Độc Thủ Diêm Vương Lệnh - Chương 3 - Chương 2
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
143


Độc Thủ Diêm Vương Lệnh


Chương 3 - Chương 2



Dương Châu

Tây Hồ.

Hoa đê hai bờ nương theo dòng nước, một đường đầy lầu gác thẳng đến chân núi. Phóng mắt nhìn lại, chung quanh hoa cỏ đua nở, đình đài lầu các, lại có thêm một phen tao nhã.

“Di? Tên hái hoa tặc kia thực sự ở thành Dương Châu chúng ta?” Một tiếng nói hàm chứa kinh ngạc từ một gian trong tửu lâu trước hồ truyền ra?

“Hư… ngươi nhỏ giọng một chút.” Ngồi bên một bàn ở lầu hai, một vị nam nhân trung niên mập mạp mặt hiện vẻ kinh hoàng, cuống quýt ngăn cản người đồng bạn quá mức lớn tiếng bên người, “Hái hoa đạo tặc này không hề tầm thường, hơn nữa xuống tay ngoan độc, chẳng những gian dâm nữ tử mỹ mạo, thậm chí cả bé trai xinh đẹp cũng không buông tha. Còn nữa…” hắn ép thanh âm tới mức thấp nhất, “Hắn đặc biệt thích lạt thủ tồi hoa, mỗi một lần đều là tiền dâm hậu sát. Tối hôm trước, khuê nữ của Hoàng viên ngoại ở thành đông đã bị độc thủ. Ai, đáng tiếc một hài tử như hoa như ngọc…” Nói xong chịu không nổi mà thổn thức cảm khái.

“Đạp nguyệt lâm hương” Mai Diệc Tình, ba năm trước xuất hiện trên gang hồ, cho tới bây giờ đã phạm phải án gian giết tám mươi chín gia tộc, có không ít cừu gia ở cả hắc bạch lưỡng đạo. Tiếc rằng hắn khinh công trác tuyệt, hành tung quỷ mật, cha mẹ những nữ nhân bị giết, huynh tỉ của các em trai em gái bị hại, mặc dù hận hắn thấu xương, lại thủy chung không bắt được hái hoa tặc xảo trá như cáo này, cho đến hôm nay vẫn không ai biết được bộ mặt thật của hắn.

Ngồi dựa vào cửa sổ, một nữ tử mềm mại xinh đẹp tuyệt trần hấp dẫn ánh mắt của thượng đại đa số người trong lầu, đem đối thoại của hai người vừa rồi nghe vào tai không sót một chữ, không khỏi nhẹ nhàng nhăn mày. Tên dâm tặc này lại đột nhiên xuất hiện ở Dương Châu, chuyện này… có phải có gì kỳ quặc không? Đôi mắt đẹp của nàng lưu chuyển, tà tà liếc về phía một nam tử thân hình cao lớn ngồi ngay ngắn bên chiếc bàn phía trái mình. Người này nhìn trung hậu ôn hòa, liếc mắt một cái liền biết là người thành thật, tuy rằng mặc quần áo tơ tằm thượng đẳng, nhưng vẫn không thoát được một thân dáng vẻ quê mùa.

Dưới lầu bỗng nhiên truyền đến một hồi bước chân ồn ào, do chưởng quầy đích thân dẫn đường, hai nam tử khuôn mặt tuấn tú, khí vũ hiên ngang sải bước tiến đến.

“Âu Dương công tử, Bạch công tử, nhị vị thỉnh.” Nghe tiếng chào hỏi ân cần của chưởng quầy, hầu hết mọi người đang ngồi đã minh bạch thân phận hai người kia. Ở Dương Châu, trừ Tần gia vừa chịu khổ diệt môn, tính ra Âu Dương phủ cùng Bạch trạch là có thế lực nhất. Hai nhà này không chỉ có tiền tài quyền thế hùng hậu, hơn nữa Bạch gia Nhị công tử Ngư lôi kiếm Bạch Lăng Vân cùng Âu Dương đại thiếu gia Thanh Phong đao Âu Dương Lập lại càng là nhân vật tiếng tăm lừng lẫy. Hôm nay vừa thấy, quả nhiên khí độ phi phàm, chỉ xem bộ dáng phó duệ kia như nhị ngũ tám vạn, đã ít có người bằng. Đều là đệ tử thế gia, nếu đem ra so sánh, thật ra Tần Tâm Dật khiến cho người ta có cảm giác tốt hơn. Nữ tử ngồi gần cửa sổ rất nhanh thu hồi ánh mắt của mình, lại trong lúc quay đầu vô tình đối mặt cùng hán tử bên trái nhìn như từ nông thôn kia, nhất thời chộp được trong mắt đối phương một tia lóe sáng vừa lướt qua, vẻ khinh bỉ giống mình như đúc. Hắc hắc, ra mòi, hắn đối với hai vị đại thiếu gia này cũng đầy khinh thường nha. Có ý tứ, thật sự là càng ngày càng thú vị.

