, là chuỗi tiếng cười thanh thúy dễ nghe…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN