Độc Tôn Tam Giới
Chương 61: Ngự tiền cáo trạng 1
Ba!
Cánh tay Giang Trần xoay tròn, hung hăng tát một cái, tát ở trên mặt Đỗ Như Hải.
– Giang Trần, không thể lỗ mãng!
Câu Ngọc công chúa vội la lên.
Thế nhưng mà, bàn tay nóng rát, đã rắn rắn chắc chắc rơi vào trên mặt Đỗ Như Hải, dấu tay đỏ tươi, khắc ở trên mặt âm u của Đỗ Như Hải, lộ ra đặc biệt chói mắt.
– Đỗ Như Hải, ta đã cảnh cáo ngươi, không nên chọc ta. Ngươi quả nhiên là dạy mãi không sửa, không tìm đường chết, sẽ không chết a. Ngươi đã muốn chết, Giang Trần ta thành toàn ngươi!
– Đi, ta muốn ngươi cùng ta lên Kim Loan điện, bổn thiếu gia muốn cùng ngươi ngự tiền đối chất. Nếu Giang Trần ta giải bài thi sai, Giang Trần ta ngoan ngoãn giao ra Chư Hầu Lệnh. Nếu có người giở trò, Đỗ Như Hải, đầu người trên cổ ngươi kia, ta muốn định rồi!
Giang Trần không nhìn hiện trường một mảnh bừa bộn, không nhìn những biểu lộ trợn mắt há hốc mồm kia, sải bước đi về phía Kim Loan điện.
Lưu lại hiện trường một đám người ngây ra như phỗng.
Câu Ngọc công chúa mặt không biểu tình, cũng rất nhanh rời đi, để cho Đỗ Như Hải muốn khóc tố cũng không kịp.
– Trời ạ! Giang gia phụ tử này, đây là muốn tạo phản a! Ẩu đả người phụ trách Tiềm Long thi hội, đại náo Tiềm Long hội trường, phá hư tổ tông chi pháp. Ta cũng muốn đi Kim Loan điện cáo ngự trạng. Bổn tọa muốn xin hoàng thượng tru sát Giang gia cửu tộc!
Đỗ Như Hải biểu lộ vô cùng dữ tợn!
Trước điện Kim Loan, Kinh Long cổ vang mười lần.
Sau một trận chung cổ, Giang Trần sải bước đi vào trong điện. Đã có Điêu Long Kim Bài mở đường, võ sĩ một đường cho đi không trở ngại.
Ở dưới cả triều văn võ vẻ mặt kinh ngạc chú mục, Giang Trần sải bước đi tới trước vương tọa, sau khi hô to vạn tuế, liền bắt đầu kêu oan:
– Bệ hạ, hạ thần mười năm gian khổ học tập, cần tu văn võ. Một tấm lòng son, Thiên Địa chứng giám. Sao nhịn tiểu nhân chèn ép, để cho hạ thần bị thiên đại oan khuất. Hạ thần khổ không nơi khác giải oan, chỉ có thể chạy đến chỗ bệ hạ cáo ngự trạng. Bệ hạ nhân đức, nhất định có thể vì thần hạ làm chủ.
– Giang khanh, vì sao ngươi đau khổ như thế? Có ủy khuất gì, hãy nói cho trẫm.
Đông Phương Lộc biết rõ Giang Trần có hiềm nghi diễn kịch, nhưng thế cục vương đô trước mắt, Giang Trần cùng Đông Phương Lộc hắn đã bất tri bất giác chen đến một cái thuyền, không thể không phối hợp thoáng một phát.
– Sự tình là như thế này, hạ thần…
Giang Trần lập tức đem sự tình từ đầu đến cuối nói một lần, chỗ mấu chốt, đương nhiên không thiếu được một phen thêm mắm thêm muối, nói ngắn lại, đầu mâu là trực chỉ Đỗ Như Hải.
Ở trên chuyện này, Giang Trần hắn lẽ thẳng khí hùng, hoàn toàn đứng ở phương đạo lý, cho nên hắn là một điểm áp lực cũng không có.
Đông Phương Lộc nghe xong, trầm tư thật lâu:
– Nếu thật như Giang khanh ngươi nói, ngươi thật sự là bị thiên đại oan khuất. Việc này trẫm đã biết, bất quá mọi việc không thể nghe một bên, trẫm còn muốn nghe bên Tiềm Long hội trường kia thuyết pháp.
– Hạ thần nguyện cùng Đỗ Như Hải kia đối chất!
Tính cách của Giang Trần, là vô lý cũng muốn thắng ba phần. Huống chi lần này hắn hoàn toàn có lý.
Hơn nữa, lần này Đỗ Như Hải là thật sự làm hắn giận, Giang Trần quyết tâm, muốn cùng Đỗ Như Hải không chết không ngớt.
Thời điểm đang nói, Đỗ Như Hải kia cũng một đường khóc rống chạy đến, một thanh nước mũi một thanh nước mắt, tăng thêm trên mặt có chưởng ấn, trên đường lại thuận tiện kéo búi tóc, đem mình làm cho xiêm y mất trật tự, tóc tai bù xù.