“Âu Dương công tử, Bạch công tử, nhã gian của nhị vị đã chuẩn bị xong. Người xem…”

“Ân.” Bạch Lăng Vân ngạo mạn gật đầu, đang định nhấc chân, chợt nhìn thấy một cô nương áo lam da trắng, tóc đen liền lập tức dừng bước. “Không cần.”

“Không sai, không sai.” Âu Dương Lập quan sát đại mỹ nhân hoạt sắc sinh hương làm rung động lòng người trước mắt, liên tiếp nói, “Chưởng quầy, các thiếu gia hôm nay dùng cơm ở nơi này.”

“Nhưng, chính là…” Chưởng quầy nhìn trái nhìn phải, mặt lộ vẻ khó xử, “Nhị vị công tử, nơi này đã đầy khách…”

“Ít lải nhải!” Bạch Lăng Vân không kiên nhẫn nói, “Chúng ta chỉ cần một cái bàn là được.”

“Được, được, bàn…” Tháng sáu tuyết bay, trời đổ mưa đỏ, trong khoảng thời gian ngắn, đầu chưởng quầy biến thành tương hồ. Hai đại thiếu gia luôn luôn thích sĩ diện, không ngồi trong phòng trang nhã không chịu được có phải trong vòng một đêm liền đổi tính hay không?

Bỏ lại chưởng quầy đầu óc choáng váng, kinh ngạc không thôi, hai vị đại thiếu gia thẳng hướng về phía mục tiêu mình nhìn trúng, đại mỹ nữ một tay chống cằm ngồi bên cửa sổ.

“Xin hỏi cô nương có phải đi một mình?” Bạch nhị công tử ánh mắt để trên đầu đối mặt với mỹ nhân lại rất khiêm cung hữu lễ.

Mỹ nữ nhẹ nhàng đứng dậy: “Không phải.”

“Nga?” Con mắt Âu Dương Lập nhìn bốn phía, “hay cô nương là người nơi này?”

“Cũng không phải.”

“Cũng không phải?” Bạch Lăng Vân ngạc nhiên nói, “Chẳng lẽ cô nương đi cùng bạn?”

“Đúng vậy.”

“A?” Âu Dương Lập, Bạch Lăng Vân trăm miệng một lời. Nếu vị bằng hữu của mỹ nhân này cũng là một vị đại mỹ nhân…

“Không biết bạn của cô nương ở chỗ nào?” Bạch Lăng Vân nhã nhặn phất ống tay áo, tiêu sái nói.

“Có thể thỉnh cô nương giới thiệu làm quen hay không?” Âu Dương Lập ưỡn ngực ôm quyền, càng hiện ra tư thế oai hùng, hiên ngang mạnh mẽ, ngọc thụ lâm phong.

“Đương nhiên có thể.” Mỹ nữ quay đầu chỉ vào nam nhân ngồi bên trái đang cúi đầu gắp từng miếng lớn, khẽ nhăn mày cười yếu ớt. “Vị này là chuyết phu.”

??!!

Đây, đây là sao?! Đóa hoa nhài cắm bãi cứt trâu? Nhìn tên hai lúa bộ dáng như quỷ chết đói đầu thai, vừa ăn trong lỗ mũi một bên còn phát ra tiếng “cô lỗ lỗ” kì quái, dường như tám trăm năm chưa sờ qua cơm, bốn con mắt Âu Dương đại thiểu, Bạch nhị công tử nhìn dáng vẻ quê mùa của hán tử đều trợn trừng, lòng trắng nhiều hơn lòng đen.

