Độc Tôn Tam Giới
Chương 3566: Thi đấu nội bộ
Giang Hoàn cười cười:
– Căn cứ vào phân tích của tông chủ, đối thủ chủ yếu của chúng ta kỳ thực không phải là Bạch Ly tông. Mà là những thế lực mạt nhất lưu kia. Chuyện này rất đơn giản, trong lúc tranh đoạt tìm được cơ hội tiêu diệt cao thủ của bọn họ. Tự nhiên sức cạnh tranh của bọn họ sẽ đi xuống.
Đây là suy nghĩ của Giang Hoàn, tương đối đơn giản, cũng thô bạo.
Hàn Sảng há hốc mồm, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì cho tốt.
Phương pháp người này nói Hàn Sảng không phải là không nghĩ tới. Nhưng mà loại phương pháp này quả thực là tưởng tượng, một khi thao tác, căn bản không quá thực tế.
Hai gã trưởng lão của Sát Tinh tông vẻ mặt đen lại. Bọn họ cơ hồ hoài nghi hai gia hỏa Hàn tông chủ mang về là hàng không ra gì.
Bằng không mà nói ai có thể nói ra những lời não tàn như vậy?
Giang Trần vốn không muốn nhiều lời, nghe Giang Hoàn noisvajay, cũng nhịn không được mà nói:
– Thúc phụ nhà ta thích nói giỡn, mọi người không nên cho là thật. Trước khi không biết quy tắc tranh đoạt, chúng ta quả thực cũng không có ý kiến gì. Rốt cuộc quy tắc tranh đoạt thế nào, kính xin Hàn tông chủ nói rõ chi tiết một chút.
Đây mới là những lời nên nói a.
Sắc mặt hai vị trưởng lão kia lúc này mới dịu đi một chút.
– Nói tới quy tắc tranh đoạt, kỳ thực rất đơn giản. Trước tiên là xét duyệt, xét duyệt thực lực được thông qua, mới có tư cách tham dự. Cửa thứ nhất là xét duyệt, vô cùng nghiêm khắc. Nếu như không gom đủ năm tên thần đạo cao giai, thậm chí ngay cả xét duyện cũng không qua.
Hàn Sảng nói tới đây, cũng có chút thâm ý nhìn qua Giang Trần và Giang Hoàn.
Giang Hoàn cười hắc hắc:
– Nói như vậy Hàn tông chủ tìm chúng ta, đây không phải là trùng hợp sao? Quý tông có lẽ đã có ba thần đạo cao giai a. Tăng thêm hai thúc cháu chúng ta, không phải vừa vặn có năm người sao? Xét duyệt hẳn không có vấn đề gì.
Bởi vì thực lực thúc cháu bọn họ luôn mơ hồ, che dấu rất tốt. Tất cả mọi người đều cảm thấy bọn họ tiếp cận thần đạo cao giai.
Đến cùng có phải là thần đạo thất trọng hay không, người khác cũng không nhìn ra.
Ít nhất tu vi bọn họ trong mắt những tu sĩ yếu hơn, tuyệt đối không thể nào nhìn ra được.
Một gã trưởng lão hừ nhẹ một tiếng:
– Xin thứ cho lão phu nói thẳng, nhị vị trưởng lão gần đây mới gia nhập tông môn, dù sao cũng phải bộc lộ một chút để cho mọi người mở rộng tầm mắt chứ?
– Đúng vậy. Bằng không mà nói, làm sao chúng ta biết nhị vị có tư cách ngồi trên vị trí trưởng lão này không? Chuyện xét duyệt không phải trò trơi. Vạn nhất không qua được cửa xét duyệt, kết hoạch của Sát Tinh tông chúng ta triệt để sụp đổ. Trách nhiệm này ai cũng không gánh nổi được.
Một trưởng lão khác lên tiếng, những lời này cũng vừa có thương vừa có gậy. Cũng không biết là bọn họ bất mãn đám người Giang Trần gia nhập, hay là bất mãn Hàn Sảng chuyên quyền độc đoán.
Hàn Sảng cười ha hả, đôi mắt xinh đẹp không ngừng đảo qua hai người Giang Trần.
– Nhị vị Chân trưởng lão, các ngươi không bộc lộ chút tài nghệ, xem ra hai vị trưởng lão không đồng ý rồi. Hàn mỗ tin rằng nhị vị là thần đạo cao giai.
Giang Hoàn cười hắc hắc, duỗi duỗi người nói:
– Vậy thì bộc lộ chút tài nghệ vậy. Không biết Hàn tông chủ muốn chúng ta bộc lộ như thế nào? Lộ cánh tay ra cho mọi người nhìn một chút sao?
Hàn Sảng cười khúc khích, ném cho Giang Hoàn một cái nhìn phong tình vạn chủng.
Giang Trần cười cười:
– Ta tới đại biểu cho hai thúc cháu chúng ta a. Nhị vị trưởng lão, chúng ta không tổn thương hòa khí, đọ sức một chút, được chứ?
Hai gã trưởng lão đã sớm kích động, nghe Giang Trần nói như vậy đều đột nhiên đứng lên:
– Rất tốt, ta rất thích cỗ hào khí này của tiểu Chân trưởng lão.
Bất kể là xuất phát từ công nghĩa hay là tư tình, hai vị trưởng lão này đều cảm thấy hai người Giang Trần gia nhập tông quá mức qua loa, cho nên bọn họ cũng muốn thăm dò một chút, rốt cuộc hai người này có phải giang hồ bịp bợp, nếu như là vậy, bọn họ không ngại dùng gậy đánh chó, hung hăng đánh vào mặt Hàn tông chủ một chút.