Bộ dạng như vậy đi tới, xem xét liền để cho người cảm thấy vô cùng thê lương.
– Đỗ Như Hải này không hổ là lão hồ ly, hành động so với tiểu tử Giang Trần kia, là cao không chỉ một bậc.
Có chút vương công đại thần âm thầm suy nghĩ.
Không thể không thừa nhận, Đỗ Như Hải hành động như vậy, so với Giang Trần càng thêm tinh xảo, ánh mắt ủy khuất, động tác thê lương, tăng thêm một thân đầu tóc cùng quần áo rối bời, đây quả thực toàn thân cao thấp đều là đùa giỡn.
– Bệ hạ, lão thần ủy khuất a.
Đỗ Như Hải dập đầu, bờ mông nâng cao, nước mắt mở ra như vòi nước, rầm rầm tí tách.
– Đỗ khanh gia, đứng lên nói chuyện.
Đông Phương Lộc ở trước mặt quần thần, cũng không thể nặng bên này nhẹ bên kia.
Giang Trần ở trên Kim Loan điện, cũng không thể giương oai, lạnh lùng đứng ở bên cạnh, xem Đỗ Như Hải ra sức diễn xuất, trong nội tâm cười lạnh, đối với loại tôm tép nhãi nhép như Đỗ Như Hải này tràn ngập khinh bỉ.
– Bệ hạ, lão thần muốn cáo trạng Giang Trần, coi trời bằng vung, đại náo Tiềm Long hội trường, ẩu đả người phụ trách, càng là đầu độc Câu Ngọc công chúa phá hư tổ chế. Bệ hạ, kẻ này ở Tế Thiên Đại Điển giương oai, hôm nay khiêu khích tông pháp, Giang gia phụ tử tội ác tày trời, thần khẩn cầu bệ hạ ban lệnh, tru cửu tộc Giang gia.
Đỗ Như Hải có thể đứng tới vị trí này, thực sự là có vài phần thủ đoạn quan trường. Hắn tự nhiên biết kích động cảm xúc như thế nào, gây ra công phẫn như thế nào, bỏ đá xuống giếng như thế nào, vu oan hãm hại như thế nào, khấu trừ chụp mũ như thế nào mới có thể đẩy Giang gia phụ tử vào chỗ chết.
Bất quá, hắn nghìn tính vạn tính, lại tính toán không đến, hôm nay Đông Phương Lộc, đã sớm xếp Giang gia phụ tử vào trận doanh vương thất rồi.
Hắn biểu diễn như vậy, cảm xúc của Đông Phương Lộc chẳng những không có bị động, ngược lại đối với Đỗ Như Hải càng thêm đề phòng.
Ngược lại là trong quần thần, có chút lão đầu lây nhiễm, bị Đỗ Như Hải làm thành như vậy, đều có chút xao động.
Những thứ này đều là lão ngoan đồng, lúc trước Giang Trần ở Tế Thiên Đại Điển đánh rắm, may mắn không có bị đánh chết, đã để cho bọn hắn cảm thấy khó chịu, cho rằng đây là điềm không may.
Hôm nay, miệng vết thương của Giang Trần còn chưa lành, lại đi nháo sự Tiềm Long hội trường, khiêu chiến tông pháp, cái này ở trong mắt bọn hắn xem ra, quả thực là đại nghịch bất đạo.
– Bệ hạ, Giang gia phụ tử làm càn như thế, không thể tha thứ a!
– Thần tán thành, tà khí như thế, không thể cổ vũ!
Rất nhanh, thì có hai lão đầu râu ria trắng bóng nhảy ra hát đệm.
Giang Trần liếc hai lão đầu kia, lại nhìn Long Đằng Hầu đứng ở bên trái điện một chút, như có điều suy nghĩ.
Vẻ mặt Long Đằng Hầu mây trôi nước chảy, phảng phất việc này cùng hắn không có nửa xu quan hệ. Trên thực tế, sự tình phát triển đến một bước này, Giang Trần có thể khẳng định, sau lưng chuyện này, tuyệt đối là Long Đằng Hầu khống chế hết thảy.
Đỗ Như Hải diễn kịch cáo trạng, hai lão đầu châm ngòi thổi gió, lại nhảy ra một đám vẽ đường cho hươu chạy.
Ở đây đều là đại nhân vật của Đông Phương Vương Quốc, có đảng Long Đằng Hầu, tất có người chống lại.
– Bệ hạ, vừa rồi lão thần nghe Giang Trần cùng Đỗ đại nhân nói, chỉ cảm thấy việc này có chút kỳ quặc, sao không cho bọn hắn một cơ hội, để cho bọn hắn riêng phần mình phân biệt thoáng một phát, tự chứng nhận trong sạch? Nếu Giang Trần sai, quốc pháp gia quy, tự nhiên sẽ không tha cho hắn. Nhưng nếu thật sự có người dám can đảm giở trò trên Tiềm Long thi hội, cái kia chẳng phải là khiêu khích tông pháp sao? Lão thần cho rằng, chúng ta không thể oan uổng người tốt, cũng không thể buông tha bất kỳ một người xấu nào. Xử lý việc này, phải công chính công khai, mới có thể khiến song phương thoả mãn.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!