Uống xong ngụm canh cuối cùng, nam nhân bất nhã ợ một cái, thỏa mãn vỗ vỗ bụng, mới ngẩng đầu lên, tự giới thiệu: “Nhị vị hữu lễ. Tệ nhân Trần Trọng Đại, ở nông thôn có mấy trăm mẫu đất, nghe nói Dương Châu là nơi tốt lắm, cho nên mới mang lão bà ra đây khai mở nhãn giới.”Nói tới đây, hắn giống như nhớ ra cái gì đó, hướng về phía nữ tử đang đứng thẳng vung tay lên, “Đây là vợ Lý A Hoa.”

Lý A Hoa, tên thật thô bỉ. Không chỉ có nhị vị đại thiếu gia nghe được nhăn mi, ngay cả bản thân mỹ nữ cũng hơi có chút bất mãn.

“Vốn chúng ta hẳn là ngồi cùng bàn dùng cơm” Lý A Hoa cười khổ, “Nhưng là,” nàng xấu hổ đỏ mặt, trán nhẹ cúi, ráng hồng đầy trời chậm rãi hiển hiện, hơi hơi lộ ra cái gáy trắng nõn, khiến cho nhãn cầu hai vị thiếu gia thiếu chút rớt xuống. “Nhị vị công tử cũng nhìn thấy, bộ dạng hắn lúc ăn cơm…” Thanh âm nàng tựa như muỗi, ngượng ngùng không nói thêm gì nữa.

Âu Dương Lập, Bạch Lăng Vân liếc nhau, sâu sắc đồng tình. Ai, một nữ tử xinh xắn tú lệ, ôn nhu động lòng người như vậy, thế nhưng lại thân bất do kỷ, bất hạnh gả cho một tên địa chủ nông thôn, quả nhiên là vận mệnh trêu cợt, tư nguyên lãng phí! Cho nên, đem đóa hoa tươi cứu thoát ra khỏi vũng bùn, giúp cho nàng đóa hoa kiều diễm có cơ hội làm lại từ đầu, trách nhiệm to lớn như thế, dĩ nhiên là rơi vào người nhị vị thiếu hiệp Dương Châu. Những chuyện tốt cứu người nguy nan, giúp người khi gặp nạn, dệt hoa trên gấm thế này, Âu Dương đại thiểu cùng Bạch nhị công tử cho tới bây giờ chưa hề chối từ, việc nhân đức không nhường ai. Nhưng mà, khi nhị vị thiếu hiệp lòng đầy căm phẫn, nhiệt huyết sôi trào quay đầu nhìn lại…

Nữ tử xinh đẹp điềm đạm nho nhã, nhỏ bé yếu ớt mềm mại đang nhu tình hàng nghìn hàng vạn rúc vào bên người trượng phu mình, mắt ngập tình yêu, vẻ mặt hạnh phúc. Nhị vị thiếu niên hiệp sĩ vốn muốn anh hùng cứu mỹ nhân nhất thời đánh mất lập trường, tự nhiên cũng không có cớ ra tay trượng nghĩa, khí thế xuống dốc không phanh, chỉ có thể tha thiết mong chờ nhìn hai vợ chồng người ta nắm tay, ngọt ngào mật mật, hôn nhẹ nóng bỏng nghênh ngang rời đi.

Đầu đường cuối ngõ, người đến người đi như mắc cửi.

Trên chợ Dương Châu náo nhiệt sóng vai đi tới một đôi vợ chồng kỳ lạ có vẻ không tương xứng. Nam tử bộ dáng điển hình nhà giàu mới nổi ở nông thôn tuy rằng ăn mặc xa hoa, vẫn không thoát được một thân hơi thở quê cha đất tổ, nữ tử bên cạnh hắn lại bộ dạng văn văn nhược nhược, tú lệ động lòng người, vừa nhìn đã biết là tiểu thư khuê các hiền thục nhu thuận, ôn nhu thể thiếp. Hai người như vậy đứng chung một chỗ, người có dũng khí cũng nói không nên lời cảm giác kỳ quái. Bất quá, xem tình cảm bọn họ thật ra thập phần hòa hợp, tay phải nam tử cùng tay trái nữ tử luôn luôn gắt gao quấn lấy nhau, từ đầu đến cuối chưa từng tách ra. Hai người quấn từ đầu đường đến cuối hẻm, rẽ phải quẹo trái, thất chiết bát chuyển, cuối cùng rốt cục dừng bước ở một nơi yên tĩnh không người qua lại.