Dù sao Hàn Sảng là một quả phụ còn chưa có về nhà chồng, tiếp quản Sát Tinh tông, bọn họ vốn đã tràn ngập ý kiến.
Dù sao bọn họ không thấy Hàn Sảng xuất sắc ở chỗ nào, địa vị tông chủ này có lẽ do bọn họ nắm giữ mới đúng.
Thấy vẻ mặt hai vị trưởng lão chờ mong, Giang Trần lại không tỏ vẻ gì mà nói:
– Nhị vị trưởng lão muốn chơi thế nào? Dù sao cũng là đồng đạo luận bàn, chúng ta tới điểm là dừng, được chứ?
– Hắc hắc, đó là đương nhiên, tới điểm là dừng.
Một gã trưởng lão lùn hơn cười nói.
Gã trưởng lão thân thể thon gầy thì hừ lạnh:
– Không chiến mà đã cầu xin tha thứ trước, tiểu Chân trưởng lão làm như vậy không khỏi khiến cho người ta thất vọng a.
Giang Hoàn ngáp, lầm bầm nói:
– Thạch Đầu nhà ta không muốn làm bị thương các ngươi. Một mảnh hảo tâm các ngươi lại cho rằng là lòng lang dạ thú a.
Hai người kia nghe xong lời này, lửa giận trong lòng từ từ dâng lên.
Bất quá chỉ là một tiểu tử miệng còn hôi sữa, lại còn sợ làm bị thương bọn họ? Lời này quả thực là đánh vào mặt mũi a. Có thể nhẫn nhưng không thể nhịn nhục a.
– Đến đây, lão Cát ta đọ sức một chút.
Tên trưởng lão thân thể thon gầy họ Cát kia dẫn đầu đi lên.
– Ngươi muốn chơi thế nào?
Giang Trần vẫn nở nụ cười, như mây trôi nước chảy.
Cát trưởng lão đánh giá Giang Trần, thấy bộ dáng của Giang Trần, trong đầu cũng âm thầm nghiêm túc, bất kể thế nào, khí thế của tiểu tử này vẫn có.
Cho dù là giang hồ bịp bợp, phần ưu thế này ngược lại cũng đủ mười phần a.
– Ngươi tiếp ba chiêu của ta, ta chỉ thử là được.
Cát trưởng lão cười hắc hắc, đưa ra thủ pháp thăm dò nguyên thủy nhất.
Giang Trần nhíu mày, thấy ngữ khí đối phương ngả ngớn, miệng nói lời khiêu khích, trong lòng cũng tức giận:
– Tiếp ngươi ba chiêu, như vậy quá ngắn ngủi a. Như vậy ta đứng ở đây, ngươi đánh ba chiêu, nếu như có thể khiến cho chân ta di chuyển một chút, như vậy tính ngươi thắng, thế nào?
Lời này vừa nói ra, đừng nói là Cát trưởng lão kia, ngay cả Hàn Sảng cũng thất thần, kinh ngạc nhìn qua Giang Trần, có chút không rõ ràng cho lắm.
Theo lý thuyết, người trẻ tuổi kia khi còn ở tửu điếm, biểu hiện vẫn vô cùng tính táo, giống như tất cả mọi vật trên thế gian đều không làm hắn động được.
Tiểu yêu nữ Bạch Ly tông mị hoặc như vậy, mà nàng nhiều lần ném mị nhãn cho đối phương, tiểu tử này dường như vẫn ra vẻ không thấy, theo lý thuyết mà nói, hẳn là gia hỏa vô cùng bình thản.
Thế nhưng sao lúc này lại liều lĩnh như vậy?
Hai mắt Cát trưởng lão híp lại:
– Ngươi đang nói đùa sao?
Giang Trần lắc đầu:
– Không nói đùa. Cứ thử đi, dù sao cũng là luận bàn. Đúng không?
Cát trưởng lão thấy đối phương không mặn không nhạt, nhưng dường như mơ hồ có ý khinh thị, trong lòng cũng giận dữ, nói:
– Tốt, vậy ta thử xem một chút. Không cần ba chiêu, ngươi chỉ cần tiếp ta một chiêu, không chút sứt mẻ là ngươi thắng.
Còn phải nói sao, nếu như dưới thần đạo thất trọng, làm sao có thể tiếp hắn một chiêu mà bước chân không chút lay động được chứ?
Cát trưởng lão nhìn qua Hàn Sảng:
– Tông chủ, đây là do Tiểu Chân trưởng lão nói nha. Đến lúc đó xảy ra chuyện gì đừng trách lên đầu lão Cát ta.
Hàn Sảng có chút thâm ý nhìn qua Giang Trần, lại nhìn Giang Hoàn. Thấy biểu lộ của thúc cháu này đều tùy ý cực kỳ, căn bản không đặt việc này trong lòng, trong lòng nàng cũng có chút nghi hoặc.
Nàng gật gật đầu nói:
– Được rồi, Cát trưởng lão, ngươi thử xem. Tiểu chân trưởng lão, ngươi cũng không nên miễn cưỡng. Nếu như thực sự không đối kháng nổi, cho phép ngươi di chuyển.
Giang Trần từ chối cho ý kiến, khẽ lắc đầu, xem như trả lời.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!