“Ngươi có thể buông tay chưa?” Ngữ khí lãnh liệt cùng tinh quang như ẩn như hiện trong mắt nữ tử hoàn toàn không hợp với bề ngoài điềm đạm nho nhã của nàng.

“Đương nhiên có thể.” Nam tử thong thả cười, trong tươi cười lại ẩn hàm mưu tính, khiến cho khuôn mặt nguyên bản ngay ngắn thật thà phúc hậu có thêm vài phần giảo hoạt. “Chỉ cần ngươi chịu buông ra trước, ta tuyệt sẽ không cố chấp lôi kéo.”

“Thật sự?” Nữ tử nghiêng mắt liếc xéo, yên nhiên nói, “ngươi thế này không phải… gây khó dễ?”

“Như nhau thôi.” Nam tử khách khí nói, “Ngươi trước tiên thỉnh.”

Trong lúc đàm tiếu, tay hai người trên không trung đã như điện quang hỏa thạch giao tiếp hơn mười chiêu, chiêu chiêu mau lẹ tàn nhẫn, không chút lưu tình. Hai người này ngoài miệng nói thật nhẹ nhàng, dưới tay lại lộ sát khí. Đang đấu ngón tay của nữ tử đột nhiên hơi động một chút, hai cây kim thép nhỏ như lông trâu bắn ra hướng về phía hai mắt đối phương, chỉ nghe vang lên một tiếng “leng keng”, kim thép đập vào một khối dài chừng ba tấc trên miếng sắt, nhanh chóng rớt xuống đất.

“Ám khí của ta cũng không tẩm độc.” Nữ tử đã ngừng lại công kích, cười mỉa nói, “Tô lâu chủ cần gì phải cẩn thận như thế?”

“Tên tuổi độc thủ đã lừng danh thiên hạ,” Tô Phóng bộ dạng uể oải nói, “Chính là tại hạ không dám bất cẩn.”

“Nếu như ngươi đề phòng như thế, vì sao còn lôi kéo ta không buông?” Lôi Ngọc châm biếm, “Chẳng lẽ không sợ độc theo tay vào người?”

“Về cái này ta thực yên tâm,” Biểu tình Tô Phóng tương đối thành khẩn, “Cánh tay ngươi có độc hay không ta cảm giác được, ta chỉ là có chút kinh ngạc mà thôi.”

“Kinh ngạc?” Lôi Ngọc khiêu mi, “Trên đời này còn có chuyện gì có thể làm Tô lâu chủ cảm thấy kinh ngạc?”

“Chuyện này quả thật nằm ngoài dự liệu của ta.” Tô Phóng nghiêm trang nói, “Mặc cho tại hạ thiên tư vạn lự thế nào cũng khó đoán được Tuyệt Tâm cốc cốc chủ đại danh đỉnh đỉnh, uy phong bát diện trong chốn giang hồ lại là một đại mỹ nữ yếu đuối động nhân. Hôm nay có duyên nhìn thấy cô nương hiện lên rõ ràng trong mắt như núi Lư Sơn, quả nhiên là nghẹn họng nhìn trân trối không nói nên lời.” Dứt lời, còn giả bộ khoát khoát Diêm vương lệnh do huyền thiết tạo thành trong tay. Xem hắn mồm miệng rõ ràng, nói năng lưu loát, đâu có nửa điểm bộ dáng “Nói không nên lời”?

“Khối đồng nát sắt vụn của ngươi sớm nên thu hồi đi là hơn.” Chỉ thấy mặt Lôi Ngọc chuyển từ trắng thành xanh, sau từ xanh thành trắng, không thể nghi ngờ đã bị điểm trúng chỗ đau. Y hung tợn trừng mắt với Tô Phóng, rất có khí thế đem người chém thành tám mảnh, “Bổn cốc chủ vì sao phải giả dạng, không cần người bên ngoài xen vào!”

“Ân, nói rất có lý.” Tô Phóng liên tục gật đầu, đem Diêm Vương Lệnh một lần nữa đưa vào trong ngực, “Về sở thích nam phẫn nữ trang của Lôi cốc chủ, tệ nhân tất nhiên chắc là sẽ không có nửa câu…” Vừa mới nói được nửa câu, bỗng nhiên một luồng chân khí mãnh liệt từ tay trái đối phương đột ngột bức tới, vội vàng vận công phòng hộ. Cũng may nội lực song phương đã cùng đạt được cảnh giới thu phóng tự nhiên, hai cỗ lực lượng mạnh mẽ vừa chạm vào lập tức phân ly, Lôi Ngọc chưa tiếp tục tiến sát, Tô Phóng cũng đồng thời thu hồi công kích. Dưới tình hình như thế nếu tùy tiện ra tay, chỉ sợ song phương đều không chiếm được lợi thế. Nếu hai người ai cũng không tính toán đến việc ngày đầu tiên đến Dương Châu đã phơi thây ngoài đường, tự nhiên không cần phải…liều sống liều chết. Chẳng qua có một việc, thực làm người ta đau đầu.

“Ngươi buông tay.”

“Ngươi buông trước.”

“Ngươi trước!”

“Không, ngươi trước.”

“Ngươi…”

“Làm sao?”

Đối thoại giống như hài đồng cãi cọ không hề có ý nghĩa, song hai người ai cũng không dám buông tay, e sợ bản thân triệt hồi phòng ngự trước sẽ bị đối phương nhân cơ hội tấn công, đến lúc đó không chết cũng trọng thương. Loại chuyện “tiền mất tật mang” này, Tô lâu chủ cùng Lôi cốc chủ đương nhiên là chưa bao giờ chịu làm. Giờ phút này, hai người có phần hối hận mới vừa rồi tùy tiện cùng nhau đùa giỡn nhị vị thiếu gia kia lại nhập vai quá mức, đến nỗi biến thành hai người liên thủ, muốn tách ra cũng không được.

“Như vậy đi,” Tô Phóng đề nghị, “Chúng ta cùng nhau chậm rãi thu lực, ngươi thu một phần, ta thu một phần.”

“…” Lôi Ngọc há mồm muốn nói, rồi đột nhiên ngừng lại. Trong nhất thời, hai người từ đầu đến chân hoàn toàn bất động, ngưng thần tụ khí, yên lặng đứng.

“Tám người.” Lôi Ngọc giật giật miệng, lấy phương thức thần ngữ nói chuyện với người đối diện.

“Mỗi người một nửa.” Tô Phóng trừng mắt nhìn y, cũng lấy thần ngữ trả lời.

“Hảo.” Lôi Ngọc nhận lời.

Mười sáu thanh đao chói lọi, sáng long lanh từ bốn phương tám hướng nhất tề đánh úp về phía hai người đứng lặng ở ngõ sâu. Tám hắc y nhân che mặt cầm trong tay song đao, một dài một ngắn, chia nhau từ mái hiên, cửa ngõ, góc tường linh hoạt bay vút ra. Mỗi người một chiêu đều đủ dồn người khác vào chỗ chết, xem tư thế sát khí trùng điệp, liền biết không có thiện ý. Tiếng “đinh đinh đang đang” liên tiếp vang giòn, hai bóng người tay nắm tay xuyên qua đầy trời ánh đao, tay áo phiêu phiêu, tư thế oai hùng bừng bừng. Tô Phóng tay trái, Lôi Ngọc tay phải đều cầm theo bốn chuôi trường đao, lại nhìn tám hắc y nhân kia trong tay chỉ còn một thanh đoản đao. Nhưng thấy tám người dò xét liếc mắt một cái, lần thứ hai đánh lên, lúc trước một người một đao bổ về phía Tô, Lôi hai người nắm tay, thấy hai người liên thủ thật là quá mức cường đại, cấp bách muốn đem hai người tách ra, để tiêu diệt từng bộ phận. Ánh đao chói mắt, đao phong sắc bén, Tô Lôi hai người đồng thời thu lực rụt tay, nhảy ra một bên. Cả buổi chiều rốt cục cũng có cơ hội giải phóng bàn tay, khiến cho hai người mừng rỡ thiếu chút nữa là nhảy dựng lên. Trong tiếng cười dài, ánh đao như luyện, Tô Lôi hai người đều lấy một địch bốn, ngắn ngủi mười chiêu, trường đao trong tay Lôi Ngọc đã kề trên cổ gã hắc y nhân cuối cùng còn sống, lạnh lùng nhìn.

“Nói! Là ai phái các ngươi tới?”

Hắc y nhân trầm mặc không nói, khăn che mặt hạ xuống tràn ra một vết máu đỏ sậm, hai mắt khẽ đảo, người cũng xụi lơ.

Hạc đỉnh hồng.

Lôi Ngọc bỏ xuống trường đao trong tay, quay đầu nhìn, liền đụng vào một đôi đồng tử cũng tràn đầy bất đắc dĩ. Tô Phóng chỉ vào bên chân mình, buồn cười nhún vai.

Lôi Ngọc tiến lên đẩy ra khăn lụa che mặt của từng cỗ thi thể nằm trên mặt đất, ngoài bộ mặt dữ tợn của hai người vừa phải uống thuốc độc tự sát, mấy người còn lại diện mạo không có gì đặc biệt. Xé mở hắc sắc y lĩnh, hai chữ triện được thêu cực nhỏ “Ám sát” lọt vào tầm mắt.

“Kỳ quái. Những người này ta chưa bao giờ thấy qua,” Tô Phóng một mặt tinh tế xem kỹ, một mặt nói, “Trên giang hồ khi nào thì có thêm một tổ chức sát thủ tên là “Ám sát”?”

“Lại là Hạc đỉnh hồng,” Lôi Ngọc lẩm bẩm nói, “Chuyện này càng ngày càng có ý tứ.”

“Đích xác thực có ý tứ.”

Tô Phóng chăm chú nhìn, cùng Lôi Ngọc lẳng lặng đối diện. Sau một lúc lâu, hai người đồng thời giương mày cười, tỉnh táo thu lại loại tình cảm tự nhiên vừa mới phát sinh.

“Xem ra, có người không muốn để cho Triêu Mộ lâu không công mà chiếm được tiện nghi.” Lôi Ngọc trêu chọc nói, “Tô lâu chủ, thứ tại hạ khuyên một câu, đừng để rơi vào tình cảnh muốn làm ngư ông đắc lợi, cuối cùng lại lật thuyền.”

“Đa tạ nhắc nhở.” Tô Phóng đoan đoan chính chính hướng về phía Lôi Ngọc ôm quyền, “Nhưng không biết Lôi cô nương hôm nay tính ngủ lại ở khách sạn nào?” Ba chữ “Lôi cô nương” này nói ra đặc biệt chói tai.

“Hừ,” Lôi Ngọc hừ lạnh một tiếng, thân hình phiên nhược kinh hồng, trước khi đi còn ngoái đầu nhìn lại cười, “Này… tặng cho ngươi.” Y nhổ xuống cây trâm duy nhất trên đầu vung lên.

Bất tri bất giác bị nụ cười nhẹ nhàng kia mê hoặc, bất tri bất giác vươn tay ra, nhất thời lòng bàn tay tê rần, lập tức cực kì hoảng sợ.

“Này, ngươi không phải nói ám khí của ngươi không tẩm độc sao?”

Lôi Ngọc cười to: “Ta nói ngươi sẽ tin a?!”

“…”

“Yên tâm đi.” Tiếng cười thanh thúy từ xa xa bay tới, “Đây chỉ là thuốc tê mà thôi, một lúc lâu sau tay ngươi tự nhiên sẽ khôi phục, tuyệt đối không có di chứng…”

Tô Phóng dở khóc dở cười nhìn cây trâm bạch ngọc trong tay, lại liếc qua bóng lưng đã xa, chậm rãi, từng chút từng chút khóe môi giương lên. Nợ ngày hôm nay, chúng ta liền lưu lại chậm rãi mà tính đi.

Màn đêm rủ xuống, thanh âm câu tịch.

Một tòa lâu các rường cột chạm trổ hoa lệ.

“Hai người kia đến tột cùng là thân phận gì?” Thanh âm nặng trĩu của một nam nhân.

“Khởi bẩm chủ nhân, thuộc hạ không biết.” Một gã hắc y nhân khác đang quỳ mọp, sợ hãi nói, “Tám người thuộc hạ phái đi đều đã bị giết.”

“Nga? Bọn họ bị loại binh khí nào giết?”

“Là…là đao của chính bọn hắn. Có ba người một đao vào cổ mất mạng, ba người khác bị đao trực tiếp đâm vào tim mà chết, còn có hai người uống thuốc độc tự sát.”

“Hảo công phu.” Nam nhân đứng thẳng lạnh lẽo nói, “Giám thị nhất cử nhất động của bọn hắn, tức khắc hồi báo. Nhớ kỹ, chớ tiếp tục đánh rắn động cỏ.”

“Dạ.”

Cửa ngầm trên vách tường vô thanh vô tức trượt ra, hắc y nhân cung kính thi lễ yên lặng rời đi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN